Cả Đời Không Quên

Chương 47: Cố gắng công tác




"Aha..." Những tiếng thở gấp đầy gợi cảm toát ra từ khuôn miệng anh đào đáng yêu, Cố An Mạt không quan tâm bộ âu phục bên dưới đắt thế nào, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy.

Dưới thân Liên Hách Duy chuyên chú ra vào, giữa hai chân thon dài, là nơi anh đã quá quen thuộc, hoa môi quyến rũ trở nên sưng đỏ vì bị ma sát trong thời gian dài, lối vào dài hẹp ban đầu thậm chí bị chọc thành một lỗ tròn nhỏ.

"Hách Duy... A... Công việc, của anh... A..." Anh mãnh liệt đưa đẩy, cô liên tục thét chói tai. Lực va chạm mạnh khiến cô cong lưng lên, giúp dục vọng của anh càng vào sâu hơn.

Sau chuyện của Liên Hân Duy, Liên Hách Duy luôn giữ Cố An Mạt ở bên cạnh mình, ngoại trừ thời gian cô làm việc, hai người gần như không tách rời.

Dạo gần đây bắt đầu vào mùa du học, khối lượng công việc của công ty anh vô cùng lớn, cuối tuần thường phải tăng ca, Liên Hách Duy liền đưa cô đến công ty.

Mới đầu mọi chuyện đều trải qua yên bình. Cố An Mạt ngoan ngoãn làm việc riêng của mình trong một phòng họp nhỏ bên cạnh văn phòng anh, chưa được bao lâu, thỉnh thoảng Liên Hách Duy lại đi qua trêu chọc cô.

Hôn cô, hay ôm một cái cô đều mặc anh, nhưng không ngờ rằng người đàn ông này càng lúc càng được đà lấn tới, bàn tay bắt đầu không thành thật sờ mó khắp nơi.

Cơ thể cô cũng thật đáng thất vọng, bị anh trêu đùa vài cái đã mềm oặt, tiếp theo chính là tình huống như hiện tại.

"An Mạt, anh đang cố gắng "làm việc" đây..." Liên Hách Duy nhếch môi cười gian, cảnh sắc trước mắt quá tuyệt đẹp, ngoại trừ muốn cô, sao anh còn có tâm trạng làm chuyện khác.

Cố An Mạt nằm ngửa trên bàn hội nghị dài, cơ thể trắng nõn mềm mại như bạch ngọc, mái tóc đen dài xõa tán loạn, cái miệng nhỏ nhắn hồng chúm chím, cùng màu với quả mọng trên tuyết nhũ...

Anh rút mình ra, hoa môi phấn hồng run rẩy, mở ra đóng vào, cửa huyệt dính đầy mật dịch trong suốt, như âm thầm mời gọi, mời kẻ xâm chiếm tới lấp đầy.

Lại dùng sức đâm vào, "Ai da ——!" Anh chọc vào quá sâu, Cố An Mạt không thể không nâng mông lên, bụng dưới co thắt lại mút lấy vật nam tính càng thêm phình to.

Hoan ái cực hạn giống như một cuộc đối đầu bất phân thắng bại, anh đuổi cô chạy, anh đến cô đi. Anh xâm nhập, cô đón nhận; anh rút lui, cô mời gọi.

Liên Hách Duy bế cô dậy, động tác này khiến các nếp thịt trong hoa huyệt đang ôm lấy vật nam tính nảy lên. Cố An Mạt toàn thân run rẩy, khoái cảm tê dại làm bắp đùi cô liên tục giật giật.

"An Mạt, sao em lại chặt như vậy, hửm?" Anh dụi mặt vào cổ cô, đôi môi như có như không vờn quanh vành tai mẫn cảm của cô.

"... Đừng hỏi... A..." Anh thật là, lại hỏi cô cái vấn đề này! Cố An Mạt cực kỳ nhút nhát, lùi cổ muốn tách khỏi nụ hôn của anh, nhưng bên dưới hai người kết hợp chặt chẽ, hoàn toàn kéo không ra một chút khoảng cách.

Cô ngượng ngùng lại càng mút chặt, nộn thịt không ngừng ma sát cùng các nếp nhăn co bóp, mặc dù phạm vi hoạt động của vật nam tính không lớn, nhưng vẫn có thế làm khuấy đảo bên trong hoa huyệt.

Liên Hách Duy nhân cơ hội tăng tốc, đâm thẳng vào, liên tục chạm đến tận sâu hoa tâm, dường như muốn chọc phá tử cung.

"A a ——!" Thân hình mềm mại run rẩy mãnh liệt trong lòng anh, Cố An Mạt vô lực thở hổn hển, cuối cùng cũng cảm nhận được một luồng nhiệt nóng bỏng bắn vào sâu bên trong mình.

Liên Hách Duy cầm âu phục trên bàn, che lên người cô, ôm chặt lấy cơ thể mềm nhũn của cô sau cao trào.

"Nghỉ Tết, chúng ta xuất ngoại giải khuây được không?" Anh khẽ hôn lên đôi mắt nhắm chặt của cô. Gần đây đã xảy ra nhiều chuyện, anh muốn đưa cô ra nước ngoài thư giãn một chút.

"Vâng." Cô không do dự đồng ý. Về chuyện nhà anh, cô chưa từng hỏi. Cô tin tưởng anh, cũng tình nguyện cùng anh đối mặt với mọi khó khăn.

Chỉ cần, để cô được ở bên anh.