Suốt dọc đường đi đến Phúc Duyên Lâu, Giao Bạch nhìn chằm chằm vào cửa sổ xe, bên trên có thông tin nhiệm vụ mà trợ thủ tuyên bố.
[Địa điểm nhiệm vụ: Phúc Duyên Lâu.]
[Mục tiêu nhiệm vụ: Tề Sương.]
[Nội dung nhiệm vụ đang được trích xuất, xin hãy kiên nhẫn chờ.]
“…” Tuy không biết việc này có quan hệ khỉ gió gì với Tề Sương, song nó không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của Giao Bạch. Mẹ ơi, rốt cuộc nhiệm vụ bắt buộc đã đến rồi! Bay lên đi thanh tiến độ!
Giao Bạch phấn khởi nhưng vẫn không quên thầm cầu nguyện nhiệm vụ đừng quá kỳ quặc. Dù sao chăng nữa thì cậu thật sự là người chơi mới, chưa quen nghiệp vụ.
Đến Phúc Duyên Lâu, Giao Bạch bị dẫn đi thay quần áo đồng phục của nhân viên. Cậu cơ bản có thể đoán được trò đùa ác ý của Lương Đống là gì, vừa vặn giúp cậu thuận thế làm theo.
Lương Đống chuyển động vòng quanh Giao Bạch, cười như kẻ đần dưới quê: “Được nha, được nha.”
“Dẫn cậu ta tới 302.” Lương Đống dặn dò quản lý.
Quản lý khó xử: “Lương thiếu, Phúc Duyên Lâu không đắc tội được vị khách phòng 302. Ngài như vậy sẽ khiến chúng tôi…”
“Đâu phải chuyện lớn gì, không phải là đi vào đưa đồ ăn rót rượu à.” Lương Đống không để tâm lắm.
Quản lý thấy tình huống đã định, đành phải chuẩn bị một chút để tránh bất trắc xảy ra: “Lương thiếu, có thể tiết lộ chút không, cậu ta là người của ngài hay là…”
Lương Đống dùng khẩu hình nói tên một người, cũng ném một ánh mắt chứa ý tứ sâu xa.
Quản lý giây lát hiểu ngay, hiểu cũng thông thông thấu thấu. Ông ta âm thầm dò xét thanh niên gầy yếu đứng trong góc chưa từng mở miệng, rất rõ ràng là thất sủng, lâu rồi chưa được tưới tắm thoải mái. Xem ra thanh niên giả trang phục vụ trà trộn vào là muốn gặp kim chủ trước đây, ý đồ nhằm đạt được sủng hạnh lần nữa.
Có điều, thanh niên này có thể nhận sự hỗ trợ của Lương thiếu, chứng tỏ vận may của cậu không ít, tương lai thế nào còn thật khó mà nói.
Giao Bạch rõ ràng nhận ra thái độ của quản lý với mình thay đổi. Cậu đột nhiên bước ra khỏi góc, đứng dưới ánh đèn.
Quản lý sững sờ, vẻ ngoài này thật khờ thật hiền, không giống bán da thịt lấy lòng chủ nhân mà nhỉ. Ông ta đè xuống lòng nghi hoặc, nói: “Thưa ngài, mời ngài đi theo tôi.”
Giao Bạch mới nhấc chân lên liền đặt về, cậu quan sát đầu hành lang bên kia.
Người đến mặc một bộ trang phục lam đậm, eo khỏe chân dài, hormone nam tính kiên cường chính trực phả vào mặt.
Giao Bạch vội vã đeo khẩu trang lên.
Quản lý cung kính gọi người vừa tới: “Tổng giám đốc Tề.”
Lương Đống thu lại vẻ cà lơ phất phơ, đoan chính nói: “Anh cả Tề!”
Tề Tử Chí gật đầu.
Lương Đống chào hỏi Tề Tử Chí, lời mẹ nói vẫn vang vọng bên tai gã, gã vừa xấu hổ vừa bí lời.
Mặc dù nhà họ Tề không sánh bằng nhà họ Thẩm, nhưng cũng là nhà giàu số một số hai của Nam Thành. Hiện nay em út họ Tề sắp thành con dâu nhà họ Thẩm, có nghĩa là hai người đàn ông độc thân của nhà họ Tề càng nóng bỏng tay.
Con hai ở nước ngoài hiến thân vì nghệ thuật, con cả kinh doanh phát triển công ty nhà mình không ngừng, hai người đều là nhân tài.
Không phải gã thổi phồng sĩ khí người khác rồi dập tắt uy phong người nhà, mà với học thức cùng bề ngoài như chị gái gã, đến top mười tài nữ Nam Thành còn không chen vào nổi, thì làm sao có thể lọt mắt xanh của hai người anh trai của Tề Sương đây.
Thật chẳng biết mẹ gã lấy ở đâu ra tự tin muốn thông gia với nhà họ Tề. Chị gái gã đã lập kế hoạch, bảo rằng nhất định phải bắt được Tề Tử Chí. Không bao lâu nữa, nhà họ Lương sẽ trở thành trò cười ở Nam Thành.
Giao Bạch không để ý Lương Đống đang nghiến răng, cậu đang hơi sốt sắng vì Tề Tử Chí đã liếc sang chỗ cậu lần thứ ba, lẽ nào anh nhận ra? Chắc không đến mức đấy đâu, trước mắt bọn họ mới chỉ tiếp xúc hai lần mà thôi. Cậu cũng không phải vai chính trong văn Mary Sue, không có lý do gì để đàn ông phụ nữ đều nhớ rõ cậu, yêu cậu, cuồng si vì cậu, khẩu trang cũng không ngăn cản được vẻ đẹp kinh thiên động địa khóc quỷ thần của cậu.
Tề Tử Chí không nhận ra. Giác quan của anh luôn tương đối nhạy, cảm thấy nhân viên phục vụ bên cạnh quản lý mang đến cho mình cảm giác quen thuộc, khiến anh không lập tức rời đi luôn mà lại nhìn sang đối phương.
Thái dương Giao Bạch ẩm ướt, thế này không được, phải phá vỡ cục diện thôi. Cậu nhéo mông Lương Đống một cái.
Cả người Lương Đống rung lên thật mạnh, nét mặt ngu ngốc “tôi là ai, đã xảy chuyện gì, tôi là ai, đã xảy ra chuyện gì.”
Vì vậy Giao Bạch nhéo thêm một cái.
Lương Đống như gặp sét đánh, đỉnh đầu bốc khói, toàn thân sắp thiêu cháy. Gã nhảy ra xa với vẻ ghê tởm, tái mét mặt nhấn từng chữ: “Giao, Bạch, mày, muốn, chết, hả!”
Tề Tử Chí nhíu mày, Giao Bạch? Tên món ăn? Không quen, anh nhấc chân rời đi.
Giao Bạch lén lút thở phào, mịa nó anh ta đi rồi.
À không đúng, Tề Tử Chí tới 302, lát nữa còn phải gặp. Không đi không được, mục tiêu nhiệm vụ ở trong phòng đấy. Trời mới biết bao giờ nội dung nhiệm vụ mới có thể trích xuất xong xuôi.
“Đi thôi.” Lương Đống che phần mông bị cậu nhéo, thâm trầm kề sát bên tai Giao Bạch nói: “Đến lúc đó chủ tịch Thẩm kết hôn, tao dẫn mày đi trải sự đời, rất nghĩa khí nhỉ, đừng cảm động quá.”
Giao Bạch: “…” Lúc nào vai chính thụ Lễ Giác của bộ truyện tranh này mới ra sân khấu thế, thu thập cái tên ngốc này đi trời ơi.
302
Thẩm lão thái thái ngồi ở vị trí đầu, bên tay trái của bà lần lượt là Thẩm Ký, Thẩm Nhi An, bên tay phải là ông bà cụ nhà họ Tề, Tề Tử Chí, cô dâu tương lai Tề Sương.
Một bàn tròn cực lớn chỉ có ba người, rất trống trải.
Trống đến nỗi làm lòng người hoảng hốt.
Giao Bạch không biết người khác thế nào, còn cậu đi vào thì có cảm giác hơi tức ngực khó thở. Cậu đứng cùng vài nhân viên, không đáng chú ý.
Thế nhưng Thẩm Nhi An vẫn luôn cúi gằm bỗng chếch nghiêng đầu một góc độ nhỏ, chỉ nghiêng chút xíu, ngẩng mặt nhìn về một hướng.
Sự khác thường của cháu trai khiến lão thái thái chú ý, bà cũng nhìn về phía đó.
Thẩm Ký liếc sang chỗ mẹ mình đang nhìn.
Bốn người nhà họ Tề ở một bên cũng đồng loạt quay đầu.
Giao Bạch: “…”
Tất cả đều bị vẹo cổ à? Cậu bình tĩnh lệch người trốn sau một nhân viên phục vụ mập mạp, trong lòng mắng mỏ kẻ dẫn đầu là Thẩm Nhi An từ đầu đến chân. Nhận ra thì cứ nhận ra đi, nhìn tôi làm cái gì, khi về nhìn không được à, cậu muốn tức chết tôi chắc.
Thẩm Nhi An hơi mím môi. Y xoay đầu lại, ánh mắt trở về gầm bàn, bộ dáng tạo ra ảo giác trông rất tủi thân.
Lão thái thái hòa ái hỏi thăm: “An An à, ban nãy làm sao vậy, cháu nhìn gì thế, nói cho bà nội đi.”
Thẩm Nhi An khẽ lắc đầu.
Lão thái thái lần tràng hạt, bất lực trước sự xa cách bài xích của cháu trai. Hai nhà Thẩm Tề chẳng mấy chốc sẽ trở thành người một nhà, mục đích tối nay không phải thương lượng việc kết hôn, mà chủ yếu là do bà bị Tề lão thái lải nhải một phen mới đồng ý đón cháu trai mình tới, để y gặp mặt mẹ nhỏ tương lai.
Lời giải thích của lão thái thái dành cho nhà họ Tề là, hai đứa nhỏ trước đây là bạn cùng lớp, quan hệ mới không biết liệu có thể ở chung hòa hợp không.
Trên thực tế, lão thái thái căn bản không quan tâm điều đó, mục đích thật sự của bà là muốn tìm cớ để hai cha con ngồi cùng bàn.
Chọn Phúc Duyên Lâu thì lại bởi nơi này gần Tam Trung, sẽ không tốn quá nhiều thời gian của cháu trai, tránh ảnh hưởng đến việc học của y.
Tuy nhiên, từ khi tiến vào phòng ăn, cháu trai chưa hề nói câu nào, an tĩnh không giống đứa trẻ tuổi dậy thì. Ban nãy vất vả mãi mới thấy chút dao động mà người thiếu niên nên có, nhưng y ngậm miệng không nói. Lão thái thái còn muốn thử xem có thể tâm sự cùng cháu trai hay không thì Thẩm Ký lạnh nhạt nói: “Mang thức ăn lên.”
“Mọi người ăn trước đi, không cần chờ tôi.” Cuối cùng Thẩm Ký kéo ghế ra, đứng dậy ra ngoài hút thuốc lá.
Một mùi nước hoa nhàn nhạt tràn vào mũi Giao Bạch, cậu chán ghét về mặt sinh lý, không khỏi nín thở.
Thẩm Ký đi sượt qua cậu, quay đầu ném sang một ánh mắt, giống như đang bố thí cho một con vật nhỏ sử dụng thủ đoạn vụng về vì muốn hấp dẫn sự chú ý của y.
Giao Bạch chẳng chút hoang mang, vẫn ung dung bình tĩnh. Lão già này thích bề ngoài diễm lệ nóng bỏng, không hề dính dáng đến cậu, cậu vô cùng an toàn.
Thẩm Ký vốn định đi nhưng rồi lại dừng bước. Giọng y trầm thấp mạnh mẽ, không cho chống cự: “Tháo khẩu trang xuống.”
Giao Bạch:? Ông đây mặc kệ anh.
Bầu không khí trong phòng hơi quái dị.
Không ai nghe được lời của Thẩm Ký, chỉ cảm thấy hình ảnh y đứng cạnh một nhân viên phục vụ thật sự không hề phù hợp.
“A Ký, đang ăn cơm đấy.” Lão thái thái lên tiếng. Bà không có yêu cầu gì với cuộc sống cá nhân của con trai, y giải tỏa áp lực bằng cách nào thì tùy, miễn không ngay mặt cháu trai bà là được.
Thẩm Ký sải bước, chiếc bật lửa di chuyển giữa những ngón tay thô ráp của y. Vừa rồi chẳng qua là y cảm nhận được sự thư thái nhàn nhã và không chút sợ hãi của người nhân viên kia, rất kỳ lạ.
Dám tỏ thái độ này trước mặt y, trước kia chỉ có con chó con mọc đôi răng nanh.
Bộ dáng xích chó bị cầm và cái đuôi đung đưa vui chơi bay nhảy tự do lung lay trước mắt y, thật sự là thiếu huấn luyện.
Mấy người trên bàn cơm mang vẻ mặt khác nhau.
Thẩm Nhi An bóp bóp khớp ngón tay, đắm chìm trong thế giới của mình, giống như không nhìn thấy hành động lời nói của cha mình. Lão thái thái xoa đầu y, như khen y hiểu chuyện.
Ông bà cụ nhà họ Tề không cảm thấy kinh ngạc, Tề Tử Chí cũng không phản ứng gì.
Mỗi Tề Sương nghiêm túc quan sát nhân viên phục vụ được Thẩm Ký chú ý, không thấy rõ mặt, mông rất nhiều thịt. Tề Sương bĩu môi hừ một tiếng, còn chẳng bằng Vương Sơ Thu đâu, ít nhất Vương Sơ Thu khô quắt rất đồng đều.
Thẩm Ký rời khỏi phòng, với Giao Bạch thì là chuyện tốt. Mục tiêu của cậu không phải đối phương, là Tề Sương, chỉ cần Tề Sương ở lại là được.
Giao Bạch cũng không lo lắng những nhân viên khác phá hỏng việc trong lúc mấu chốt này. Nhất định quản lý đã chuyển lời, bọn họ biết không có gì quan trọng bằng cần câu cơm cả.
Khi mang món ăn lên, Giao Bạch cơ bản không gặp sơ suất gì. Khi cậu đang cùng mọi người đi ra ngoài, trên bàn truyền đến thanh âm đặc thù như đang ngậm cục kẹo của Tề Sương.
“Chờ đã.”
Toàn bộ nhân viên dừng bước, không hiểu ra sao.
Bàn tay cầm khay ăn của Giao Bạch giật giật. Cậu cùng những người khác quay đầu lại, mắt nhìn ánh sáng hắt trên đất, trong lòng điên cuồng hỏi: “Mục tiêu ngay phía trước, nội dung nhiệm vụ trích xuất xong chưa?”
[Xin hãy kiên nhẫn chờ.]
Giao Bạch lén trợn trắng mắt, có được hay không đây?! Có được hay không được đây hả?!
Tề Sương gọi nhân viên lại không vì chuyện gì khác, chỉ muốn xới một bát cơm mang tới, xong còn nở một nụ cười ngọt ngào ngoan ngoãn với lão thái thái: “Mẹ, ngài có thích ăn mềm mềm nhuyễn nhuyễn không?”
Tiếng “mẹ” kia khiến gương mặt già nua của lão thái thái co rúm lại. Bà bóp tràng hạt, mí mắt đầy nếp nhăn hé hé: “Được, có lòng.”
Giao Bạch hoàn toàn không nghi ngờ, rất có thể Tề Sương đã được thông báo rằng kết hôn rồi cũng không thể đổi cách gọi, nên cậu ta cố tình xưng hô như vậy ở trường hợp hôm nay, trước mặt người ngoài.
Mà lão thái thái bị kích thích, muốn đập tràng hạt lên mặt cậu ta. Bà nhìn không lọt mắt gia thế, phẩm chất hay tướng mạo của người con dâu này, nhưng lại nhớ thương khí vận mệnh bàn của cậu ta. Trong nguyên tác, bà bị người con dâu này chọc tức chết, đáng đời.
Giao Bạch phát hiện hai ông bà nhà họ Tề rất thú vị. Bọn họ chẳng có chút ngượng ngùng gì trước hành vi của con út, như kiểu không nhận ra bầu không khí thay đổi, không thấy lão thái thái phản cảm. Chà chà, không hổ là thế hệ trước của gia tộc hào môn lớn.
Tề Tử Chí chếch phía đối diện bỗng khựng lại. Anh liếc xem một người trong đám nhân viên như đang suy tư. Ánh mắt linh động giảo hoạt mang theo sự ác ý của góc nhìn Thượng đế, mấy tháng trước anh từng gặp.
Đó là tại tiệc mừng thọ của Thẩm lão thái thái.
Sở dĩ vẫn còn ấn tượng, là bởi trước đây chưa từng gặp bao giờ.
Tề Tử Chí bỏ đũa xuống, đặt hai bàn tay rắn chắc lên bụng. Quần áo nhân viên đều thống nhất, mang khẩu trang và mũ, chỉ lộ đôi mắt, toàn phân biệt bằng thân hình và giới tính.
Thế nhưng, Tề Tử Chí ngửi được một mùi hương.
Mùi thuốc.
Nó toát ra từ quần áo đồng phục, giống như thường xuyên bôi lên da, lâu dần theo thời gian, nó sẽ lẫn vào mùi cơ thể.
Tề Tử Chí cũng ngửi thấy mùi này trên hành lang. Anh kết luận nhân viên phục vụ chính là người khiến mình cảm thấy quen thuộc đó. Lúc này, cảm giác quen thuộc lại trỗi dậy, đồng thời trở nên mãnh liệt hơn.
Sự dò xét của Tề Tử Chí bị cắt ngang bởi một tiếng vỡ trong trẻo.
Thẩm Nhi An đánh rơi một chiếc muôi canh.