Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 7: Chương 7




Trải qua mấy ngày mưa to, ngày hôm sau mây khói bao phủ đỉnh đầu đều tiêu tán, lộ ra bầu trời xanh thẳm

Bùi An giữ lời, khi tia nắng đầu tiên chiếu vào bậc thềm trước cửa, chàng đích thân mang theo một con ngỗng sống cùng mấy rương sính lễ, cùng bà mối đi đến cửa lớn Vương gia.

Vương Vân dậy sớm, nàng nằm trên giường chớp mắt mấy lần, mê man không thể xuống giường. Rối bời trong lòng hôm qua nay đã đổi thành thấp thỏm lo âu.

Nàng sợ nếu chàng đến, nàng thật sự sẽ phải chung sống với người xa lạ này suốt quãng đời còn lại. Nhưng nàng càng sợ chàng sẽ không tới. Nàng cảm thấy mấy lời hôm qua quá qua loa, sợ rằng Bùi công tử về rồi lại suy nghĩ lại, cảm thấy mình không vừa mắt. Chàng hối hận rồi thì nàng tốn sức một hồi cuối cùng kết quả vẫn là phải đến thôn trang.

Mà đồ đi thôn trang hôm qua đã được thu dọn xong xuôi.

Nha hoàn bên ngoài thấy trời quang mây tạnh, sợ lát nữa lại mưa, đi vào thúc giục nàng: “Tiểu thư, khi nào chúng ta xuất phát…”

Vương Vân bị hỏi đến hoảng.

Đang định nói mình bị đau đầu, bên ngoài hành lang kịp thi truyền tiếng tiếng bước chân dần dập.

Nha hoàn đang định mắng là ai không biết phép tắc, quay đầu lại nhìn lại là Thanh Ngọc từ bên ngoài đi vào, tay nâng váy, chạy thẳng vào trong buồng, nhìn thấy Vương Vân, hưng phấn trên mặt không thể che giấu được nữa: “Tiểu thư, Bùi công tử đến cầu thân.”

Thanh Ngọc trong lòng vui mừng không thôi, nàng ngồi xuống giường, cẩn thận nói: “Bà mối tới cửa, được lão phu nhân mời đến ngoại viện, đại gia và đại phu nhân cũng được gọi đến…”

Vương Vân thở phào nhẹ nhõm.

Vậy là yên tâm rồi, nàng muốn nằm một lát. Mấy ngày nay xảy ra không ít chuyện, đầu óc nàng luôn căng như dây đàn, không ngày nào được yên giấc.

Nghĩ xong, nàng nằm vật ra giường.

Thanh Ngọc huyên thuyên một hồi, quay lại đã thấy nàng nhắm mắt, tiểu tổ tông này thật không bình thường.

Thanh Ngọc tiếp tục ra ngoài nghe ngóng.

Gã sai vặt ngoài tiền sảnh nói Bùi công tử đã đi rồi, hoàng thượng triệu người tiến cung, trà cũng chưa uống xong. Lão phu nhân cũng hiểu, chỉ giữ lại lễ vật cùng bà mối, để chàng tiến cung trước.

Không lâu sau đó, Trần Ma Ma đến viện, thấy Vương Vân còn ngủ nên cũng không tiện đánh thức nàng, chỉ dặn dò Thanh Ngọc: “Lão phu nhân nói mấy ngày trước mưa to, hoa đào trong thôn trang rụng hết, tam cô nương đến cũng không có gi để ngắm, tạm thời không cần đi. Buổi sáng Quốc công phủ Bùi gia đến cầu thân, Lão phu nhân nghĩ tam cô nương cũng vừa lòng nên nhận đồ trước, khi nào người tỉnh, ngươi truyền lời với nàng nói nàng tới phòng lão phu nhân.”



Chưa tới vài canh giờ, thế tử gia Bùi gia cùng tam cô nương Vương gia đã đính thân.

Hành động quá nhanh, tin tức còn chưa kịp truyền ra.

Mấy ngày trước mưa to, hoàng thượng tuyên bố nghỉ năm ngày, hôm nay mới là ngày thứ tư, vẫn chưa đến kỳ hạn. Trời vừa sáng, thái giám trong cung đã tới cửa thông báo, đúng giờ tý đến điện.

Bùi An đi dạo qua Vương gia một vòng, khi tiến cung đã có rất nhiều thần tử chờ ngoài điện, tụ thành một đám bàn luận náo nhiệt.

Bùi An mặc quan phục xanh lục, từ cổng điện đi vào, dáng người cao gầy, bước chân ổn định, so với đám quan viên bên trong có vẻ không hợp lắm.

Rất nhanh, náo nhiệt đã ta đi, mọi ánh mắt đều dồn về một phương, có người lập tức nhận ra: “Ai da, Trạng nguyên lang của chúng ta đã trở lại”

“Nghe nói mấy năm nay Bùi đại nhân ở Kiến Khang lập công không ít, lần này trở về nhất định sẽ được thăng chức”

“Không hổ là nhân tài Nam Quốc, tương lai nhất định sẽ được trọng dụng”

Lời vừa dứt, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng phản bác, giọng nói đầy ý châm chọc: “Một gian thần tiểu nhân cũng xứng với mỹ danh như vậy sao, Nam Quốc ta chẳng lẽ hết người rồi chắc?”

Một vị đại thần mặc quan phục màu đỏ đứng gần đại điện nhất, thấy xa xa có người đi tới thì dùng khuỷu tay huých nhẹ vào Tiêu Viện Sĩ bên cạnh: “Tiêu đại nhân, ngài còn chưa hài lòng sao? Còn phải đợi người khác nhắc tên, mau gật đầu?”

Tiêu Hạc, Vĩnh Ninh hầu, viện sĩ Hàn Lâm Viện, quan nhất phẩm, văn thần triều đình.



Nói thì hay, nhưng vừa nhắc tới, sắc mặt Tiêu Hạc đã tối sầm lại, vẻ mặt bất mãn hừ một tiếng.

Quốc công phủ chỉ là một cái vỏ rỗng, may còn được lớp da bên ngòai, Oanh nha đầu ngu ngốc lại hạ mình chỉ muốn gả cho hắn, không ai khác ngoài hắn.

Lúc đầu cũng không quá kỳ vọng vào hắn, giờ hắn từ Kiến Khang trở về, hếch mũi lên trời, kiêu ngạo tự phụ, không những không

đến thăm hắn, thậm chí còn cùng Vương gia kia tung tin đồn nhảm.

A Oanh nhốt mình trong phòng lóc thảm hai ngày, còn hắn thì vẫn bình thản ở đây.

“Người có đầu óc đều sẽ biết tin đồn giữa hắn và Vương gia là giả. Lần này nhân gia trở về, bệ hạ tám phần sẽ an bài người vào Hàn Lâm Viện. Chờ sau này thành thân rồi, có chỗ nào không hài lòng ngươi có thể đích thân dạy dỗ. Còn dây dưa với đại tiểu thư, chẳng phải tự làm khó mình sao?”

Ai cũng biết Tiêu Hạc chỉ có duy nhất một nữ nhi, hắn coi nàng như bảo bối, muốn gì được đó, huống chi là một trạng nguyên lang thất phẩm.

Tiêu Hạc quay đầu hừ một tiếng, không nói nữa.

Hắn muốn xem xem, sau khi Bùi thế tử này vào Hàn Lâm Viện, hắn còn có thể không biết trời cao đất dày như vậy nữa không, hắn không tin mình không thể bước chân vào cửa Hầu phủ.

Đang nói, cửa chính điện mở ra, các quan viên ngừng tán dóc lần lượt đi vào bên trong.

Bùi An đi chậm lại về phía cuối cùng, khi hắn định bước vào cửa, suýt nữa cùng người bên trái đi vào.

Bùi An nhìn qua.

Hình Phong, biên tu Hàn Lâm Viện, chính lục phẩm.

Khác với khí chất lạnh lùng của Bùi An, Hình Phong ôn nhuận, phong thái một thư sinh điển hình.

Hai người cùng khoa thi, trước khi nhập quan đã gặp qua vài lần, nửa tháng trước cũng chạm mặt ở Kiến Khang, xem như người quen, Hình Phong khẽ cười, gật đầu.

Bùi An đáp lễ lại nhưng không bắt chuyện, đi theo cuối hàng vào trong hành lễ.

Sau tam bái, đại điện lặng ngắt như tờ.

Sáng sớm lúc trên đường tới đây, mọi người đều đoán ra được hôm nay hoàng thượng triệu đến là vì chuyện gì. Lúc này người an tĩnh ngồi trên long ỷ, tay cần sổ con, hồi lâu không lên tiếng.

Khoảng một khắc sau, hoàng thượng mới mở miệng: “Chúng ái khanh đều biết, cách đây không lâu Kiến Khang có một cuộc nổi loạn”

Lời vừa nói ra, mọi người đều nắm được điểm mấu chốt.

Hơn một tháng trước, Kiến Khang xảy ra một trận bạo loạn, với khẩu hiệu ‘Thiên Tử không hành động, Nam Quốc trở thành chó săn của Bắc Quốc’. Hoàng thượng phái Hình đại nhân của Hàn Lâm Viện cùng Ngự lâm quân mang chiếu thư đến Kiến Khang trấn áp, cũng lệnh chính phong viện Kiến Khang điều tra rõ việc này.

Sau một tháng, bây giờ nhắc tới, hẳn là đã có kết quả.

Bởi vậy rốt cuộc cũng hiểu vì sao bệ hạ đột nhiên triệu hồi Bùi An. Bùi An là đôn đốc sử chính phong viện Kiến Khang, cũng là người phụ trách điều ta.

Hoàng thượng tiếp tục nói: “Trẫm đọc sổ con xong thì không ngủ được. Qua một đêm trằn trọc, hôm nay muốn gọi chúng ái khanh đến đây xem thử, có nhân chứng.”

Xem ra thật sự là một chuyện hệ trọng.

Đứng đầu tam tỉnh lục bộ, Cơ Mật viện, Giám Sát viện và Hàn Lâm viện cũng đều có mặt ở đây.

Hoàng thượng nói xong thì gập sổ con, nhắm mắt thở dài, nắm tay đấm hay cái vào ngực, thái giám bên cạnh sỡ hãi kêu lên: “Bệ hạ!”

Thần tử cũng khiếp sợ không kém, hết thảy đều quỳ xuống.

Hoàng thượng đau lòng nói: “Tại sao lại là hắn? Tần Du! Một đời nho sĩ như vậy, giang sơn của trẫm, con dân của trẫm, biết cứu rỗi thế nào đây? Hay là trẫm không xứng làm hoàng đế!”



Hắn kích động đến mức châu ngọc trên đế miện va vào nhau kêu leng keng, thái giám bên cạnh đỡ lấy tay hắn, sốt ruột khuyên giải: “Bệ hạ bảo trọng long thể”

Hoàng thượng đẩy hắn ra, ánh mắt bi thương đau đớn nhìn về phía đám thần tử đang quỳ rạp dưới chân.

Mọi người đều kinh ngạc, giống như hắn vừa rồi, không thể tin được.

Tần Du là đại nho học rộng tài cao, cả học thức lẫn lý luận đều không ai sánh bằng, là viện sĩ Cơ Mật viện, là ân sư của bệ hạ, danh tiếng vang vọng khắp Nam Quốc. Sau vì sức khỏe nên chủ động từ quan về ở ẩn ở Kiến Khang. Hắn không bao giờ hỏi về chuyện triều đình, không ai có thể ngờ hắn lại là tên nghịch tặc châm ngòi cho phản loạn.

Trong đám người quỳ trên đất có hai ba người run lên, mua bàn tay bấu chặt đến nổi gân xanh.

Tin tức quá đột ngột, quá chấn động

Mấy năm nay biên cương không xảy ra chiến sự, nhưng nội bộ vẫn tranh đấu không ngừng, đã có không ít những tấm gương và bài học. Hôm nay hoàng thượng đột nhiên triệu kiến vào đây, vẫn chưa hiểu thánh ý, không ai dám xen vào.

Mọi người đều im lặng

Không khí ngột ngạt, chính vào lúc căng thẳng nhất, BÙi An lại chậm rãi đứng dậy, đi ra khỏi hàng, chắp tay nói: “Bệ hạ kính trọng lão thần, ái tài chi tâm, thần trong lòng vạn phần kính nể. Tần lão các là một đại nho của Nam triều ta, đức cao vọng trọng, là tấm gương sáng cho vô số học giả noi theo. Suy cho cùng thì cũng là bị kẻ gian dụ dỗ nên mới phạm phải trọng tội. Những kẻ loạn tặc đụng đến căn cơ nam quốc ta, mê hoặc tâm trí trung thần, xin bệ hạ nén bi thương mà bảo trọng thân thể, giúp Tần lão các đòi lại công đạo.”

Nói xong, Hình Phong quỳ gối bên cạnh giật mình liếc hắn một cái.

Mọi người cũng hoàn hồn, nét bi ai trên mặt hoàng thượng cũng vì câu nói của hắn mà dịu đi vài phần.

“Vớ vẩn!” vị thần tử quỳ ở hàng trước đột nhiên quát lớn, cũng là người khi nãy ở bên ngoài châm chọc Bùi An

Sao có thể tin lời một kẻ tiểu nhân nói chuyện Tần lão các phản nghịch chỉ là một trò đùa

Bùi An cũng không vội, hơi ngẩng đầu, ánh thiên thanh bên ngoài cửa chiếu vào khuôn mặt hắn, nước da như ngọc, khóe miệng hơi nhết, hắn bình tĩnh hỏi: “Vậy Phạm đại nhân dựa vào đâu mà nói là Tần lão các muốn phản loạn?”

“Ngươi…” Phạm HUyền khó thở, trong mắt lộ ra tức giận cùng khinh thường: “Tần lão các cả đời lập vô số công trạng, đến lúc tuổi già chẳng lẽ lại để một tiểu tử vu oan giá họa…”

Bùi An không muốn phí lời với hắn, quay đầu nhìn hoàng thượng, rũ mắt chờ lệnh.

“Trẫm cũng không tin Tần lão các sẽ hồ đồ như thế.” Hoàng thượng ở trên cao cao tại thượng, thâm âm đau đớn khôn nguôi, lại nói: “Bùi khanh nói cũng không sai, chắc chắn có người tâm cơ, muốn đảo loạn nam quốc ta”

“Bệ hạ…” Phạm Huyền thay đổi sắc mặt

Hoàng đế dường như mệt rồi, giơ tay chặn lờ Phạm Huyền, ném sổ con trong tay xuống trước mặt chúng thần, “Các ngươi nhìn đi, có phải bút tích của Tần lão các không.”

Mấy người ở phía trước bao gồm cả Tiêu Hạc đều nhìn qua, do dự một lát, Phạm Huyền tiên phong nhặt lấy, sau khi mở ra xem thì sắc mặt trắng bệch.

Hoàng thượng liếc mắt nhìn hắn, giống như lười không muốn nói nữa, gọi “Bùi An”

“Có thần”

“Nghe ý chỉ của trẫm, tra rõ việc này, phàm là người mê hoặc tâm trí Tần lão các đều bắt lại, nghiêm hình thẩm vấn.” Hoàng thượng nói xong liền ho lên.

Đại điện một mảnh tĩnh mịch.

Lập trường của hoàng thượng thế nào, đều đã rõ ràng.

Bên cạnh có một vị đồng liêu túm chặt lấy Phạm Huyền. Luận về quyền thế danh vọng, những người ở đây nào có ai so được với Tần lão các.

Hoàng đế tiếp tục chìm đắm trong bi thương, hữu khí vô lực nói: “Để thuận tiện cho việc phá án, điều Bùi An vào Ngự Sử Đài, nhậm chức ngự sử đại phu, nếu có gian tế to gan dám nhiễu loạn Nam Quốc, không cần thông qua lục bộ, trực tiếp trình lên cho trẫm.”

Ngự sử đại phu, là người đứng đầu ngự sử đài, chính tam phẩm

“Về phần Tần lão các, hắn đã tuổi cao sức yếu, không thể vì tuổi già hồ đồ mà phủ nhận hết công lao của hắn đối với Nam Quốc chúng ta. Trẫm nghe nói Lĩnh Nam có núi có biển, phong cảnh cũng không tồi, thích hợp để tĩnh tâm. Bùi đại nhân bớt chút thời gian đưa hắn đến đó an trí ổn thỏa đi.”