Ả may mắn sống sót nhưng những gì hắn làm với ả thì ả sẽ trả lại gấp đôi. Quay về bên cậu, do uống quá nhiều rượu nên cậu đã say không còn tỉnh táo để về nhà nữa, cuối cùng Triệu Hiên phải ngủ lại tập đoàn, hắn sau khi biết chuyện thì liền chạy xe đến nhà của cậu để giải thích những chuyện kia, nhưng khi đến nơi thì chẳng thấy một ai ra hay một bóng đèn, Harry đoán rằng cậu đã ngủ nên đã chạy về. Đến sáng ngày hôm sau, hắn nhanh chống chạy lại chỗ làm của cậu để tìm. Vừa định bước vào phòng làm việc của cậu thì hắn đụng mặt Tử Quân. Thấy mặt hắn, y vô cùng tức giận mà chửi:
- Mẹ nó, bộ ngài đây bị điếc hay sao, tôi đã cảnh cáo anh là đừng có đến đây tìm Triệu Hiên nữa, bộ lỗ tai trâu hay gì nói không lọt vào à , mặt anh cũng dày thật há, bộ trét xi - măng hay lát gạch vậy.
Tuy nghe y chửi nhưng hắn vẫn nhất quyết vào phòng gặp cậu cho bằng được, hắn xô đẩy Tử Quân ra cho bằng được, nhưng sức của y ngang ngữa hắn nên hai bên cứ thế mà sâu sát một hồi lâu thì bỗng cánh cửa phòng làm việc mở ra, bên trong có một giọng nói lạnh như băng truyền ra:
- Cả hai người coi đây là chỗ chơi ư, muốn gì vô phòng tôi mà nói chuyện.
Nghe được câu nói bên trong đó thì cả hai đều dừng lại mà bước vào. Vừa bước vào, hai người đã thấy một người thân ảnh nhỏ bé đang ngồi trên ghế làm việc với đôi mắt vô hồn gương mặt lạnh băng nhìn cả hai mà cất giọng nói:
- Sáng sớm hai người tính đứng làm trò cười cho ai xem, đây là tập đoàn của tôi, là nơi làm việc chứ không phải là chợ mà chửi bới ở đây.
Tử Quân nghe giọng nói của cậu có phần khác với mọi hôm liền thắc mắc hỏi:
- Sao giọng điệu của cậu lạnh lùng thế?
Cậu lạnh nhạt trả lời với Tử Quân:
- Đem sắp tài liệu kia đi photo đi, chuyện với ngài Harry đây để tôi lo còn cậu đi làm công việc mà tôi mới giao đi.
Nghe đến đây thì y tức giận bỏ đi với sắp tài liệu mà cậu giao, bên trong căn phòng bây giờ chỉ còn có cậu và hắn, không khí bây giờ khá ngột ngạt không ai nói chuyện với ai. Một hồi lâu thì hắn mới mở miệng nói:
- Chuyện hôm qua cho anh xin lỗi, cô ta không là gì với anh cả, đứa con kia của cô ta là của người khác không phải của anh, em phải tin anh.
Triệu Hiên nhìn dáng vẻ của hắn đang giải thích mà cười khinh nói với giọng lạnh:
- HA nực cười, ngài đây luôn biện minh cho những gì ngài làm ra, những cái đó tôi nghe quen rồi, ngài đây quên rằng tôi đã từng nói gì với ngài à, chúng ta nếu có gặp nhau thì coi như không quen biết, nước sông không phạm nước giếng. Tôi chỉ nói vậy cho ngài biết thôi, bây giờ mời ngài về cho.
Vừa dứt lời thì cậu gọi cho hai người ở đội bảo an đến lôi hắn ra khỏi văn phòng mình, còn hắn mặc kệ những người bảo an đang lôi mình mà quẩy đạp đánh bọn họ, thoát khỏi hai người bảo an kia, hắn chạy đến chỗ cậu quỳ xuống dưới chân cậu mà nói:
- Anh cầu xin em đừng làm vậy mà, em đừng lạnh nhạt với anh có được không, 2 năm trước là anh sai, nhưng còn chuyện của ả đàn bà kia thì là dối trá hết, em tin anh có được không.
Cậu nhìn hắn đang quỳ trước mặt mình mà cầu xin tha thứ thì liền bật cười nói:
- HAHAHA Harry ơi là Harry không ngờ có ngày anh quỳ xuống trước mặt tôi với gương mặt thảm hại mà cầu xin tha thứ đó, nhưng tiếc rằng tôi không còn là con người yếu đuối như trước nữa.
Nói rồi cậu đứng lên dùng lực đá hắn một cái rồi kêu 7 người bảo an đến lôi hắn ra khỏi phòng, hắn bị cậu đá một cái rõ đau nhưng vẫn cố gắng đứng dậy rồi nói:
-Anh sẽ không dễ dàng từ bỏ em đâu.
Dứt lời hắn quay lưng rời đi, không cần 7 người bảo an kia lôi đi, còn cậu bây giờ chỉ biết im lặng mà nhìn bóng lưng hắn rời đi. Khi bên trong căng phòng im ắng thì bỗng cậu cười rộ lên như điên, suốt mười mấy năm cuối cùng cậu cũng đã làm được những gì mà cậu luôn muốn làm. Đó là, khiến hắn đau khổ tuyệt vọng, nhưng chuyện đâu dễ như vậy.