Lúc đầu còn tưởng rằng chị năm không quan tâm đến mình nữa, nhưng hóa ra là do chị ấy đã biết mình còn sống nên đương nhiên sẽ không kích động như các người chị khác khi nhìn thấy mình.
Rất nhanh Lục Vân lại tò mò hỏi: "Đúng rồi, chị năm, chị nói chúng ta có tông môn, vậy tên của tông môn của chúng ta là gì? Vị trí tông môn ở nơi nào? Còn có, chị biết sư phụ của em hiện tại ở nơi nào không?"
Trong lòng Lục Vân thực sự có quá nhiều nghỉ ngờ.
Ngay từ ngày đầu tiên trở lại Giang Thành, hẳn đã phát hiện trong người mình có quá nhiều bí ẩn, để giải thích những bí ẩn này chỉ có cáchcách đi tìm lão đạo sĩ.
Sự xuất hiện của chị năm dường như mang đến hy vọng giải quyết được bí ẩn.
Sở Dao nhìn hắn một cách kỳ lạ, nói: "Thực sự chị không biết sư bá đã làm gì trong suốt những năm qua, nhưng ông ấy không nói em bất cứ điều gì à”
"Ông ấy chính là một người vô trách nhiệm, nếu không ông ấy cũng sẽ không lấy tranh của em vẽ bán kiếm tiền" Lục Vân tức giận nói.
"Được, chị sẽ trả lời, chị không biết vị trí của tông môn, sư phụ cũng chưa từng nói cho chị biết, về phần sư bá ở đâu, ngay cả em đệ tử thân truyền cũng không biết, vậy làm sao chị biết được?”
Vậy cuối cùng đã trả lời chưa?
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Lục Vân, Sở Dao đắc ý lắc đầu và nói: "Nhưng đừng nản lòng, ít nhất chị biết tên của tông môn của chúng ta!"
Lục Vân mong đợi hỏi: "Tên của tông môn chúng ta là gì?"
"Thiên Đạo tông." "Thiên Đạo tông?"
"Đúng vậy, Chưởng thiên hạ chi đại Đạo, thiết vạn linh chỉ Thiên cơ, Thiên Đạo tông!"
"Chưởng thiên hạ chi đại Đạo, thiết vạn linh chỉ Thiên cơ*, Thiên Đạo tông, cái tên này dường như ẩn chứa ẩn ý cao cả gì đó... sư môn của chúng ta, nhất định là vô cùng nổi danh!" (Đạo trong đại đạo tặc khống chế thiên hạ, Thiên trong đánh cắp thiên cơ của vạn vật có linh hồn)
"Ẩn ý cao cả?"
Sắc mặt Sở Dao đột nhiên có chút cổ quái, cô nói: "Chị thì không thấy như vậy, thậm chí còn có chút xấu hổ."
"Sư phụ nói, những người bên ngoài kia mỗi ngày gọi chúng ta là Kê Minh Cẩu* tông, sư phụ cũng nói thêm, nhất định không được tiết lộ tên tông môn trước mặt người ngoài, nếu không rất dễ bị người ta đánh chết. (Ý khinh bỉ, chỉ vật thấp kém...)
Nhất thời säc mặt Lục Vân tối sầm lại, nói: "Vì bọn họ ghen tị, trên thế giới này có quá nhiều con mắt màu hồng*, họ nhìn người khác rất tệ, không tiết lộ ra bên ngoài cũng tốt, không thôi sẽ bị người †a bình luận tiêu cực một cách ác ý." (chỉ những người ganh đua, đỏ mắt với thành quả của người khác)
"Bình luận tiêu cực ác ý như thế nào?"
"Không có gì đâu, chị chỉ cần nhớ kỹ, bọn họ càng ghen ghét, thì khả năng tương lai tông môn chúng ta phát triển mạnh càng lớn, Thiên Đạo tông, vừa nghe tới liền cảm thấy tim đập loạn nhịp."
Lục Vân rất hài lòng với cái tên này.
Chỉ có một điểm làm hắn không hiểu.
Một tông môn vừa điên cuồng và tuyệt vời như vậy. Tại sao lão đạo sĩ lại muốn giấu đi, ở trong đạo quán mười năm, cũng không nói cho mình một tiếng.
Sợ hắn sẽ lấy cái cái tên này ra ngoài khoe khoang sao?
Vậy là không tin tưởng hắn quá rồi.
Sở Dao kiễng chân lên, đầu tiên là dùng tay so đầu mình và đầu hắn, thấy mình đã ngang tai Lục Vân thì cô ta so đo, nói: "Chị chậm lớn hồi nào. chứ?"
Lục Vân nói: "Em đang nói về chiều cao à?"
Theo ánh mắt của Lục Vân, Sở Dao cúi đầu, ánh mắt rơi vào bộ ngực nhỏ nhắn của cô, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại.