Bút Tháp

Chương 40




Nhất thời, Úc Phi Trần không biết đáp lại thế nào.

"Anh..." Hắn vốn định chỉ trích Ludwig như đã chỉ trích các chủ thuê trước đây. Vừa nhích ra một chút, nhìn thấy huy hiệu người nọ cài trước ngực mình, tay phải còn chưa buông, không khỏi hạ giọng một chút: "Anh chưa mệt à?"

Hắn tận mắt chứng kiến Ludwig dùng ba phần tư thời gian một ngày để ngủ, trong lúc ngủ thì không còn biết trời trăng, khi thấy Molly xuất hiện trong phòng Shiramatsu, còn hơi kinh ngạc, như thể anh không tin hắn sẽ cứu người vậy.

Cho nên, trong cả đám, người ít mệt mỏi nhất chính là vị bệ hạ này đây. Chẳng lẽ vết thương lâu dài còn có thể khiến người sống mệt à? Ngay cả cầm máu cũng có người làm giúp anh.

Ludwig rút tay về, không trả lời mà chỉ im lặng nhìn hắn, rất thản nhiên.

Không ngờ con người còn có thể lười biếng đến thế.

Được thôi.

Vậy thì cứ theo đi.

Úc Phi Trần nói: "Có cần tôi dìu ngài đi không?"

Ludwig: "... không cần."

Không à, thế thì đi thôi.

Phía trước, Shiramatsu vừa đi vừa liên tục quay đầu lại ngó, cậu phát hiện sau khi hai người họ nói gì đó, thái độ của anh Úc biến đổi một cách rất khó hiểu: Tận tụy đầy có lệ, trong chủ động lại lộ ra tiêu cực, trông bình thường nhưng lại rất lạ lùng. Nhưng xét lại thì hình như ảnh đang vui lắm.

"Bệ hạ, cẩn thận bậc thang."

"Phía trước không bằng phẳng, coi chừng."

"Gió to rồi, tôi chắn giúp ngài nhé?"

Vòng vo một hồi cũng đến tuyến đường chính trong đền. Gió thổi nhẹ đến gần như không có, ngay cả cành lá còn không buồn nhúc nhích. Úc Phi Trần đi cạnh Ludwig, tiếp tục thực hiện trách nhiệm kỵ sĩ ngoài miệng. Sau cùng, Giáo hoàng bệ hạ vô cảm quay sang, con ngươi xanh sẫm nhàn nhạt liếc hắn một cái.

Úc Phi Trần ngậm miệng. Khi Ludwig quay đi, hắn nhìn sườn mặt anh, nhịn không được nhếch khóe môi.

Giáo hoàng uống lộn thuốc cũng rất tốt.

Có điều, Giào hoàng uống lộn thuốc thì vẫn là Giáo hoàng. Nhìn Ludwig cả đoạn đường, áo đen lộng lẫy, dáng vẽ đoan trang, tao nhã, vẫn như cái đêm đầu tiên anh xuất hiện trong đền. Chỉ là, đêm đó Ludwig lạnh nhạt, xa cách, mang cái vẻ quyền cao chức trọng, xa rời quần chúng, giờ lại yên tĩnh, hòa nhã song hành cùng hắn, không hề nhìn ra chút cảnh giác nào, thậm chí giống như ấn nút tự động đi theo vậy.

Sáng sớm trong đền gần như chẳng có ai qua lại, dựa theo bản đồ của Nữ hoàng, họ đến được sân sau một phòng chứa đồ. Trong đền không có mấy chỗ như thư viện, các loại sách, truyện cổ và một số vật liệu luyện kim, vật dụng cúng tế đều chất đống trong phòng chứa đồ. Mà người ngoài vào phòng chứa đồ không được đem đồ bên trong ra ngoài. Chính vì vậy đám người Nữ hoàng mới bỏ lỡ phần đầu nghi thức vì bận xem điều lệ.

Tu sĩ trông cửa kéo mở cánh cửa nặng nề, họ bước vào trong.

Giá sách nối liền từ trần nhà xuống đất, tổng cộng tám tầng, chất đầy những cuốn sách lớn nhỏ khác nhau.

"Mỗi người hai tầng," Úc Phi Trần nói, "Xem hết và tìm ra thông tin có giá trị trước giữa trưa."

Dứt lời, hắn bê chồng sách từ tầng cao nhất xuống, đem đến chỗ trống nhanh chóng lật xem.

Sách thì rất nhiều, nhưng chiếm đa số vẫn là sách luyện kim và chiêm tinh không có giá trị tìm hiểu. Thứ họ muốn đọc là các tài liệu tôn giáo, lịch sử và truyền thuyết.

Tiếng lật sách "soạt, soạt" không ngừng vang lên, những cuốn không có giá trị được xếp qua một bên, có giá trị thì đặt giữa. Ánh mặt trời ngày càng chói chang, số sách ở giữa cuối cùng cũng có... ba cuốn.

Mà còn là ba cuốn khá mỏng.

"Tổng kết một chút chứ?" Úc Phi Trần ôm một cuốn sách có bìa da đen, nhìn về phía ba cuốn sách mỏng.

"Có thể do phó bản muốn hạn chế chúng ta, mấy quyển sách này căn bản chẳng có tài liệu lịch sử xác thực nào." Học giả nói, "Tôi chỉ tìm được một quyền truyền thuyết cổ. Trong đó nhắc đến hai vị thần. Thần Ánh sáng mang đến sự sống và thần Bóng tối mang đến cái chết. Dân chúng thành kính cung phụng thần Ánh sáng, khiến thần Bóng tối đố kị. Do đó, phàm chỗ nào có bóng tối, sẽ có ma quỷ hoành hành, sát hại loài người. Để chống lại bóng tối, dân chúng phát minh ra nến, dù ban đêm cũng có thể chống lại ma quỷ, yên tâm đi ngủ. Thần Bóng tối giận dữ, bèn giáng xuống bức màn bóng tối."

Nói xong, học giả mở một bức tranh minh họa ra, trên đó, bóng tối hung tợn đang cắn nuốt ánh sáng.

"Trong một câu chuyện khác có nhân vật Giáo hoàng. Người ta nói rằng sau khi bức màn bóng tối dâng lên, dân chúng bắt đầu tín ngưỡng đền thần và Thánh Tử thay vì Giáo hoàng, khiến Giáo hoàng đố kị... đại loại thế."

Ludwig mỉm cười.

Học giả nói xong, Shiramatsu lên tiếng: "Em định tìm sách y học. Vì em nghĩ, miễn là thế giới có sự sống, thì y học sẽ rất quan trọng. Nhưng chẳng có cuốn nào có kiến thức y học cả... Em xem thử mấy quyển tiểu thuyết tình yêu, trong đó, khi nhân vật bị bệnh, đều chỉ có một câu đơn giản 'trải qua buổi hiến tế, anh ấy đã khỏe lên'."

Úc Phi Trần: "Nói trọng điểm."

"Y học ở thế giới này đã thất truyền, chỉ còn lưu truyền một vài phương pháp điều chế ma dược rất khó giải mã. Hiện giờ y học rất sơ sài, họ nói sự sống là một loại sức mạnh, khi bị bệnh, nghĩa là thiếu sức mạnh ở bộ phận tương ứng. Nếu một người bị bệnh ở tay, thì sẽ chặt tay những người khác hiến tế cho anh ta, tay anh ta sẽ nhận được sức mạnh rồi khỏi bệnh. Nếu như bị bỏng, thì lột da những người khỏe mạnh rồi treo lên, treo càng nhiều, càng hoàn chỉnh, sẽ càng khỏi nhanh..." Shiramatsu nói tới đây thì không nhịn được, nhích lại gần anh Úc của cậu tìm cảm giác an toàn.

"Nhưng vùng khác cũng tương tự, bệnh chỗ nào thì lấy bộ phận tương ứng của người khỏe mạnh hiến tế, còn ghê hơn nữa là phương pháp này thật sự hiệu quả. Trừ phi bệnh rất nặng, không thì đều có thể chữa khỏi." Shiramatsu nhỏ giọng nói: "Cho nên, cái nghi thức chúng ta thấy, có thể bọn họ thật sự muốn cứu sống Thánh Tử... Em nói xong rồi."

Tiếp theo đến phiên Ludwig.

"Tôi tìm được một quyển sách ca tụng Thánh Tử. Cứ cách một trăm năm, trên lãnh thổ rộng lớn của Casablan sẽ sinh ra một vị Thánh Tử, được đền thần tìm ra. Phương pháp tìm ra Thánh Tử rất đơn giản, chính là một đứa trẻ không có bóng, là hóa thân của ánh sáng thuần túy."

"Đứa trẻ sẽ được mang về đền nuôi nấng, chưa học được ngôn ngữ loài người đã thuộc làu thần chú triệu hồi ánh sáng. Một khi Thánh Tử bắt đầu đọc thần chú, bức màn bóng tối sẽ dừng dâng cao."

Có lẽ do tiếng vọng trong phòng chứa đồ, giọng Ludwig dường như mang nỗi buồn man mác.

"Thánh Tử dùng cả đời phụng sự thần Ánh sáng, ngoài các tư tế, trưởng lão và nữ tu ra không được phép gặp người ngoài và không được rời khỏi đền. Hơn nữa, ngoài thời gian ăn uống và ngủ nghỉ cần thiết để duy trì sự sống, nhất định phải đọc thần chú liên tục mọi lúc."

Shiramatsu: "... Chèn ơi."

"Nhưng thú vị là trên trang này có người dùng bút đỏ đánh dấu." Ludwig lật trang sách ra. Trên trang sách bị mực đỏ gạch một dấu chéo to đùng, góc phải dưới còn viết hai dòng chữ:

"Đám tư tế xuống địa ngục hết đi!"

"Tôi đã biết thứ các người sợ nhất~~"

Dưới chữ cuối cùng còn có hình vẽ nguệch ngoạc một cái mặt quỷ nhe nanh nữa.

Úc Phi Trần nhìn nét chữ kia, nói: "Nét bút rất non nớt, giống như của một đứa trẻ. Mực cũng phai màu rồi, nhưng không nhạt đi nhiều lắm, thời điểm lúc viết cách hiện giờ không quá lâu."

Chợt nghe Ludwig nói: "Dường như ngôi đền tìm được một vị Thánh Tử không nghe lời cho lắm."

Dứt lời, anh không nói gì nữa. Úc Phi Trần nghĩ, có lẽ Giáo hoàng bệ hạ cao quý lại mệt rồi đây.

Thế nên, tổng kết cuối cùng chỉ có thể tới tay hắn.

"Con người đối địch với ma quỷ, thần Ánh áng đối địch với thần Bóng tối, đền thần bất hòa với Giáo hoàng. Nguyên lý và hiệu quả của ma dược phục sinh chúng ta tìm kiếm cũng phù hợp với 'hiến tế'. Đồng thời, ngôi đền đúng là đang nỗ lực cứu chữa cho Thánh Tử."

Đi một vòng, hóa ra lại về điểm ban đầu.

"Thế này..." Học giả cau mày: "Không phải chúng ta đọc sách vô ích rồi sao?"

"Không đâu." Úc Phi Trần nói, "Tôi vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, tại sao những nhân vật chúng ta sắm vai lại đến ngôi đền này, ai mời chúng ta đến?"

"Không phải ngôi đền mời sao?"

"Nhưng trong truyện cổ, quan hệ giữa ngôi đền và Giáo hoàng không tốt, các nữ tu cũng không buồn nhìn đến Ludwig. Theo lẽ thường thì Ludwig sẽ không xuất hiện ở đây."

"Có lẽ do ngôi đền quá tuyệt vọng rồi nên cái gì cũng muốn thử."

"Nhưng tôi còn phát hiện chuyện này." Úc Phi Trần mở cuốn sách bìa da đen ôm trong tay ra. Nội dung cuốn sách không quan trọng, mấu chốt là giữa trang sách có một thẻ kẹp sách kim loại, trên thẻ có hình bông hoa gai. Hắn gập cổ áo choàng của Ludwig xuống, để lộ hình thêu bông hoa gai anh hệt.

"Sách trong đền lại xuất hiện thẻ kẹp sách của Giáo hoàng. Giáo hoàng đã tới đền, hoặc anh ta quen người nào đó trong đền, rồi đưa thẻ kẹp sách cho người đó."

Nói xong, Úc Phi Trần lập tức nghĩ đến một chuyện khác. Cánh cửa ngầm trong phòng kỵ sĩ trưởng và Giáo hoàng, mà ngay cả ông già mặc áo choàng cũng không biết. Còn có kích thước căn phòng và cách bài trí khác biệt quá rõ ràng, đây không chỉ đơn giản là phòng của khách.

Hắn nói: "Tôi đoán, thật ra kỵ sĩ trưởng và Giáo hoàng là khách quen trong đền. Thậm chí tất cả nhân vật chúng ta sắm vai đều đã từng đến đây. Ngay từ đầu, tôi đã nghĩ đây không giống việc ngôi đền này sẽ làm. Nhưng hôm nay có một bước ngoặt, trong ngôi đền này Thánh Tử là một người hoàn toàn đơn độc."

Nói xong, hắn kéo lại cổ áo cho Ludwig.

"Anh cho rằng, thật ra chúng ta là khách của Thánh Tử hả? Hay là bạn chăng?" Shiramatsu hỏi.

"Phải."

"Giờ Thánh Tử sắp chết rồi, muốn nhờ mấy người bạn đáng tin cậy của mình cùng nhau nghĩ biện pháp, coi bộ... cũng hợp lý ha?" Shiramatsu nói.

Đúng là hợp lý. Thậm chí vì quá mức hợp lý nên có chút khó tin.

Đúng lúc này, trong ngôi đền yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng chuông. Bóng người lướt qua cửa sổ, các tu sĩ vậy mà lại tập hợp rồi.

Hôm nay còn có nghi thức gì đây?