Thẩm Ký lấy khăn lau chùi hai bàn tay vừa chạm vào Giao Bạch, sau đó ném khăn xuống bên chân rồi đứng dậy rời đi.
Giao Bạch càng lúc càng gục thấp, trán đập xuống đất. Cậu gắng gượng bò dậy nhưng không nổi, cả người run như cầy sấy.
Đệt, đau quá.
Giao Bạch cắn chặt răng, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, thở dốc từng hơi. Cậu cố sức hít sâu, lớp vải mỏng sau lưng sũng mồ hôi, dán chặt lên xương sống gầy yếu song vẫn ngoan cường ưỡn thẳng.
Sau khi xem video trong phòng Thích Dĩ Lạo, Thẩm Ký chỉ cảm thấy không còn mặt mũi nào. Camera ở căn phòng kia quá nhiều, rải rác khắp nơi, không phải là không khả năng phát hiện một hai cái.
Chẳng qua, Thẩm Ký không ngờ rằng con chó y mang tới lại dám múa xiếc trên giường của bạn lâu năm của y, trong ống kính nhiều camera.
Chỉ bằng kỹ thuật diễn xuất kém cỏi kia mà cũng muốn lôi kéo sự chú ý của người khác.
Chó không ngoan, vậy thì phải chịu trừng phạt.
Hiện tại Thẩm Ký “kiểm tra” xong, cho nên vết thương cũ trên thân thể Giao Bạch tái phát. Cậu nằm rạp trên đất nhớ lại kết cục của Thẩm Ký, cảm thấy cảm giác đau đớn của mình hơi giảm bớt chút ít.
Giao Bạch úp sấp, chật vật chổng mông lên, lấy cùi chỏ chống đất, nhúc nhích cơ thể bò dậy từng chút một. Cậu thấy Thẩm Ký đứng ở cửa, bên cạnh là trợ lý, đối phương đang báo cáo gì đó, cung cung kính kính.
Thẩm Ký cài lại hai cúc áo, trợ lý tiến vào. Gã không quan tâm Ớt nhỏ trên giường, chỉ dùng giọng điệu máy móc bảo Giao Bạch đi rửa mặt.
Trên mặt Giao Bạch có lông thảm vừa cọ phải, dính lên do mồ hôi lạnh, trông dơ dáy bẩn thỉu.
“Cậu Vương, cậu là người của chủ tịch, ở bên ngoài phải chú ý hình tượng bản thân.” Trợ lý nhắc nhở một cách cứng nhắc.
Giao Bạch không có sức nói móc, toàn thân vô lực, cậu vịn tường di chuyển vào toilet, nhìn mình trong gương, nghẹn lời hồi lâu.
Tóc dày, tóc mái so le không đều, mi mắt sụp xuống, bọng mắt to, viền môi không rõ nét, khuôn mặt lộ vẻ khờ khạo hiền lành, rất dễ bắt nạt.
Giây tiếp theo, đuôi mắt luôn cụp của người trong gương bỗng nhướng lên, trong mắt rừng rực ngọn lửa ngang tàng không ăn nhập với toàn khuôn mặt.
Giao Bạch túm lấy tóc mái, ghé sát thêm, quan sát bản thân tỉ mỉ, còn gầy hơn so với trong truyện tranh.
Cằm rất nhọn, hiện giờ khoác lên vẻ xanh xao, làn da chẳng mấy hồng hào, có thể thấy rõ mạch máu dưới da.
Giống như là…
Đã rất lâu chưa ra nắng.
Giao Bạch nghi ngờ nguyên chủ có bệnh. Cậu bị suy nghĩ này kích thích, nghĩ chắc không đến nỗi nào đâu, trong trí nhớ mình dung hợp không có thông tin này, trong truyện cũng không đề cập tới. Được rồi, công cụ hình người thôi, không đề cập cũng bình thường…
Cho nên, tại sao nguyên thân lại mang bộ dáng ma quỷ này?
Giao Bạch rửa mặt hai ba lần, lơ đãng ra khỏi toilet.
Trong phòng đã không còn bóng dáng Ớt nhỏ, chiếc giường bừa bộn cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Trợ lý rất có kinh nghiệm làm chuyện này, gã lạnh nhạt nói: “Đi thôi, cậu Vương.”
Cả người Giao Bạch rất không thoải mái, ngồi còn đau hơn đứng. Dọc đường cậu đều không lên tiếng, mãi tới khi xe dừng ở nơi cần đến —— Thấm Tâm Viên.
Khu vườn này từng xuất hiện trong truyện tranh rất nhiều lần, đa số là liên quan đến Lễ Giác. Ở phần trước, cậu ta tới đây thu dọn di vật của anh trai hàng xóm, ở tạm một quãng thời gian ngắn ngủi, phần sau là tới thăm hỏi mẹ nhỏ của người trong lòng cậu ta.
Lúc này, màn đêm bao phủ khiến khu vườn trông như một ngôi mộ, không có tôi tớ nào ra nghênh đón. Giao Bạch một mình vào cửa, sau đó chạy thẳng đến phòng bếp, cậu đói bụng.
Giao Bạch loay hoay một hồi, bưng một bát mì xào ra khỏi phòng bếp. Dưới ánh đèn lờ mờ, một bóng người mặc đường trang(1) màu đỏ thẫm đứng đó, cậu bị dọa sợ suýt nữa ném bát đi.
(1) Đường trang: trang phục truyền thống của Trung Quốc.
“Bác Khang, bác còn chưa ngủ ạ?” Giao Bạch trấn tĩnh lại.
Lão quản gia không nói lời nào.
Giao Bạch dứt khoát không quan tâm ông lão xuất quỷ nhập thần kia nữa. Cậu ngồi trước bàn, bắt đầu ăn mì xào.
Chưa ăn được nửa bát, bóng dáng dưới ánh đèn rời đi.
Giao Bạch đặt đũa xuống, đứng dậy tìm nước uống. Ông lão là người của Thẩm lão thái thái, ở đây để thám thính. Lúc mới tới nơi này, nguyên chủ còn đối xử với ông như với cụ già bình thường dưới quê, về sau mới biết đối phương coi mình là chó, còn là một con chó ta xấu xí cực kỳ, rất mất mặt.
Không chỉ mỗi lão quản gia, vệ sĩ người hầu trong vườn cũng nghĩ như vậy.
Có chuyện chim sẻ bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, nhưng chó ta thì làm sao bay được chứ, cười chết mất.
Giao Bạch ăn uống no đủ xong thì lên gác. Cậu đi chậm rãi, cứ vài bước là ngừng, tỉ mỉ thưởng thức không khí trong biệt thự, không thưởng thức ra cái gì, chỉ cảm thấy âm thanh dội lại rất vang.
Cửa phòng của nguyên chủ không khóa, Giao Bạch vặn một cái là mở ra. Cậu trở tay đóng cửa lại, hít sâu một hơi trước phòng ngủ xa lạ, sau đó liên tục tìm kiếm.
Qua mấy phút, trong tay Giao Bạch thêm một sổ bệnh án, lật ra một tờ, mặt trên có một đoạn chữ như gà bới, cậu cố lắm cũng chỉ nhận ra năm chữ.
—— bệnh dị ứng ánh nắng.
Giao Bạch: “…”
Tên bệnh dễ hiểu khiến mắt Giao Bạch tối sầm lại, mông đập xuống mặt ghế tác động lên vết thương ở xương cụt, cậu co giật mấy cái.
Thảo nào màu da của nguyên thân lại không khỏe mạnh như thế.
Dị ứng ánh nắng(2), không thể để mặt trời chiếu phải, đối với người thích chạy nhảy tung tăng như Giao Bạch thì chẳng khác nào nhét cậu vào một cái lồng vô hình.
(2) Dị ứng ánh sáng mặt trời là một thuật ngữ thường được sử dụng để mô tả một số tình trạng liên quan đến phát ban đỏ ngứa xuất hiện trên da do tiếp xúc với ánh sáng mặt trời. Các hình thức phổ biến nhất của dị ứng ánh nắng mặt trời là phát ban đa dạng do ánh sáng hay còn gọi là ngộ độc ánh sáng mặt trời.
Vậy tại sao ký ức mà cậu nhận được từ nguyên chủ lại thiếu mất chi tiết này? Trong lúc truyền dẫn xuất hiện BUG? Có cần phải hãm hại người ta thế không hả.
Sắc mặt khó coi, Giao Bạch mở ra toàn bộ ngăn kéo, mò được một đống thuốc, có bôi có uống, còn có dùng để ngâm tắm. Cậu tùy tiện cầm kiểm tra một hộp thuốc, hết hạn.
Vứt sang bên rồi đổi hộp khác, vẫn hết hạn.
…
Biết bao nhiêu thuốc, đa số đều đã quá hạn sử dụng, ấy vậy mà nguyên chủ vẫn đang dùng.
Giao Bạch dùng hai tay ôm đầu, bộ thân thể này đã sớm sụp đổ, do yếu tố bẩm sinh và cũng có nguyên nhân sau này, cậu phải chữa trị thế nào?
Trước hết phải có tiền.
Cái gì cũng không tin được, trừ tiền.
Trong một chiếc hộp sắc nhỏ, Giao Bạch tìm được một tấm thẻ ngân hàng, bên trong còn có một ngàn tiền mặt. Cậu nắm thẻ, tê liệt không nhúc nhích.
Thẩm Ký có nhiều bất động sản. Quanh năm suốt tháng, số lần y đến Thấm Tâm Viên không vượt quá một bàn tay, dù có tới cũng sẽ không ở qua đêm, lướt qua rồi đi. Tiền cũng không phải do y trả, là người của Thẩm lão thái thái đảm nhiệm, dưới danh nghĩa mỹ miều là phí sinh hoạt, chẳng liên quan xíu nào đến bao nuôi.
Thời gian chuyển tiền là ngày đầu tiên hàng tháng.
Giao Bạch mở di động xem lịch, còn bốn ngày, đến lúc đó tiền trong tài khoản có thể từ bốn chữ số biến thành năm chữ số.
Mà năm chữ số vẫn còn ít, không thể khiến người muốn thế nguyên chủ thay đổi vận mệnh là Giao Bạch cảm thấy an toàn.
“Sơ Thu!” Ngoài cửa vang lên thanh âm trong trẻo, kèm theo tiếng vặn tay nắm cửa: “Sao cậu lại khóa trái cửa thế?”
Giao Bạch cất hết toàn bộ đồ đạc trên bàn rồi ra mở cửa: “Sương Sương, cậu tới làm gì?”
“Tôi ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy động tĩnh bên ngoài.” Tề Sương mặc bộ đồ ngủ xanh da trời, ngái ngủ lầu bầu, “Sao bây giờ cậu mới về, thật muộn nha, tiên sinh đâu? Về cùng cậu à?”
Giao Bạch nhìn Tề Sương thấp hơn mình một chút. Cậu ta là tiểu thiếu gia của nhà họ Tề, cũng là một ứng cử viên khác cho vị trí phu nhân mà nhà họ Thẩm muốn lựa chọn cho Thẩm Ký.
Bọn họ lần lượt được sắp xếp ở trong vườn này, đã ở được hai năm rồi.
Tề Sương không phải bạn tốt trên tài khoản của Giao Bạch, không cần bận tâm độ sinh động.
Giao Bạch nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Tề Sương.
Tề Sương trợn mắt, ngây ngốc: “Sơ Thu cậu, cậu cậu cậu… Sao cậu lại nhéo tôi?”
“Bởi vì cậu đáng yêu.” Giao Bạch cười, “Buổi tối ngủ cùng tôi không?”
Tề Sương cũng cười rộ lên, mềm mại yếu đuối, trông rất ngọt ngào, khiến người ta muốn cắn một cái: “Được nha.”
Giao Bạch xoa đầu cậu ta: “Cậu lên giường trước đi, tôi đi tắm.”
“Tôi chờ cậu.” Tề Sương dụi mắt hỏi làm sao sắc mặt cậu kém như vậy, bước chân cực thiếu tự nhiên, có phải tiên sinh rất khó hầu hạ không.
Quá nhiều lời.
Giao Bạch cởi quần, hai cẳng chân khẳng khiu chẳng có tý thẩm mỹ nào xuất hiện dưới ánh đèn, đầu gối tím xanh một mảng rộng nổi bật trên làn da tái nhợt, vô cùng dọa người.
Giữa phần máu ứ đọng còn có chỗ rách da, thê thảm không nỡ nhìn.
Tề Sương nhẹ giọng nói: “Nhất định đau lắm nhỉ.”
“Đúng, rất đau.” Giao Bạch túm vạt áo kéo lên trên, tùy tiện ném quần áo lên móc. Thông qua tấm gương, cậu quan sát thân thể này, da bọc xương, gầy gò khô đét.
Tề Sương dùng mu bàn tay lau mắt: “Sao tiên sinh lại xấu xa như vậy.”
Giao Bạch giữ cửa đóng chặt: “Sương Sương, những lời này nói trước mặt tôi coi như thôi, nhưng không thể nói ở bên ngoài.”
“Tôi cứ nói đấy!” Tề Sương tức giận bất bình, “Sơ Thu, cậu quá thành thật. Cậu xem đầu gối của cậu này, ngày mai dậy nhất định không thể bước đi bình thường được.” Cậu ta cắn môi, mắt long lanh nước, đong đầy lo lắng, “Ngoài đầu gối thì còn chỗ nào đau nữa, tôi giúp cậu xem xem.”
“Không có.” Giao Bạch mím môi.
“Cậu ấy!” Tề Sương giậm chân, “Ở trước mặt tôi mà cậu cũng không nói thật. Cậu xử lý chưa, không rửa sạch sẽ thì sẽ mắc bệnh đó.”
“Không phải là đang xử lý à.” Giao Bạch bật cười, vỗ vỗ tấm lưng trẻ trung của Tề Sương, “Được rồi, không sao đâu.”
Cậu cúi thấp đầu: “Sương Sương, tôi rất mệt mỏi, tôi muốn tắm mau rồi ngủ. Cậu có thể đi ra ngoài không?”
“Vậy cậu tắm đi.” Tề Sương sụt sịt mũi, “Tôi ở ngoài trò chuyện với cậu, tôi giúp cậu. Có chuyện gì cậu cứ gọi tôi, nhất định không được gắng gượng quá mức.”
Giao Bạch nở nụ cười cảm kích với cậu ta.
Rạng sáng ba, bốn giờ, Tề Sương nằm cạnh Giao Bạch đột nhiên phát ra tiếng nôn khan.
Giao Bạch bừng tỉnh: “Sương Sương?”
“Ọe ——” Tề Sương nằm nhoài trên giường, nôn mửa không dứt.
“Cậu làm sao vậy? Cậu đừng làm tôi sợ!” Giao Bạch cuống quýt bật đèn.
Mặt và cổ Tề Sương phủ kín những đốm đỏ, đôi môi tím cả lại, trong cổ họng bật ra những tiếng hít thở khò khè.
Giao Bạch không biết phải làm sao: “Sương Sương! Sương Sương! Cậu khó chịu chỗ nào?!”
Tề Sương gãi đỏ khắp người. Cậu ta run rẩy túm lấy cánh tay Giao Bạch, móng tay móc chặt: “Cứu… Cứu tôi…”
“Tôi đi gọi người tới, cậu cố chịu nhé!” Giao Bạch xiên trái ngã phải, lao ra ngoài.
Không lâu sau, toàn bộ quản gia và tôi tớ trong vườn xuất hiện, trên giương mặt già nua treo đầy nếp nhăn lộ vẻ kinh hoảng.
Một đống hỗn loạn.
Giao Bạch đứng bên cửa sổ, nhìn xuống chiếc xe vừa chạy khỏi vườn, lo lắng và căng thẳng trong mắt đã sớm ẩn lùi. Cậu lau mặt, cười như không cười, kẻ ngu ngốc tối nay lái xe tông chết nguyên chủ chính là Tề Sương.
Tiểu thiếu gia nhà họ Tề dị ứng với quả đào vàng, ngửi mùi cũng không được. Kẻ biết chuyện không nhiều, Giao Bạch vừa khéo đọc xong truyện tranh là một trong số đó.
Vậy thì chẳng lý nào không lợi dụng.
Về nguyên do Giao Bạch thông báo nhóm quản gia tại bước ngoặt cấp bách này, đưa Tề Sương tới bệnh viện, đó là bởi Tề Sương không thể chết bây giờ được. Cậu ta chết, Giao bạch sẽ y chang cục gạch còn sót lại bị ném vào nhà họ Thẩm, biến thành phu nhân trên danh nghĩa của dưa chuột già Thẩm Ký, có một đứa con chỉ nhỏ hơn nguyên thân một tuổi. Đứa con này còn là vai chính tra công của bộ truyện tranh, đoạn cuối triệt triệt để để là một tên điên, trình độ rồ dại hơn hẳn cha y. Giao Bạch không muốn làm mẹ nhỏ của y.
Mặc dù phải nhảy vào vòng xoáy của cốt truyện chính, nhưng Giao Bạch không muốn bị Thẩm Ký đối xử như súc vật giống ở Đế Dạ nữa, cậu có kế hoạch khác.
Bước đầu tiên của kế hoạch chính là không hại chết Tề Sương, dạy dỗ cậu ta một chút, rồi…
Giao Bạch bỗng quay đầu.
Lão quản gia tựa quỷ mị đứng ở cửa. Ông nhìn chằm chằm Giao Bạch như đang nhìn tên hề nhảy múa: “Tôi đã gọi điện thoại cho nhà họ Tề, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ đến cửa hỏi thăm tình huống.”
Giao Bạch sờ sờ chóp mũi hai lần, ngửi thấy mùi đào trên đầu ngón tay: “Dạ, đã biết.”