Khoảnh khắc Liễu Yên Nhi xoay mông và chạy về phía Diệp Khuynh Thành, Lục Vân cảm thấy có gì đó không ổn.
Trong số các chị em xinh đẹp của hắn, ai là người không yên phận nhất?
Tất nhiên đó là chị ba Liễu Yên Nhi.
Cô luôn là người thích đốt nhà.
Vì vậy, khi nhìn thấy Liễu Yên Nhi chạy về phía Diệp Khuynh Thành, Lục Vân có thể đoán được bí mật mà cô sắp nói ra.
Quả nhiên.
Sau khi nghe Liễu Yên Nhi thì thầm.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành lúc đầu đỏ bừng, sau đó lại lạnh đi, cô quay người chạy về phòng lấy gối, sau đó chạy nhanh trở lại phòng khách, đánh Lục Vân đang ngồi trên ghế sô pha.
Tựa như một nữ thần đáng sợ.
"Nói ai là đậu bỉ đấy? Em nói ai là đậu bỉ đấy
hả? Hôm nay chị nhất định phải đánh chết tiểu lưu manh nhà em"
Diệp Khuynh Thành vừa mới trải qua một trận chiến trong phòng, nhưng lúc này sức chiến đấu của cô không giảm xuống chút nào, đánh Lục Vân té từ trên ghế sô pha lăn xuống đất.
Cầu xin lòng thương xót.
Dĩ nhiên Diệp Khuynh Thành sẽ không dễ dàng buông tha cho hän, nhìn thấy hän lăn lộn trên mặt đất, cô dứt khoát giang rộng hai chân dài đè xuống, đem Lục Vân ghìm xuống đất không cho hẳn động đậy.
Chủ yếu là bởi vì Lục Vân không dám di chuyển. Chị Khuynh Thành nổi điên vô cùng đáng sợ.
Mặc dù Lục Vân đang cầu xin sự tha thứ, nhưng khi hẳn hướng ánh mắt nhìn lên, hẳn vẫn không thể kìm được sự kinh ngạc trong lòng.
Khuôn mặt của chị Khuynh Thành thực sự rất đẹp.
Nhìn từ dưới lên trên, chính là góc chết, con gái ưa nhìn nếu chụp ở góc độ này thì thành quả chắc chăn sẽ không đẹp bằng người thật, hơn nữa sẽ lộ má to nữa.
Vì vậy, nhiều cô gái cố gẳng tránh góc này khi chụp ảnh.
Thế nhưng Diệp Khuynh Thành hoàn toàn không gặp phải rắc rối này.
Từ vị trí của Lục Vân nhìn lên, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là cằm của Diệp Khuynh Thành, dù đây hoàn toàn là một góc chết, nhưng khi góc này đặt lên mặt của Diệp Khuynh Thành thì nó hoàn toàn không ảnh hưởng đến vẻ ngoài của cô.
Vẫn đẹp đến khó tin, giống như một nàng tiên lộng lẫy bước ra từ tranh treo tường, ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
Mặn. Còn mang theo một chút hương thơm.
Nhất thời Lục Vân trở nên mất bình tĩnh, bề ngoài chỉ có thể cố giữ vẻ bình tĩnh.
Diệp Khuynh Thành vẫn không nhận ra điều đó, tiếp tục lấy gối hướng vào đầu Lục Vân mà đánh, cho đến khi trượt xuống tới mông, sau đó cảm thấy có gì đó không ổn dưới mông.