Bye Bye

Chương 6




Tề Tử Chí thông qua điều tra đạt được tin tức, lý trí phân tích em trai bị dị ứng là trùng hợp, nhưng Tề Sương làm người trong cuộc thì sẽ không nghĩ như vậy, bởi cậu ta chột dạ. Anh cả không biết tối qua cậu ta ngu ngốc tự lái xe đến Đế Dạ theo dõi rồi muốn tông chết Vương Sơ Thu. Cậu ta không mất trí nhớ, vẫn nhớ như in lúc đó bản thân ghen ghét đến phát điên.

Tỉnh lại ở bệnh viện, Tề Sương đã tìm ra manh mối. Cậu ta khẳng định Vương Sơ Thu ra tay có chuẩn bị, không biết tại sao đối phương phát hiện ý đồ cậu ta xuất hiện tại Đế Dạ tối qua, lại từ đâu biết được cậu ta dị ứng đào vàng, nửa đêm thừa dịp cậu ta ngủ để trả thù.

Kẻ tên Vương Sơ Thu này thâm tàng bất lộ, bình thường toàn là vờ vịt. Cậu có thể biết điều mà người ngoài không biết, chứng tỏ cậu có quân bài chưa lật.

Tề Sương quyết định phải thận trọng, án binh bất động trước.

Nhưng cậu ta vừa trông thấy Vương Sơ Thu đã bất giác tưởng tượng đối phương hà hơi vào miệng mình, dạ dày lộn tùng phèo, đầu óc mê muội, lời mở đầu không còn đi theo phương hướng đã suy tính.

Rồi sau đó, cậu ta nghe đến cái tên kia từ trong miệng Vương Sơ Thu, thế nào cũng không ngờ rằng tại sao một người ngoài lại có thể biết chuyện mà chính người trong nhà còn chẳng phát hiện. Cậu ta bị kích thích mạnh mẽ, triệt để mất khống chế.

Hoàn toàn theo tiết tấu do đối phương dẫn dắt.

Tề Sương rít gào, tránh thoát sự ghìm giữ của Giao Bạch, điên cuồng vọt tới, móng tay dài vồ lên mặt cậu.

Giao Bạch có chuẩn bị, chẳng tốn bao sức đã đè Tề Sương xuống lần nữa.

“Cậu thần kinh à!” Tề Sương không ngừng run rẩy, “Cậu dám bôi xấu tôi, còn kéo cả Thẩm thiếu gia vào, tôi sẽ mách ngài, cậu nhất định phải chết. Vương Sơ Thu, cậu tiêu đời!”

Giao Bạch nhẹ nhàng nói: “Lần sau đừng ngủ chung giường với người khác. Cậu nói mớ một đống, mãi không dứt.”

Gương mặt đỏ lên vì phẫn nộ của Tề Sương ngay lập tức cắt không còn giọt máu. Cậu ta cố gắng trấn định: “Nói láo, xưa nay tôi chưa bao giờ nói mớ.”

Tiểu thiếu gia cụp mắt, trên người đọng sát ý, chẳng biết đang định làm gì.

Giao Bạch mỉm cười với cậu ta: “Tôi đã ghi âm rồi gửi cho bạn bè. Nếu tôi gặp chuyện, đoạn ghi âm đó sẽ xuất hiện trên tay Thẩm Ký và lão thái thái.”

Bàn tay đang nắm chặt thành đấm của Tề Sương run lên: “Dối trá, tôi không tin, có bản lĩnh thì bật cho tôi nghe!”

Giao Bạch chỉ có bàn tay vàng, không có ghi âm, bật cái rắm ấy. Cậu nhìn Tề Sương như đang nhìn một con sâu đáng thương: “Không biết tờ giấy cậu nhét vào trong kẽ hở ở bàn học Thẩm thiếu gia còn đó không nhỉ. Nếu không thì tôi dành thời gian thay cậu đi xem thế nào.”

Màu máu trên mặt Tề Sương biến mất sạch. Cậu ta thật sự nói mớ, đến tờ giấy bí mật cũng…

Ánh nắng rọi xuyên ô cửa kính, hóa thành vô số điểm sáng, tùy ý quan sát sự tĩnh mịch trong phòng bệnh.

“Cậu muốn làm gì…” Tề Sương trở lại vẻ nhu nhược vô hại bình thường. Cậu ta đỏ mắt lẩm bẩm, “Sơ Thu, cậu muốn làm gì đây…”

Giao Bạch hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tối hôm qua Thẩm Ký không chạm vào tôi.”

Tề Sương há to miệng hình chữ O, suy nghĩ trong lòng viết cả lên mặt.

Giao Bạch nhìn bộ dạng ngu ngốc của tiểu thiếu gia, âm thầm gửi lời cảm ơn vị phụ huynh Tề Tử Chí dung túng em trai vô điều kiện.

Kế tiếp, Giao Bạch kết hợp ký ức của nguyên chủ cùng những gì mình chứng kiến, miêu tả mặt dâm loạn phóng túng của Thẩm Ký cho Tề Sương.

“Thẩm Ký rất hài lòng về Khương Yên.” Giao Bạch nói, “Chưa biết chừng Thấm Tâm Viên sẽ rất nhanh chóng có người mới đến ở.”

Tề Sương ngồi xếp bằng, khinh thường nói: “Vụ mua bán cậu nói chính là liên thủ với tôi để đối phó người kia? Có lão thái thái ra tay, không tới lượt chúng ta.”

Tiểu thiếu gia cũng có lúc chẳng hề ngu xuẩn.

“Khương Yên thổi gió bên gối, không phải là có chuyện đó à?” Giao Bạch ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, “Thẩm Ký không chạm vào chúng ta, lại gặp phải anh ta, chiến thắng nằm ngay ở vạch xuất phát rồi.”

Tề Sương muốn nói, cậu có thể đừng cứ mở miệng ra là Thẩm Ký không, nghe vừa kỳ quái vừa khiến người ta hoảng sợ.

Nhìn khắp toàn bộ Nam Thành, người dám gọi thẳng tên của Thẩm Ký thật sự chẳng có bao nhiêu.

Móng tay Tề Sương bấu vào chăn, Vương Sơ Thu đã thay đổi, đây mới là cậu đích thực.

Thả hổ về rừng, còn bị nắm nhược điểm, Tề Sương túm chặt tấm chăn. Nếu tối hôm qua có thể tông chết tên này thì tốt rồi, sao lại để cậu chó ngáp phải ruồi chứ.

Dẫu Vương Sơ Thu không câu được Thích Dĩ Lạo, nhưng là xe của hắn, Tề Sương cũng chẳng dám động.

Dường như Giao Bạch không cảm nhận được hơi thở tối tăm phiền muộn của Tề Sương, cậu nói tiếp: “Tôi mua bán là, tôi giúp cậu thay đổi hiện trạng, giúp cậu trở thành Thẩm phu nhân tương lai duy nhất của nhà họ Thẩm, đến lúc đó cậu chỉ cần…”

Tề Sương chưa nghe xong đã cắt ngang, âm điệu biến dạng, the thé chói tai, giống như tiếng thìa sắt ma sát thủy tinh: “Cậu rút khỏi? Đó vốn dĩ không phải là chuyện chúng ta có thể quyết định!”

Giao Bạch không lên tiếng, cậu đang nhớ lại cốt truyện. Tề Sương tự nhận rằng mình cứu rỗi Thẩm Nhi An. Cậu ta đơn phương muốn giúp Thẩm Nhi An đoạt quyền từ Thẩm Ký, liên lụy đến anh cả anh hai của mình, chôn vùi cả gia tộc. Song cậu ta không chết. Cậu ta thành tàn phế, có người thầm thích cậu ta nhiều năm chết không toàn thây vì cứu cậu ta.

“Gãy Cánh” không chỉ có một CP tra tiện chính quy, toàn bộ là một trại tập trung tra tiện. Đây cũng là nguyên nhân Giao Bạch còn có thể nhớ nội dung gốc, không máu chó không lấy tiền.

Giao Bạch nói với ý tứ sâu xa: “Vậy nếu như vận thế của tôi thay đổi thì sao?”

Tề Sương nghe hiểu, lại cũng cảm thấy nghe không hiểu.

“Hôm nay là lễ mừng thọ của lão thái thái, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bà cụ ấy sẽ bảo Thẩm Ký chở tôi về Thấm Tâm Viên, đến thời điểm đó, cậu có thể thuê người, trên đường…” Giao Bạch giảm âm lượng, nói mấy chữ.

Tề Sương tràn ngập kinh hãi: “Cậu điên rồi à?!”

Cậu ta đối diện ánh mắt kiên quyết và bình tĩnh của thanh niên, cổ họng khô khốc, “Chính cậu cũng trên chiếc xe đó, chẳng lẽ cậu không sợ…”

Giao Bạch đáp: “Cậu không cần xen vào, cậu nói người của mình có chừng có mực là được.”

Tề Sương nuốt ực một ngụm nước bọt, kẻ điên, kẻ này điên rồi.

“Mặc dù tôi làm theo lời cậu, tất cả cũng sẽ giống như cậu dự kiến, nhưng lão thái thái sẽ không cho cậu rời đi Thấm Tâm Viên, bà ta sẽ chỉ xem nó là ngoài ý muốn.” Tề Sương kiềm chế nhịp tim tăng tốc.

Ánh nắng gay gắt dần, Giao Bạch kéo khóa kéo, đội mũ lên, giấu mặt vào trong bóng tối như biểu diễn vai quỷ hút máu: “Đây chẳng qua là món khai vị, bữa tiệc thực sự còn ở phía sau.”

Tề Sương tỉnh ngộ: “Ý cậu là đại sư?”

“Đừng có mơ.” Nhịp đập của cậu ta chậm lại. Hai năm trước, khi biết mình còn một đối thủ cạnh tranh, cậu ta đã một khóc hai nháo ba thắt cổ đòi anh cả đến tìm đại sư, mưu đồ bức ép đại sư nghe nhà họ Tề lợi dụng, nhưng hết thảy uy hiếp đe dọa đều không giải quyết được.

“Cậu phái người tìm theo địa chỉ này.” Giao Bạch móc trong túi áo khoác mỏng ra một tờ giấy.

Tề Sương nhìn địa chỉ trên tờ giấy, có cảm giác chuyện sắp thành tới nơi rồi.

“Tiểu thiếu gia, hy vọng lần này cậu hành động bí mật một chút, đừng lại bị tóm đuôi, tránh liên lụy đến tôi. Mặc khác, cảm phiền cậu tốn thêm ít tiền thuê người làm việc có năng lực cao, đừng ra tay quá tàn nhẫn, nếu không lúc đó xe hỏng người chết, tôi sẽ gặp lại cậu ở địa phủ.” Di động của Giao Bạch vang lên, là điện thoại từ Thấm Tâm Viên do lão quản gia gọi, cậu cúp thẳng thừng.

Tề Sương sợ người thanh niên hối hận, vội vã nắm lấy tờ giấy: “Tại sao cậu muốn làm thế?”

Giao Bạch nói: “Tôi không có hứng thú với loại đàn ông già như Thẩm Ký, bị nuôi như chó suốt thời gian qua cũng đủ rồi. Tôi giúp cậu một tay, cậu cho tôi tiền.”

Tề Sương vốn đang thầm hả hê nghĩ, thật là sống lâu mới gặp, ấy thế mà có thể tại lúc còn sống nghe thấy người khác miêu tả Thẩm Ký là ông già, cũng cực kỳ ghét bỏ, nhưng nửa câu sau của người thanh niên khiến cậu ta tức khắc hoàn hồn: “Cậu chỉ cần tiền?”

“Chỉ cần tiền.” Giao Bạch ngừng lại, muốn bao nhiêu mới thích hợp nhỉ, nghèo túng khiến cậu thiện lương. Cậu suy tư, “Hai mươi triệu vậy.”

Tề Sương tức giận muốn phun một búng máu, còn “vậy” nữa, dùng ngữ khí hai đồng tiền để nói về hai mươi triệu, giở công phu sư tử ngoạm, sao cậu không ra đầu gió há miệng chờ tiền rơi đi?

Tiểu thiếu gia sĩ diện nên chưa nói những lời kia, chỉ mang một gương mặt giống bị người ta gõ sọ não, rặn mãi mới ra một câu như mắc táo bón: “Cậu muốn nhiều tiền thế làm gì?”

“Chưa nghĩ ra, miễn trong túi là được.” Giao Bạch muốn lợi dụng vài thông tin thuộc cốt truyện, mượn thế lực nhà họ Tề để thoát khỏi nhà họ Thẩm. Cậu tốn công nhọc lòng, chỉ muốn lấy lại quyền làm người.

Xích chó trên cổ nguyên thân nằm trong tay Thẩm lão thái thái, bà phải chủ động buông tay, Giao Bạch mới có thể ra khỏi chuồng.

Chờ cậu ra ngoài rồi, thay đổi lập trường góc độ, sau đó đọ sức với nhóm bạn tốt trên danh sách của cậu.

Đi từng bước một vậy.

Giao Bạch gãi gãi bị mu bàn tay bị ánh nắng chiếu phải, ngứa chết mất, mình thật thảm.

Tề Sương thấy người thanh niên muốn đi, vội vàng hỏi: “Tối qua cậu khiến tôi dị ứng bằng cách nào, có phải là miệng với miệng không?”

Giao Bạch: “…”

Miệng với miệng? Định ghê tởm ai đấy, cùng lắm là cậu mở một túi đựng đào vàng khô che lại mũi miệng của tiểu thiếu gia này thôi.

“Đúng thế, miệng với miệng”. Giao Bạch ngập ngừng, “Chắc không ngại nhỉ?”

Tề Sương “ọe” ra.

Giao Bạch cười ha hả, phất tay rời đi. Sở dĩ cậu không chờ thêm, mà gấp gáp lộ ra quân bài trên tay trước Tề Sương, là vì ăn phân cần ăn nóng, à không đúng, là thừa dịp mày bệnh đòi mạng mày.

Xét mọi phương diện, Tề Sương giai đoạn này dễ dàng bị lôi kéo nhất. Cậu ta chắc chắn sẽ không kể chuyện này cho Tề Tử Chí, cũng giống như người nhà họ Tề còn chưa biết tiểu thiếu gia gan lớn cỡ nào, rốt cuộc nhắm vào cái gì.

Màn diễn này của Giao Bạch rất mạo hiểm, có điều cậu không cho Tề Sương thấy con bài cuối cùng. Lá bài của cậu còn nhiều lắm.

Giao Bạch đi không lâu, Tề Tử Chí lại tới. Anh hỏi cả buổi, em trai cũng không chịu nói.

“Tiểu Sương?” Tề Tử Chí nhấn ấn đường.

Tề Sương hoảng hốt thất thần: “Anh cả, em ngủ có nói mớ không?”

Tề Tử Chí lắc đầu.

Tề Sương lầu bầu: “Em cũng thấy thế…”

Cho nên tại sao Vương Sơ Thu lại biết? Cậu ta rùng mình, bả vai co rúm trong chăn, kinh sợ toát một thân mồ hôi.

Hai mươi triệu với nhà họ Tề không là cái gì, song lại là một con số không nhỏ với cậu ta. Cậu ta vung tiền qua cửa sổ, có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, không tiết kiệm, chỉ đành nghĩ cách khác. Chắc thành thật tìm anh hai đòi đi, dù anh hai không lắm tiền như anh cả, nhưng sinh sống ở nước ngoài không xen được vào việc trong nước, cậu ta có thể dễ dàng lừa dối qua chuyện.

Tề Sương nghĩ xong liền bình tĩnh lại. Cậu ta ăn quýt do anh cả lột, nói năng không rõ ràng: “Anh cả, em muốn vào nhà họ Thẩm, em muốn gả cho ngài Thẩm.”

Tề Tử Chí đã nghe nhiều rồi, nhưng vẫn cảm thấy buồn bực như trước: “Anh ta còn lớn hơn anh trai em mấy tuổi, cuộc sống riêng tư rất phong phú, thật không biết em muốn gì ở anh ta nữa.”

Ánh mắt Tề Sương bay lơ lửng, muốn đứa con tên Thẩm Nhi An của Thẩm Ký.

Thẩm Nhi An lớn lên trong sự bạo lực lạnh từ Thẩm Ký, quá đáng thương.

Chỉ cần cậu ta gả cho Thẩm Ký là có thể trở thành đôi mắt của Thẩm Nhi An, hợp tác với y, giúp y đoạt được toàn bộ Thẩm thị. Đến lúc đó, Thẩm Nhi An sẽ cảm kích cậu ta, kính trọng cậu ta, coi cậu ta là ân nhân, thân nhân duy nhất. Khi tia sáng chiếu rọi sinh mệnh, bọn họ sẽ thiết lập ràng buộc mà người khác không cách nào chém đứt.

Rất lâu trước đây, Tề Sương đã tự mình khẳng định, cậu ta sinh ra chính là để cứu vớt Thẩm Nhi An.

“Lễ mừng thọ lão thái thái tổ chức ở nhà cũ của tổ tiên. Em muốn đi thì bây giờ phải lên đường thôi.” Tề Tử Chí nhìn đồng hồ.

Tề Sương nói: “Em không đi.”

Tề Tử Chí hơi bất ngờ, vào ngày này hàng năm, em trai hưng phấn hơn bất kỳ ai khác, sáng sớm đã vội vã tới nhà họ Thẩm, mắc bệnh khó chịu cũng không thể ảnh hưởng đến sự tích cực ấy, tại sao năm nay… Anh xoa mái tóc của em mình: “Vậy em nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Tề Sương ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng tính toán xem nên thuê ai làm việc mới không lưu lại sơ hở nào.

Chưa đến mười giờ sáng, Giao Bạch đã trang bị đầy đủ đi nhà cũ. Diễn biến tâm lý của cậu bây giờ đã không còn giống tối qua lúc mới xuyên tới. Bắt gặp hai người Thích Dĩ Lạo và Thẩm Ký, Giao Bạch đã có thể hít thở bình thường.

Bên người Thích Dĩ Lạo không có Khương Yên, Chương Chẩm cũng không ở đây. Ngón tay hắn kẹp điếu thuốc lá, hút không liên tục.

Thẩm Ký đứng cạnh hút vài điếu, Thích Dĩ Lạo mới hít một hơi. Hắn hạn chế mùi nicotine, dáng vẻ hút thuốc phong độ nhẹ nhàng.

Tầm mắt Giao Bạch đặt trên người Thích Dĩ Lạo bất giác kéo dài. Thẩm Ký lạnh nhạt vẫy tay với cậu: “Lại đây.”

Hệt như gọi con chó con.

Giao Bạch chửi bậy vài câu đằng sau khẩu trang, lão già, sớm muộn cũng sẽ cắn chết y.