Đây là lần đầu tiên Cố An Mạt không đón năm mới với gia đình, sau khi cùng người thân ăn bữa cơm đoàn viên, cô và Liên Hách Duy lên chuyến bay bay sang Mỹ.
Toàn bộ hành trình du lịch đều do Liên Hách Duy sắp xếp, việc cô cần làm là yên tâm đi theo anh.
Trạm đầu tiên của họ là New York.
"Xin lỗi An Mạt, đúng lúc chi nhánh công ty bên này có một số việc cần giải quyết." Liên Hách Duy nắm tay Cố An Mạt, đi đến chi nhánh công ty anh nằm gần Quảng trường Thời Đại.
"Không sao, vừa hay em cũng muốn tham quan Quảng trường Thời Đại." Cô cười, không ngừng tò mò nhìn Quảng trường Thời Đại phồn hoa này.
"Đợi anh xong việc chúng ta đi dạo, rồi ăn tối." Liên Hách Duy siết chặt tay hai người, cười quyến rũ lại mang chút... Bí ẩn.
Cao ốc mọc lên như nấm, giao lộ của những con đường đan chéo nhau, ánh đèn neon rực rỡ hắt ra từ những biển quảng cáo cực đại. Dường như hai chữ 'phồn hoa' cũng không đủ để miêu tả nơi này.
Văn phòng chi nhánh công ty của Liên Hách Duy ở vị trí trung tâm quảng trường, đứng trên tầng cao Cố An Mạt có thể dễ dàng ngắm nhìn toàn bộ cảnh quan quảng trường.
Một số màn hình quảng cáo khổng lồ thậm chí còn đối diện ngay chỗ cô ngồi.
Màn đêm dần buông xuống, đèn neon ở quảng trường từ từ sáng lên, rực rỡ lóa mắt.
Đột nhiên, toàn bộ đèn trong văn phòng tắn ngúm.
Cố An Mạt từ sô-pha đứng lên, có phần lúng túng. Liên Hách Duy vẫn bận rộn làm việc, lúc này chỉ có mình cô trong phòng nghỉ.
Cô vừa định đi ra cửa, một vệt sáng đỏ chói lóa bỗng phát ra từ cửa kính kéo dài từ sàn đến trần nhà. Cô hơi nheo mắt lại, quay đầu đi.
Nước mắt, lặng yên rơi xuống. Không phải vì bị ánh đèn làm nhức mắt, mà là vì những con chữ hiện lên trên biển quảng cáo.
Từ góc độ của Cố An Mạt nhìn sang, màn hình quảng cáo xung quanh cô đều là sắc đỏ, giữa màn hình những trái tim màu hồng bắt đầu nổi lên như bong bóng trên nền đỏ.
Dễ trông thấy nhất, là những con chữ Trung Quốc liên tục cuộn lên: An Mạt, lấy anh nhé.
Liên Hách Duy không biết từ khi nào đã đi tới phía sau cô, anh xoay người cô lại, nhìn cô đã khóc hết nước mắt: "An Mạt, anh biết bây giờ anh cầu hôn, em có thể nghĩ rằng hơi vội vàng. Nhưng em có tin không? Từ lần đầu tiên gặp em, anh đã chắc chắn em là người anh nhất định phải lấy. Mà anh cũng tự phụ tin tưởng, em cũng không phải anh thì không lấy chồng."
Anh đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô, tiếp tục dịu dàng nói: "An Mạt, thật ra anh rất nhát gan, nếu anh nói tờ giấy này có thể cho anh cảm giác an toàn, em có đồng ý gả cho anh không?" Anh lấy nhẫn ra, sau đó quỳ một gối xuống.
Cố An Mạt khóc đến không nói nên lời, chỉ đành ra sức gật gật đầu, không chút do dự.
Liên Hách Duy đeo nhẫn vào ngón tay cô, đứng lên ôm chặt cô vào trong ngực, "Ngày mai chúng ta đi Las Vegas."
Las Vegas, ngoài việc là sòng bạc nổi tiếng, cũng là thánh địa đăng ký kết hôn mà phần đông du khách ưu ái lựa chọn.
Trong một giáo đường cổ trang nghiêm, Cố An Mạt mặc chiếc váy cưới đuôi cá, đầu đội retro ren, vừa có vẻ diễm lệ, vừa trong sáng thoát tục.
Người đàn ông đứng đối diện cô, mặc một bộ tuxedo, thân hình cao lớn, vì cô xây dựng một gia đình.
Tuyên thệ, trao nhẫn cưới, hôn nhau, họ chính thức trở thành vợ chồng.
Đến khi lấy giấy hôn thú, Cố An Mạt vẫn mơ màng như trong sương mù. Hai ngày trước Liên Hách Duy cầu hôn cô, hôm sau họ đến Las Vegas đăng ký kết hôn. Hiện giờ, cô đã đường đường chính chính thành Liên phu nhân.
Mặc dù mọi chuyện đều xảy đến quá nhanh, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Lúc tuyên thệ trong giáo đường, Liên Hách Duy rất áy náy nói với cô, anh thật sự có lỗi khi không thể cho cô một hôn lễ long trọng, ngay cả cha mẹ hai bên cũng không có mặt.
Thực ra cô cũng không quan tâm, được cha mẹ chúc phúc đương nhiên là tốt, nhưng quan trọng nhất, người đứng đối diện cô, người giúp cô đeo nhẫn cưới, là Liên Hách Duy.
Cô xoa chiếc nhẫn có vẻ đơn giản nhưng sang trọng trên ngón đeo nhẫn, và trên tay người đàn ông đang nắm tay cô lúc này, cũng là chiếc nhẫn cưới cùng cặp. Mối liên kết vĩnh cửu như vậy, khiến cô không ngừng mỉm cười ngọt ngào hạnh phúc.