Tiểu Lục Vân mang theo vũ khí?
Diệp Khuynh Thành sững sờ trong giây lát.
Lập tức phản ứng lại, lập tức một tiếng kinh hô từ Lục Vân trên người phá ra, kinh diễm đến mấy Khuynh Thành khuôn mặt đỏ bừng, giống như sắp chảy máu đến nơi.
"Đồ lưu manh!"
Diệp Khuynh Thành mắng một tiếng, ném cái gối lên người Lục Vân, sau đó đỏ mặt chạy vào phòng tắm.
Cô định đi tắm.
Kết quả của cuộc cãi vã với Lục Vân là cơ thể cô đổ mồ hôi nhiều hơn, nhớp nháp và vô cùng khó chịu.
Liễu Yên Nhi và Vương Băng Ngưng ở bên cạnh hả hê ăn dưa, nhưng đột nhiên nhìn thấy chị gái nhảy dựng lên như thể mông bị bốc cháy thì họ hơi sửng sốt.
Tiểu Lục Vân cũng dám đánh lại, thật quá đáng! Khi nhìn kỹ hơn.
Hai má đều nóng bừng, đồng thanh mắng một tiếng: "Đồ lưu manh!"
Liễu Yên Nhi đột nhiên nở nụ cười mị hoặc nói: "Nếu chị cả đã đi tắm rửa, chị đây sẽ tiếp quản nhiệm vụ của chị cả, tiếp tục dạy dỗ tên hỗn đản này, ha hai"
Nói xong liền chuẩn bị ngồi ở trên người Lục Vân.
Vương Băng Ngưng cũng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, nên dạy cho hẳn một bài học thích đáng, chị ba dạy dỗ hẳn xong liền tới lượt em."
Lục Vân nhìn thấy tình hình này, thực sự không ổn...
Sẽ ra sao nếu ba người đẹp này thay phiên nhau dạy cho hắn một bài học?
Vì vậy, trước khi Liễu Yên Nhi ngồi xuống, Lục Vân đã vội vàng đứng dậy và cầu xin sự tha thứ: "Các chị của em ơi, lần này em thực sự biết mình đã sai rồi, em hứa sẽ không bao giờ tùy tiện đùa giỡn như vậy nữa."
"Không nha tiểu Lục Vân, chúng ta như vậy không phải tốt sao, tình chị em thắm thiết!" Liễu Yên Nhi nâng khuôn mặt hồ ly lên, đôi mắt hồ ly cong cong, nhìn chằm chằm Lục Vân mà nói.
Vương Băng Ngưng cũng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, chị thích nghe tiểu Lục Vân nói đùa như vậy, chính xác là những gì chị muốn."
Lục Vân tiến lên và véo hai má của Vương Băng Ngưng, mạnh mẽ kéo chúng ra, và nói: "Ngoại trừ có thể nói đúng vậy, đúng vậy thì còn gì nữa không? Chị rất vui sao, chị không thấy em bị đánh à?"
Vương Băng ngưng ủy khuất nói: "Tiểu Lục Vân em mau buông tay, cùng lắm thì sau này chị thay em gánh vác một chút xác thương vậy, dù sao da mặt chị cũng dày, không sợ bị chị cả mắng."
"Cũng không tệ lắm."
Lục Vân buông Vương Băng Ngưng ra, để lại hai vết véo đỏ tươi trên người khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đó.
Lục Vân còn có thể làm gì nữa.
Quả nhiên nên chọn quả hồng mềm mà bóp*. (ẩn dụ chỉ chọn mấy đứa yếu mà bắt nạt)
Chị năm Sở Dao không ở đây, nếu không hắn có thể bắt nạt chị năm, vì chị ấy không ở đây nên chỉ có thể nhéo Vương Băng Ngưng để trút giận.
Diệp Khuynh Thành đoan trang ngồi trên sô pha, vừa lau mái mái tóc ướt vừa nói: "Đoàn làm phim của chị sáu em sắp tới tỉnh Giang Nam quay phim, với tư cách là người đầu tư, chị sẽ cho em đóng vai lưu manh."
"Làm sao em có thể đóng vai lưu manh chứ? Em không biết diễn."
"Dừng, em mà cũng cần biết diễn sao? Đến lúc đó chỉ cần em thể hiện bản thân một chút là được."