Hôm ấy Thẩm Nhi An không hề trả lời Giao Bạch cũng chẳng buồn nhìn cậu, chỉ cầm chuồn chuồn giấy của mình đi.
Giao Bạch và Thẩm Nhi An cùng nhau xuống tầng. Đến khi lửa ở tầng sáu được kiểm soát, bọn họ mới trở về phòng thuê, suốt lúc đó không nói năng gì.
Giao Bạch giận nha, là cậu thổi chuồn chuồn giấy không đủ lâu ư? Hay là tư thế nhặt chuồn chuồn của cậu không đúng? Thẩm Nhi An chẳng cho cậu chút phản ứng nào.
Phí công sắp xếp tình huống kia.
Giao Bạch uất ức. Cậu quyết định chiến tranh lạnh với Thẩm cặn bã mấy ngày, độ sinh động quái gì, cứ mặc kệ cái đã.
Vào tiết thể dục, cậu bị Lương Đống kéo mạnh tới phòng dụng cụ. Gã chỉ vào mũi mắng cậu là đồ đê tiện. Vốn tâm trạng đang tồi tệ, Giao Bạch đá một cước.
“Cút ngay.”
“Mày nói mày có tiện không?” Lương Đống trúng một cú, nhổ nước bọt. Thân thể cao lớn thô kệch đè lên cậu, dùng chiều cao và thể lực khống chế Giao Bạch ở góc tường: “Già vứt bỏ mày, mày bèn thèm muốn người trẻ. Thế nào, mày rời xa thân thể đàn ông là không sống nổi đúng không? Thiếu thốn thế thì mày nói với tao chứ, tao có thể miễn cưỡng…”
Giao Bạch không hiểu ra sao, cắt ngang: “Cậu nói cái gì? Tôi thèm muốn ai?”
“Còn mẹ nó giả ngu nữa!” Lương Đống nhổ nước bọt, gương mặt khôi ngô trở nên dữ tợn: “Nếu không phải là mày dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì, anh An sẽ nhìn gáy mày rồi ngẩn người chắc?”
Giao Bạch bối rối, úi… Hóa ra có tiến triển à.
Cảm xúc của Thẩm Nhi An chập chờn vừa kín đáo vừa nhỏ bé, chỉ mỗi Lương Đống quen biết y rất lâu mới có thể nhận ra.
Giao Bạch thầm cười trộm, xem ra sự bất thường của cậu mấy ngày nay đã khiến Thẩm Nhi An chú ý.
Không tồi không tồi, đêm nay thưởng Thẩm Nhi An một khuôn mặt tươi cười.
“Tao khuyên mày nên cách anh An xa một chút, có bao xa thì cút bấy nhiêu xa, nếu không…” Lương Đống ấn cậu lên tường, “Tao sẽ báo Thẩm lão thái thái, tao nghĩ mày biết rõ thủ đoạn của bà cụ ấy hơn tao.”
Trong đầu Giao Bạch có ký ức nguyên chủ bị lão thái thái dạy bảo, có ám ảnh tâm lý.
“Sợ à? Mày cũng không nhìn lại phẩm hạnh của mình xem, dám có ý định với anh An.” Lương Đống vỗ vỗ gương mặt trắng bệch hơn bình thường rất nhiều của Giao Bạch, “Mày không xứng.”
Giao Bạch bỗng nở nụ cười: “Cậu nói đúng, tôi không xứng.” Tôi tuyệt đối không xứng nha, quỷ súc(1) tra công thời xưa xứng đáng với tiện thụ bị ngược thân ngược tâm vẫn đến chết không buông tay nha, một cặp trời sinh, là áo cơm cha mẹ của kẻ yêu thích máu chó.
(1) Quỷ súc: mượn từ tiếng Nhật, ý chỉ tàn khốc vô tình như ma quỷ súc sinh, công tàn nhẫn ngược đãi tinh thần hoặc thân thể thụ, tâm lý biến thái.
Dáng vẻ gây sự hống hách rất hùng hổ của Lương Đống lập tức sụp đổ. Ồ mịa, sao cái tên này lại trả lời như vậy? Tắc kè hoa(2) à!
(2) Ý là Giao Bạch thay đổi liên tục, khó đoán, như tắc kè hoa đổi màu.
“Rốt cuộc mày đã làm gì anh An?” Lương Đống hung dữ chất vấn.
“Cậu hỏi cậu ta đi.” Giao Bạch đứng hình chữ “bát” (八), hai tay đặt trước người, đầu ngón trỏ chạm lên đầu ngón tay đối phương, “Tôi không biết.”
Lương Đống buồn nôn, dịch dạ dày dâng lên: “Ông đây muốn ói.”
Hầu kết thanh tú của Giao Bạch giật giật, thật xin lỗi, nhường tôi tới, tôi phải nôn trước đã.
Rời khỏi phòng dụng cụ, Giao Bạch bá cổ Lương Đống, bộ dáng anh em tốt. Cảm ơn Lương ngu ngốc đã cho cậu hy vọng trong khốn cảnh, trời sáng sau cơn mưa.
Lương Đống lầm tưởng Giao Bạch đột ngột dính sát gã là do động lòng nhớ nhung hai lạng thịt của mình, nếu là một tuần trước thì gã có thể… Không được, gã không thể. Gã nghĩ nghĩ, tên này bẩn cỡ nào… Cổ tay nhỏ như vậy, eo mềm như vậy, cổ trắng như vậy, khi ngửa ra sau là còn có thể trông thấy mạch máu xanh, rất kích thích dục vọng muốn hành hạ tra tấn.
Phì phì phì, tự dưng tào lao lung ta lung tung gì đây. Sắc mặt Lương Đống xanh đỏ đan xen, dù sao bây giờ cũng không được, gã đang theo đuổi một em gái khóa dưới, nhất định phải thủ thân như ngọc.
Giao Bạch không biết Lương Đống sĩ diện, cậu tìm Thẩm Nhi An. Tam Trung coi như rất hiền hòa với học sinh lớp mười hai, tiết thể dụng không bị chiếm dụng, vẫn học như thường. Nhà trường mong rằng học sinh có thể kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, học tập đi kèm với rèn luyện thân thể.
Cả lớp chạy vài vòng xong là được hoạt động tự do.
Trên sân tập, học sinh túm tụm thành các nhóm, thuần một màu đồng phục xanh trắng, khoảng cách xa cộng việc cận thị thì khó phân rõ ai với ai…
Tìm thấy rồi.
Giao Bạch nhìn Thẩm Nhi An dựa vào tường ngồi dưới ánh mặt trời, những giọt nắng vàng óng chảy từ mái tóc đen xõa tung của y, thẳng một đường hôn lên hai gò má trắng nõn, mắt hai mí sâu và sống mũi cao, rồi dừng trên đôi môi phớt đỏ.
Tia sáng nhỏ bé mỏng manh vẫn đang hướng xuống dưới nữa, xuyên qua cổ áo đồng phục, vùi vào cổ y.
Đường nét khuôn mặt Thẩm Nhi An kết hợp ưu điểm của Thẩm Ký và mẹ y, có chút ngây ngô, cũng làm người khác ngạc nhiên trước vẻ mỹ lệ phi thường ấy.
Bộ truyện tranh này là mỹ công tuyệt thế, sắc đẹp của Thẩm Nhi An là không thể nghi ngờ, đặc biệt là y mười năm sau, quả thực tùy ý làm cái gì cũng giống hệt phân cảnh trong phim điện ảnh của đạo diễn danh tiếng.
Giao Bạch không mê kiểu như Thẩm Nhi An, bất kể là thuộc tính hay bề ngoài. Cậu bỏ cánh tay ôm Lương Đống xuống, đi về phía đối phương.
Lương Đống kéo Giao Bạch lại: “Thịt xào, ông đây ban nãy ở phòng dụng cụ đánh rắm chắc?”
“Bình tĩnh chút nào, anh em, loại chuyện cậu nghĩ đến sẽ không xảy ra đâu.” Giao Bạch ngoái đầu cười với gã.
“Ai là anh em với mày?” Lương Đống hất tay Giao Bạch. Gã đi tới đi lui tại chỗ, phúc chốc sau dừng lại, nhìn chằm chằm Giao Bạch rồi chợt nói: “Anh An không có quan hệ gì với Thẩm thị. Cậu ấy muốn đỗ trường đại học xuất sắc nhất, trở thành nhà nghiên cứu khoa học.”
Ý ngoài lời là, coi như tao van mày, đừng “làm” nhà khoa học tương lai.
Giao Bạch thầm đáp, Lương mama, anh An của cậu chỉ muốn làm nhà nghệ thuật dân gian, cả đời gấp chuồn chuồn và vẽ sông núi bốn mùa.
Nhắc đến tên tra công Thẩm Nhi An mới nhớ, rồi sẽ phải chịu khổ một quãng thời gian. Rất nhiều người tại nhà họ Thẩm đều biết Thẩm Ký sẽ không cho y vị trí người thừa kế. Bọn họ nhất trí cho rằng y sẽ đoạt quyền, cũng tin chắc tương lai không tránh khỏi một cuộc đại chiến giữa hai cha con. Tề Sương cảm thấy y lẻ loi cô độc vùi mình trong bóng tối quá đáng thương, cần giúp đỡ, cần ánh bình minh. Giáo viên và Lương Đống nghĩ giống nhau, đều khẳng định Thẩm Nhi An sẽ đi theo con đường nghiên cứu khoa học. Về sau đến lượt Lễ Giác, cậu ta nghĩ Thẩm Nhi An nhất định khát vọng một ngày ba bữa, một ngôi nhà, thế là bắt đầu quá trình tự mình đa tình dài dằng dặc.
Chẳng ai hỏi Thẩm Nhi An muốn cái gì.
Sự vặn vẹo của y hiển nhiên đã sớm chôn xuống ngòi nổ rồi.
Ở đây cũng có phần do tính cách Thẩm Nhi An nữa. Bất luận là chán ghét hay yêu thích, y đều không nói.
Sinh ra một cái miệng, chỉ dùng để nói lời thoại của giám đốc bá đạo thời xưa.
Trong lúc đọc truyện, Giao Bạch không chỉ một lần muốn đánh nổ đầu Thẩm Nhi An. Đối ngoại có tu dưỡng có phong độ chỉ là một lớp da, dùng để bọc lấy sự ngạo mạn máu lạnh của y. Lớp da đó ở ngoài bọc chặt bao nhiêu thì về nhà trút lên người Lễ Giác tàn bạo bấy nhiêu. Trong cả câu chuyện, người thật sự có tu dưỡng và biết tôn trọng chỉ mỗi Tề Tử Chí, một dòng nước trong của giới tổng giám đốc.
Đáng tiếc lại có đứa em như Tề Sương.
Giao Bạch vỗ vai Lương Đống: “Đừng gọi ông đây là “thịt xào” nữa.” Cậu kéo vành mũ lưỡi trai xuống thấp thêm một chút, “Không thì…”
Lương Đống ngoài cười trong không cười, tự xưng là ông đây trước mặt cha mày, tao thấy mày muốn chết rồi.
“Ha ha.” Giao Bạch cười híp mắt, nói ra tên của nữ sinh gã đang theo đuổi, “Tôi nói với bạn ấy rằng, cậu buộc tôi hôn cậu.”
Lương Đống: “…”
Tại sao cõi đời này lại có kẻ bỉ ổi vô sỉ hạ lưu như thế?!
Lương Đống hét lớn: “Yêu tinh, ăn một gậy của lão Tôn ta đây!” Động tác và ngữ khí bắt chước giống y đúc.
Giao Bạch: “…”
Tên ngu si này vậy mà cũng có thể dành được danh hiệu nam phụ thâm tình cơ đấy.
Giao Bạch đặc biệt chọn một góc bên cạnh nơi mặt trời chiếu không tới. Cậu bảo giáo viên rằng mình có bệnh viêm da, thái độ của giáo viên là ánh nắng cuối thu không mạnh, thích hợp tiến hành hoạt động ngoài trời tăng cường hệ miễn dịch.
Đạo lý cậu hiểu, nhưng cậu ngứa nha.
Giáo viên thể dục cho phép cậu mang mũ và khẩu trang, nhưng không cho cậu tự ý về phòng học, nguyên nhân là sức khỏe của cậu quá kém, nhất định phải dạo bộ ở sân tập một lúc. Thật sự là tấm lòng mẹ cha.
Giao Bạch thở hổn hển ngồi xuống cạnh Thẩm Nhi An, rất tự nhiên lấy thuốc mỡ ra từ áo khoác đồng phục, bôi thuốc lên ngón tay bất cẩn lộ ngoài ánh nắng.
Lương Đống trên sân bóng rổ cách không cảnh cáo Giao Bạch.
Giao Bạch không nhìn, cậu bôi ngón tay xong cũng không quấy rầy Thẩm Nhi An, chỉ nhắm mắt suy tư.
Avatar của Thẩm Nhi An là một ngọn núi, Giao Bạch lên mạng tra, cũng xác nhận chính là núi Sanh.
Đó là nơi mà mẹ Thẩm Nhi An từ một cô bé trở thành người mẹ, rồi lại thành một ngôi mộ, cũng là nơi y sinh ra.
Ban đầu Giao Bạch hoài nghi avatar của nhóm bạn tốt đều liên quan đến nội tâm của bản thân bọn họ, bây giờ xác định thông qua Thẩm Nhi An, chỉ là không rõ mối liên quan này lớn cỡ nào.
Bảy người bạn tốt khác của Giao Bạch không ở xung quanh, tất cả avatar đều màu đen. Cậu nhớ Thích Dĩ Lạo là một con mèo trắng mắt vàng bị siết cổ, Thẩm Ký thì hình như là con pikachu có liên kết với cảm xúc của y, Tề Tử Chí trống rỗng, Chương Chẩm là một ít mảng màu na ná bánh kẹo.
Trong ba người bạn tốt còn lại, Lễ Giác chưa từng xuất hiện trước mặt Giao Bạch, không biết là avatar gì.
Giao Bạch quay lưng lướt wechat, tin nhắn trò chuyện giữa cậu và Chương Chẩm vẫn dừng lại ở đêm tầng sáu nổi lửa.
Lúc đó cậu ở tầng dưới nhắn tin hỏi: Anh không phải chị của tôi, anh là ai?
Chương Chẩm đã trả lời thế nào, anh đáp rằng: Tôi là bạn trai cô ấy.
Một giây sau thu tin về.
Giao Bạch không buông tha Chương Chẩm, cậu lập tức gửi một tin: Tôi đã thấy, oa!
Không những thế, Giao Bạch còn lên mạng tìm gói icon “sớm sinh quý tử trăm năm hòa hợp” để gửi qua.
Có lẽ lần đầu tiên trong đời Chương Chẩm não động thất thường như vậy. Chính bản thân anh cũng không hiểu tại sao mình lại trả lời thế này, nhất thời không chấp nhận được, dứt khoát trốn luôn.
Giao Bạch sẽ không vạch trần Chương Chẩm bây giờ, đối phương vào vai chị của cậu có tác dụng lớn. Bởi vì ngày nào đó nick clone của cậu bị lộ, nếu Chương Chẩm trách cậu thì cậu có thể phản kích bằng điểm này. Anh xem, tôi lừa anh, không phải anh cũng lừa tôi à, hòa nhau.
Mấy hôm Giao Bạch gửi tin nhắn, Chương Chẩm chẳng hề đáp câu nào. Giao Bạch chụp một tấm ảnh giày chơi bóng của mình.
J: Chị ơi, em đang học tiết thể dục.
Giao Bạch phát một bao lì xì.
J: Chị đang đi làm ạ, có mệt không?
Giao Bạch vốn cho rằng Chương Chẩm còn muốn trốn thêm một khoảng thời gian, ấy vậy mà Chương Chẩm xuất hiện, hơn nữa còn trả lời ngay lập tức.
Chương: Không cần phát lì xì cho tôi, tiền của cha mẹ cậu không nên bị cậu tiêu xài như thế.
J: …Là tiền của em mà.
Cụ thể là một nghìn bao nhiêu vạn thì không nhớ rõ, tóm lại là hơn một nghìn.
Chương Chẩm không tin, Giao Bạch đang đùa anh.
J: Chị ơi, bạn trai có đối xử tốt với chị không?
Chương: Đã chia tay.
Giao Bạch có thể mường tượng ra vẻ mặt của Chương Chẩm khi gõ ba chữ kia, nhịn không được bật cười thành tiếng. Cậu vốn định kìm nén không quấy rầy Thẩm Nhi An bên cạnh, kết quả hoàn toàn ngược lại, nhịn quá mức khiến cậu vừa ho khụ vừa cười lăn trái ngã phải, hệt một kẻ ngu si.
Lúc giáo viên hô tập hợp, Giao Bạch đứng dậy, một giây sau bị dọa ngây người. Tài khoản bay bay trước mắt cậu, độ sinh động giữa cậu và Thẩm Nhi An biến thành…
15.7!!!
Đã xảy ra chuyện gì mà cậu không biết ư?
Có BUG?
[Trợ thủ, trợ thủ, trợ thủ, các người có BUG rồi!!!]
[Không.]
Được rồi, trả lời thật con mẹ nó lạnh lùng.
“Không phải BUG, không phải BUG.” Giao Bạch lẩm bẩm mấy lần, kích động đến nỗi một phát túm lấy đồng phục của Thẩm Nhi An, “Cậu thật sự là người tốt!” Cậu cho tôi nhìn thấy hy vọng, cảm ơn, chúc cậu bình an.
Thẩm Nhi An: “…”
Tim Giao Bạch đập rộn ràng, đầu ngón tay run rẩy. Suy nghĩ của cậu đúng rồi, quyết định cũng đúng, so với đám lão già lật tay thành mây, trở tay thành mưa của giới kinh doanh, quả nhiên thằng nhóc ngây ngô vẫn mài đũng quần trên ghế nhà trường dễ dàng đối phó hơn!
Cho nên, tiêu chuẩn tăng độ sinh động sẽ là gì đây? Được bạn tốt công nhận hay là cái gì khác? Ban nãy cậu còn chẳng nói chuyện với Thẩm Nhi An… Lẽ nào là do tiếng cười xuẩn ngốc của cậu khiến Thẩm Nhi An cảm thấy cậu đơn thuần không ra vẻ?
Chợt nhận ra một ánh mắt rơi trên bàn tay mình, Giao Bạch buông áo đồng phục giữa các ngón tay ra, nở nụ cười sau lớp khẩu trang, giọng nói cũng đượm ý cười: “Mùi thuốc không khó ngửi, giặt một lần là bay mùi.”
“Không thì tôi giặt cho cậu nhé?” Đôi mắt bị che khuất trong bóng râm vành mũ của Giao Bạch đong đầy yêu thương.
Thẩm Nhi An yên lặng lắc lắc đầu.
“Anh An!” Lương Đống chạy tới như gà mái, mồ hôi bẩn khắp người, giục anh An nhà gã rời đi. Cuối cùng gã vẫn không quên làm động tác cắt cổ với Giao Bạch.
Giao Bạch thích thú ngâm nga hai câu ca, một phần tám của ánh sáng chiến thắng nha, nó đã đến.
Chưa biết chừng bắt đầu từ ngày mai, độ sinh động đã đạt đến 30, tiếp theo đó chính là 50, 80…
Tan học, trông thấy trợ lý của Thẩm Ký ở cổng trường, Giao Bạch lập tức bị kéo ra khỏi mộng đẹp.
Trợ lý tới đón Thẩm Nhi An đi Phúc Duyên Lâu, đêm nay chỉ là người một nhà ăn bữa cơm, ngoại trừ chính y thì còn có bà nội, cha và mẹ nhỏ tương lai.
Thẩm Nhi An ngồi lên xe, trợ lý đóng cửa, ánh nhìn tùy ý thoáng quanh chạm phải tầm mắt Giao Bạch.
Trợ lý: “…”
Giao Bạch: “…”
Sắc mặt trợ lý hơi kỳ quái, sao cái tên kia lại ở trường học của thiếu gia, còn mặc đồng phục đeo cặp sách nữa.
Bị chủ tịch đá văng, không có phí bao nuôi bèn muốn bám vào thiếu gia? Thật đúng là thấp hèn.
Có nên báo cáo cho chủ tịch không?
Thôi, chủ tịch đã sớm quên kẻ này, không cần phải báo cáo.
Giao Bạch trông thấy trợ lý lái xe rời đi, đại khái đoán được đối phương nghĩ thế nào, không khỏi thở phào. Tạm thời cậu cũng không muốn lão già Thẩm Ký biết cậu đang ở Tam Trung, cùng lớp và còn sống chung nhà với con trai mình.
“Đã đến Phúc Duyên Lâu bao giờ chưa?” Lương Đống tiến đến bên cạnh Giao Bạch, “Tối nay nhà tao mời một bàn, đúng lúc tao đang định đi.”
Giao Bạch cưỡi xe đạp.
Lương Đống giữ không cho cậu đi: “Dẫn mày đi mở mang hiểu biết nhé.”
Giao Bạch lạnh mặt: “Không đi.”
“Không đi cũng phải đi.” Lương Đống khẽ vẫy tay, tài xế nhà gã mắt rất tinh, lái xe tới đây.
Giao Bạch biết Lương Đống muốn nhìn cậu mất mặt trước mọi người. Không đi, không đi, ông đây kiên quyết không đi!
Thanh âm điện tử đột nhiên xác chết vùng dậy.
[Người chơi Giao Bạch khởi động nhiệm vụ bắt buộc đầu tiên! Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng!]
[Người chơi Giao Bạch khởi động nhiệm vụ bắt buộc đầu tiên! Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng!]
[Người chơi Giao Bạch khởi động nhiệm vụ bắt buộc đầu tiên! Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng!]
Lặp lại ba lần, thông báo kiểu phát thanh.