Người họ Tề đến là Tề Tử Chí. Anh là con trưởng của nhà họ Tề, anh cả của Tề Sương.
Lão quản gia cung kính lễ độ nghênh đón người vào cửa, dâng trà: “Tổng giám đốc Tề, người kia sắp xuống rồi, mời ngài uống trà trước.”
Trên cầu thang, Giao Bạch có hơi run chân.
Nhìn xuống từ góc độ của cậu, vừa vặn có thể trông thấy đỉnh đầu của người đàn ông, ngắn nhọn gọn gàng. Cậu bước thêm hai, ba bậc thang nữa, trông thấy bả vai rộng rãi vuông vức, đó là đường nét nam tính nghiêm nghị chín chắn.
Giao Bạch gay trời sinh, là 0 chưa từng ăn xôi thịt bao giờ, thích kiểu bảo thủ cương nghị. Cậu tưởng tượng lúc đối phương ôm cậu bay cao cao, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt nhìn cậu như nhìn kẻ thù giai cấp, rồi lại nâng cậu lên cao hơn.
Mà Tề Tử Chí dưới tầng vừa khớp thuộc tính này.
Trong lúc đọc “Gãy Cánh”, Giao Bạch chụp lại tranh vẽ anh rồi rửa ra, đặt trên bàn làm bạn trai lý tưởng.
Bây giờ ấy à,
Giao Bạch đi xuống tầng, đôi mắt chiếu thẳng vào trang phục phẳng phiu uy phong của người đàn ông, trong đầu là các khung tranh dưới ngòi bút tác giả, theo thứ tự là khối cơ bụng rõ ràng…
Bây giờ vẫn thèm thuồng thân thể anh.
Nhưng sẽ không làm gì, Giao Bạch không muốn tán. Thân thể này còn chưa phải là của chính mình đâu, thực sự không có lòng dạ nào.
Có điều bọn họ vẫn cần xây dựng quan hệ, vì Tề Tử Chí cũng là bạn tốt của cậu.
Giao Bạch ngồi tại một vị trí an toàn và lịch sự: “Tổng giám đốc Tề, Sương Sương sao rồi?”
Tề Tử Chí đáp: “Hữu kinh vô hiểm.”
“Vậy thì tốt.” Giao Bạch thở phào nhẹ nhõm. Cậu đối diện gương mặt nghiêm túc của Tề Tử Chí, mím mím môi: “Sương Sương bị dị ứng à?”
“Đúng.”
Giao Bạch do dự hỏi: “Vậy cậu ấy…”
“Quả đào vàng.” Trong con mắt đen đặc của Tề Tử Chí chứa đựng sự dò xét sắc bén.
Giao Bạch hoảng hốt “a” lên một tiếng, Cậu thoáng đứng dậy, bờ môi run rẩy: “Tôi… Tôi không biết… Tại sao lại như vậy… Là, là tôi, là tại tôi, tôi… Tôi…” Muốn chết quá, con mẹ nó thật tởm, ọe.
“Ngồi xuống.” Giữa hai hàng mày nhuộm đẫm sương gió của Tề Tử Chí hiện nếp nhăn chữ Xuyên (川).
Đôi mắt Giao Bạch rơi xuống vài giọt nước mắt áy náy.
Tề Tử Chí cau mày rất sâu, ngón tay vừa cầm tách trà vừa gõ lên mặt bàn mấy lần. Tiếng động không lớn, nhưng lại làm người khác kinh hồn bạt vía. Anh thâm trầm hỏi: “Cậu nửa đêm ăn đào à?”
“Tôi đói… Là do đào, tôi không biết Sương Sương dị ứng với nó… Tôi chỉ ăn một miếng nhỏ… Tôi và cậu ấy ngủ cùng trên một cái giường, cậu ấy ngửi thấy mùi… Chúng tôi nằm gần nhau…” Giao Bạch nói năng lộn xộn, biểu hiện luống cuống và tự trách. Nguyên thân tuyệt đối không thể biết Tề Sương dị ứng đào vàng, cho nên cậu không hoảng sợ. Cậu thản nhiên thừa nhận, thản nhiên miêu tả tình hình thực tế, tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi. Cũng chỉ có khả năng đó.
“Theo tôi được biết, cậu ở nơi này, không ra ngoài.” Tề Tử Chí nói.
Giao Bạch xé rách vết xước măng rô trên ngón trỏ, đúng là nguyên thân bị nhốt ở Thấm Tâm Viên. Ý của Thẩm lão thái là, không chỉ cậu mà Tề Sương cũng phải ở lại trong vườn. Song sau lưng Tề Sương có nhà họ Tề, phía sau nguyên thân chỉ có bàn tay vận mệnh, cho nên Tề Sương có thể đi học bình thường còn nguyên thân thì không. Tối hôm qua là lần đầu tiên cậu ra ngoài kể từ khi vào đây ở.
Tề Tử Chí bộc lộ khí thế mạnh mẽ bức bách: “Tôi đã hỏi chú Khang, dạo này trong toàn bộ vườn, không có ai ăn đào.”
Câu nói kia bao bọc ý chất vấn nghiêm khắc, đào của cậu từ đâu tới, ai đưa cho cậu.
“Tối hôm qua ngài ấy dẫn tôi đi kết bạn.” Giao Bạch bỏ ngón tay rỉ máu vào trong miệng, mút mút, “Trong phòng có đào khô, tôi trộm lấy một túi, cứ thế giấu ôm về.”
Tề Tử Chí đi ra ngoài gọi điện xác nhận.
Giao Bạch co rúc trong ghế, tầm mắt như có như không đảo qua đôi chân tráng kiện rắn chắc của người đàn ông, anh đừng làm khổ tôi, tôi sẽ không tính kế anh.
Tề Tử Chí cúp điện thoại trở về phòng khách: “Cậu đi theo tôi tới bệnh viện.”
“Ngày mai được không?” Giao Bạch rũ mi, bờ mông hơi nhúc nhích xê dịch trên ghế, như thể ngồi rất không thoải mái. Dáng vẻ có tính ám chỉ rõ ràng.
Tề Tử Chí chính nhân quân tử, không tỏ ra khinh thường hay chán ghét, chỉ nói: “Tám giờ sáng mai, tài xế của tôi tới đón cậu.”
“Tổng giám đốc đi thong thả ạ.” Giao Bạch hô xong, chẳng thèm để ý đến ánh mắt không dám tin tưởng Tề Tử Chí cứ như vậy buông tha Giao Bạch của lão quản gia, cậu chậm rãi lên gác. Tư thế bước đi có hơi vất vả, đơn thuần do đầu gối đau.
Lão quản gia không biết, ông hiểu nhầm, bước vội vã về phòng gọi cho lão thái thái để báo cáo tình huống.
Giao Bạch nằm dài trên chiếc giường êm ái, tay đè lên chăn. Cậu nhắm mắt, ghi chép vào cuốn sổ trong lòng.
Tề Sương muốn đâm chết nguyên thân, bị mình giải quyết, mình đưa Tề Sương vào viện, ít nhất phải truyền nước ba ngày.
Thẩm Ký muốn mình hầu hạ xỏ giày, còn buộc mình quỳ xuống, khiến vết thương cũ của mình tái phát, chịu đau khổ, món nợ này phải từ từ tính.
“Trứng” của thằng nhãi Lương Đống bị dọa đau, gã chịu thiệt, sẽ không dễ dàng buông tha mình. Lần sau gặp mặt, mình phải ra tay trước.
Có điều, Lương Đống vẫn đang học cấp ba, chỉ cần Giao Bạch không rời khỏi vườn Thấm Tâm Viên, tỷ lệ chạm mặt gã cơ bản là số 0.
Giao Bạch mày mò di động, đổi mật mã mới rồi ngủ.
Trong cốt truyện gốc, nguyên chủ đã chết, Tề Sương cũng không vào bệnh viện. Rất hiển nhiên, hiệu ứng bươm bướm(1) đã xảy ra, sau này sẽ thế nào đây…
(1) Hiệu ứng bươm bướm (tiếng Anh: Butterfly effect) (còn được gọi là hiệu ứng cánh bướm) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc.
Giao Bạch ngáy khò khò.
Buổi tối đầu tiên tại thế giới truyện tranh, Giao Bạch bị ác mộng quấn thân, tỉnh lại thấy uể oải rũ cả người.
Tài xế nhà họ Tề đến lúc tám giờ, chở cậu đi bệnh viện, đồng hành còn có thư ký của Tề Tử Chí, cô Liêu.
Thang cuốn tầng một khá ầm ĩ hỗn loạn, Giao Bạch tới gần mới phát hiện tất cả mọi người đang ngắm mỹ nữ.
Vị mỹ nữ kia xoay lưng về phía cậu, mái tóc dài đen nhánh tựa rong biển xõa tung đằng sau, đuôi tóc ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, tư thái mê hoặc nóng bỏng. Giây phút cô ngẩng đầu quay người, xung quanh vang lên tiếng xuýt xoa. Nhiều người không nhịn được mà chụp lại bề ngoài vừa trong sáng vừa lẳng lơ của cô.
Giao Bạch dừng bước.
Ôi đệt, mỹ nữ lại là Ớt nhỏ!
Trong đầu Giao Bạch không khỏi hiện lên hình ảnh Ớt nhỏ nằm trên giường lớn ngổn ngang. Cậu quẹt quẹt mũi, trước mắt có thêm một đôi giày da đỏ gót nhọn.
Chủ nhân của đôi giày cầm bệnh án trong tay, trên đó viết hai chữ: Khương Yên.
Chữ viết sạch sẽ thanh thoát, rất khí phách.
Giao Bạch nghe Khương Yên nói, “Lại gặp nhau rồi.”
Không chờ Giao Bạch trả lời, Khương Yên đã kề sát cậu, thổi hơi vào lỗ tai cậu: “Cảm giác quỳ xuống đi giày cho người ta thế nào?”
Giao Bạch lạnh nhạt đẩy anh ta ra: “Lúc đó anh giả vờ hôn mê.”
“Hết cách rồi, không vờ hôn mê cũng không được, mạng nhỏ quan trọng mà.” Khương Yên ái muội nói, “Cậu cũng không phải là không biết, Thẩm tiên sinh rất mạnh.”
Giao Bạch xụ mặt, tôi không biết, tôi cũng không muốn biết.
Tác giả bộ truyện tranh “Gãy Cánh” này có sở thích khá ác, toàn bộ công đều là con lừa.
“Yên thiếu gia, phải đi thôi.”
Giao Bạch nhìn sang bên trái có thanh âm vang tới, kinh ngạc trợn tròn mắt. Chương Chẩm đi cùng Khương Yên tới bệnh viện?!
Thích Dĩ Lạo đã đưa Khương Yên cho Thẩm Ký ngủ, tại sao không trực tiếp tặng người cho đối phương?
Giao Bạch trầm tư, trong truyện tranh, người bên cạnh Thích Dĩ Lạo được thay đổi rất nhiều. Cậu hồi tưởng nội dung bộ truyện, sau Ớt nhỏ là một học sinh mỹ thuật.
Mà khi đó, Ớt nhỏ theo Thẩm Ký.
Giao Bạch không nghĩ ra tại sao Thích Dĩ Lạo muốn giữ Ớt nhỏ bên người thêm một quãng thời gian ngắn. Chắc cũng không đến mức tuần tự từng bước giống trẻ con cai sữa, tìm tới vật thay thế mới hoàn toàn từ bỏ đó chứ?
Khương Yên dường như nhận ra Giao Bạch không hiểu. Anh ta nở một nụ cười bí hiểm, uốn éo thân hình rắn nước rời đi, đôi chân trắng nõn dưới lớp váy đỏ đong đưa hoa cả mắt.
Giao Bạch liếc mắt nhìn cô Liêu cách đó không xa, nhấc chân lên thang cuốn.
Tề Sương là con út lớn lên trong sự cưng chiều của gia đình. Trước cậu ta có hai anh trai, đều mặc cậu ta tùy ý. Từ nhỏ đến lớn, cậu ta muốn gì được đó, không có thì cướp. Thực tế vị trí Thẩm phu nhân mà cậu ta coi trọng quá khó xử lý, nhà họ Tề không có cách nào cướp đến cho cậu ta được, không là cậu ta đã sớm ngồi lên rồi.
Về vấn đề dị ứng của Tề Sương, nhà họ Tề sợ bị người khác rắp tâm lợi dụng nên chưa bao giờ chính thức công bố ra ngoài.
So với những loại hoa quả bình dân như táo chuối, sức tiêu thụ của đào vàng không rộng rãi như vậy, Tề Sương chỉ cần chú ý trong sinh hoạt hàng ngày thì sẽ không thành vấn đề. Quả thực cậu ta cũng rất lâu chưa từng trúng chiêu. Thật ra cậu ta có thể ngửi được mùi đào vàng, nhưng không thể ngửi quá gần.
Thế nên tối hôm qua…
Tề Sương trợn trừng nhìn người thanh niên vừa tới phòng bệnh chốc lát, nghĩ đến việc đây là kẻ tối qua để tay trước mũi mình đang hít vào thở ra, cậu ta buồn nôn muốn ói: “Cậu biết bằng cách nào?”
Giao Bạch mệt rã rời, mi mắt díp lại: “Cái gì cơ?”
“Còn giả vờ nữa!” Tề Sương đỏ cả mắt.
Giao Bạch: “…” Sao tự nhiên lại oan ức tủi thân rồi.
Tới tận bây giờ, Thẩm Ký hoàn toàn không có hứng thú với hai người ở Thấm Tâm Viên. Tối hôm qua y dẫn nguyên chủ tới tham gia giao lưu bạn bè là theo ý của Thẩm lão thái thái, muốn y chọn một người mang cùng, y chọn bừa. Nhưng Tề Sương lại hiểu nhầm là Thẩm Ký đã ra quyết định, cậu ta cảm nhận được nguy cơ trước nay chưa từng có.
Tề Sương đố kỵ đến mụ mẫm đầu óc, mất lý trí, trong lòng tràn đầy suy nghĩ rằng chỉ cần tông chết nguyên chủ là mình không còn đối thủ cạnh tranh, xong xuôi.
Chỉ một kẻ nhà quê chẳng là cái thá gì, dẫu sự việc có bại lộ, nhà họ Tề cũng có thể bảo vệ cậu ta.
Nội dung gốc là Tề Sương đạt được mục đích, thành công bước vào cổng lớn nhà họ Thẩm.
Xây dựng quan hệ với người trong lòng đích thực của cậu ta.
Đúng, không sai, mục tiêu cuối cùng của Tề Sương không phải là danh hiệu Thẩm phu nhân. Thẩm Ký chính là hòn đá kê chân.
Dòng suy nghĩ của Giao Bạch bị cắt ngang bởi cốc nước bay tới. Cậu kịp thời đỡ được, lại có một vật khác bị ném qua. Tề Sương hệt như một người đàn bà đanh đá, chào hỏi bằng cách ném liên tiếp đủ loại đồ vật lên người cậu. Cậu né tránh những thứ đó, bước nhanh lên phía trước, dùng sức đè Tề Sương xuống giường bệnh: “Ầm ĩ đủ chưa, tiểu thiếu gia.”
Chẳng hiểu sao Tề Sương lại thấy sợ hãi, cậu ta mếu máo: “Làm gì đấy, cậu buông tôi ra. Đau, cậu làm tôi đau.”
Lúc ở nhà với các anh trai, tiểu thiếu gia làm nũng như thế.
Giao Bạch không phải anh cậu ta, thờ ơ không cảm xúc: “Thế mà đã đau rồi, giả vờ, tôi không sánh được với cậu.”
Hai mắt sưng phù của Tề Sương trừng to, ngây ngẩn, một giây sau liền giãy giụa: “Cậu cố ý, cậu biết tôi dị ứng đào vàng, cậu muốn tôi chết!”
“Nếu tôi thật sự muốn cậu chết thì đã không gọi người cứu cậu rồi.” Giao Bạch lấy chăn đè cậu ta xuống giường, “Có một số việc không cần làm rõ, nếu cậu nhất định phải…”
“Anh! Anh ~ A…”
Giao Bạch bịt miệng Tề Sương: “Tôi cho rằng cậu để thư ký của anh cậu bên ngoài là định một đấu một với tôi, không muốn có người thứ ba ở đây.”
Tề Sương bình tĩnh lại. Cậu ta dùng ánh mắt xin tha: Cậu đừng bịt tôi, chúng ta nói chuyện tử tế.
Tiểu thiếu gia có một đôi mắt biết nói, rung động lòng người.
Giao Bạch hé mở bàn tay đang che miệng cậu ta: “Tôi có một vụ mua bán muốn bàn với cậu.”
Tiếng chửi rủa ác ý của Tề Sương đập vào lòng bàn tay chưa hoàn toàn bỏ ra của Giao Bạch: “Không bàn! Cút! Đồ chó chết dị hợm!”
Gọi chó chết thì cũng thôi, đã thế còn là dị hợm, cái này sao nhẫn nổi? Giao Bạch quơ chiếc chăn trùm lên đầu Tề Sương, cười gằn: “Cậu đoán xem, nếu lão thái thái biết, cậu căn bản không muốn làm con dâu bà, mà là nhằm vào…”
Trong chăn, Tề Sương điên cuồng duỗi chân vung tay.
Giao Bạch siết chiếc chăn bọc kín Tề Sương, nói ra tên một người ở vị trí lỗ tai cậu ta.