Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 8: Chương 8




Gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống được, Vương Vân ngủ đến trưa mới tỉnh. Nghe Thanh Ngọc nói tổ mẫu đã phái Trần ma ma đến, nàng hoảng hốt, vội vàng bò dậy: “Sao ngươi không đánh thức ta?”

Thanh Ngọc tròn mắt: “Nô tỳ tưởng người đã tỉnh rồi?”

Nàng ngủ giấc này hơi sâu.

Đại cô nương, nhị cô nương và tứ cô nương đã đến viện được nửa canh giờ, mấy người ngồi ở gian ngoài, cùng nhau uống trà nói về chuyện của nàng và Bùi công tử, không ai đánh thức nàng dậy.

Vương Vân không muốn tranh luận, ngày thường đều là Thanh Ngọc theo sau mông thúc giục nàng, giờ phút này lại là nàng thúc giục Thanh Ngọc: “Mau lấy sam y đến đây….”

Trên đời này, người duy nhất có thể khiến Vương Vân bối rối sợ hãi chính là Vương lão phu nhân.

Từ khi Vương Vân biết nhớ, nàng chưa bao giờ nhìn thấy lão phu nhân cười. Khi còn nhỏ nàng từng tận mắt nhìn thấy cha mẹ mình quỳ gối và bị lão phu nhân răn dạy, chuyện này ít nhiều đã để lạ bóng ma trong lòng nàng. Nếu không có việc gì, nàng tuyệt đối sẽ không đến trước mặt tổ mẫu, thậm chí là ngày lễ tết. Những công tử cô nương khác vì muốn có nhiều tiền thưởng nên ra sức dỗ vui Vương lão phu nhân, chỉ có nàng là luôn ngồi một bên, không chút sứt mẻ.

Có một lần đại phu nhân hỏi nàng: “Vân tỷ nhi, sao không thỉnh an tổ mẫu?”

Nàng lắc đầu, giống như sợ Nhị phu nhân sẽ bế nàng tới đó, vội vã nói: “Ta không cần tiền thưởng.”

Nhị phu nhân cũng không ép, nhẹ nhàng nắm tay nàng, cười giảng hòa: “Vân tỷ nhi mấy hôm nay không khỏe, sợ sẽ lây bệnh cho mẫu thân.”

Vương lão phu nhân nghe vậy cũng chỉ lười biếng liếc mắt một cái, không nói chuyện, nhưng vẫn sai người đưa tiền thưởng cho nàng.

Đến khi nàng biết đi, số lần gặp Vương lão phu nhân càng ít. HUống chi, sau 11 tuổi nàng bị giam ở trong viện, số lần gặp lại càng ít hơn.

Trong trí nhớ của nàng, chỉ có hai lần.

Lần đầu tiên là sau khi phụ thân qua đời, tổ mẫu mang theo gia đinh tới cửa viện, lệnh người niêm phong cửa.

Lần thứ hai là khi mẫu thân qua đời, tổ mẫu tới viện một chuyến, đứng bên cạnh nàng, nhìn chậu than bị nàng lấp tiền giấy đến sắp tắt lửa, tổ mẫu lấy kẹp gắp đảo than một chút, nói: “Tiền giấy phải đốt hết thì người bên dưới mới nhận được.”

Lần gần nhất hai người gặp mặt là hai tháng trước, Trần ma ma đến truyền lời, “Lão phu nhân nói tam nương tử có thể ra ngoài rồi.”

Sau khi bỏ lệnh cấm cửa, nàng đi thỉnh an. Sau rèm châu là một thân ảnh mờ nhạt, còn chưa biết nên nói thế nào cho tốt, bên trong đã truyền ra một tiếng: “Đi đi, về sau không cần đến đây.”

Nàng ngầm thở dài nhẹ nhõm, vui vẻ tự tại, không cần phải đến viện của tổ mẫu.

Cho đến khi có lời đồn với Bùi công tử, hôn ước với Hình gia bị hủy bỏ, nàng tìm tới cửa lại bị tổ mẫu cự tuyệt.

Tính ra, đã hơn hai năm rồi nàng không nhìn thấy mặt tổ mẫu



Chờ tới khi Vương Vân vội vội vàng vàng chạy tới nơi, đã là giờ ăn cơm, Trần ma ma vừa mới dọn bàn, đang hầu hạ lão phu nhân ngồi ăn.

Lúc này hai người đối mặt, Vương lão phu nhân ngẩng đầu, ánh mắt không một gợn sóng, nhàn nhạt nhìn nàng một cái, lại quay đầu bảo Trần ma ma mang thêm một bộ chén đũa.

Vương Vân chưa bao giờ ngồi ăn cùng bàn với tổ mẫu, nàng nuối không nổi, cũng không cảm thấy đói, từ chối nói: “Không cần phiền ma ma vậy đâu, ta đã ăn rồi. Không quấy rầy tổ mẫu, lát nữa ta lại đến.”

“Ngồi xuống đi” Vương lão phu nhân không cho nàng đi. Lão phu nhân bưng bát sứ nhỏ, chậm rãi múc một thìa canh đưa lên miệng, lại đặt chén xuống. Khi ngẩng đầu đã thấy VƯơng Vân cứng đờ, nàng ngồi đối diện, sống lưng thẳng tắp, đoan đoan chính chính, không dám động đũa. Vương lão phu nhân cũng không muốn nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề: “Bùi gia hôm nay đến đây cầu thân, ta đã đồng ý rồi, ngươi có ý kiến gì không?”

Vương Vân vội lắc đầu: “Không có”

Không những không có, nàng còn tự mình tìm tới cửa.

“Ừ” Vương lão phu nhân tìm về phía nàng, chậm rãi nói: “Của hồi môn của ngươi sẽ giống với những cô nương khác trong phủ, không thiếu nửa phần. Những thứ mà cha mẹ ngươi để lại ta cũng không động đến, tất cả đều cho ngươi mang đi.”

Năm đó khi phụ thân đi tòng quân, nàng mới năm sáu tuổi. Phụ thân còn chưa kịp tích cóp gì cho nàng đã phải rời Lâm An, về sau lại chết trận, cũng không có ban thưởng, đồ để lại cũng chỉ có một tường sách. Mẫu thân chỉ là một nữ tử không kiếm ra tiền, mọi chi tiêu thường ngày đều là nhận của Vương gia, hẳn là cũng không có của để dành gì.

Đối với chuyện của hồi môn, nàng cũng không chấp niệm quá lớn, tiền nhiều thì ăn nhiều, tiền ít thì ăn hương ăn hoa.

Cho nhiều hay ít, nàng thế nào cũng được.

Mấy năm nay hai người gặp mặt ít ỏi, hầu như lần nào Vương lão phu nhân cũng phải nhìn bộ dạng thản nhiên của nàng, vì thế, ch nàng một câu đánh giá ‘Lợn chết không sợ nước sôi.”

Có lẽ là vì vừa mới đính thân, Vương lão phu nhân cũng không có tâm tư giảng đạo lý nữa, lại hỏi: “Ngươi còn yêu cầu gì không?”

Vương Vân nghĩ nghĩ, “Không có”

Đầu tiên là bị đồn thổi lung tung, sau là bị hối hôn, hiện giờ nàng có thể thuận lợi thành thân đã là may mắn lắm rồi, nàng không mong cầu gì nữa.

“Nếu vậy thì bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ đi, ta đã bàn bạc với Bùi gia rồi, hai tháng sau vào ngày lành tháng tốt, các ngươi sẽ thành thân.”



Sau một trận mưa rào, trời mới tạnh nửa ngày, thế cục trong triều đã như địa long xoang người, hoàn toàn điên đảo.

Tiêu hầu gia từ đại điện trở về thì cả mặt nặng nề.

Từ sau khi nam quốc và bắc quốc nghị hòa, văn cường võ nhược, một số thế lực trong triều kiểm soát lẫn nhau, mặc dù cùng là quan văn nhưng cũng có nhữ ý kiến trái chiều, có người nhìn không thuận mắt

So với quan võ thì quan văn cẩn thận và xét nét hơn, thường xuyên tính kế kéo nhau đến trước mặt hoàng thượng.

Để giải quyết những tranh cãi đó, một năm trước hoàng thượng bắt đầu trọng dụng ngự sử đài, có gì bất công thì giao cho ngự sử đài điều tra, sau đó chuyển đến Hình bộ để định đoạt rồi cuối cùng mới báo lên hoàng thượng.



Hiện giờ Bùi An nhậm chức đứng đầu ngự sử đài, thậm chí còn bỏ qua bước Hình bộ, trực tiếp trình thẳng lên hoàng thượng. Từ nay về sau chẳng phải rõ ràng chuyện xử án tất cả đều sẽ do Bùi An định đoạt sao.

Ngự sử đài đại phu…

Một tiểu quan thất phẩm mới từ Kiến Khang trở về lại một bước lên tam phẩm, còn là miếng bánh ngọt bị bao người nhìn chằm chằm…

Quốc công phủ Bùi gia, đây là muốn xoay người…

Ra khỏi đại điện, thấy xung quanh không có ai, Lưu đại nhân đi tới, thấp giọng thở dài: “Lại sắp có chuyện lớn rồi.”

Chuyện ở Kiến Khang đã động đến điểm mấu chốt của hoàng thượng, khai đao với Tần lão các làm gương, để xem còn ai dám cậy mình già, ỷ mình công cao quyền đại mà lên mặt.

Tiêu hầu gia không nói, trong đầu đang quay cuồng.

“Ta nói ngươi ấy à, còn so đo cái gì nữa, đây không phải là vô cớ mà lấy một món hời sao, hôm nay ngươi vừa rời khỏi cửa cung, Bùi gia nhất định sẽ náo nhiệt vô cùng, mọi người đều phải mài đầu mới có thể kéo được chút quan hệ, ngươi lại có sẵn trước miệng. Sau khi thành thân, trở thành người một nhà, luận về quan hệ ai có thể qua được ngươi? Coi như chúng ta không tính kế, lão gia tử Cơ Mật viện kia có thể nhàn rỗi sao? ” Lưu đại nhân nghiêng đầu nói, nhìn chằm chằm bóng người phía dưới, tiếp tục nói: “Ngươi thử tìm mà xem, ở Lâm An, có thể có được người con rể thứ hai hảo hán như vậy không?”

Tiêu hầu gia nhìn theo ánh mắt của Lưu đại nhân, Bùi An vừa mới bước xuống bậc thang bạch ngọc, một thân quan phục xanh lục, cao gầy thẳng lưng, hắn bước đi nhẹ như gió.

Tiêu hầu gia híp mắt

Cuộc sống chốn triều chính này càng ngày càng gian nan, cho dù ở địa vị cao, không có gì phải kiêng kị nhưng cũng không chắc không có người đỏ mắt, không có người muốn ngáng chân.

Chỉ mất hai năm đã có thể lấy đượ sự tin tưởng của bệ hạ, cũng coi như có bản lĩnh. Tiêu hầu gia thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Thôi, tâm tư người trẻ tuổi, ta không hiểu, cứ kệ bọn chúng đi.”

Lưu đại nhân cười: “Đúng vậy.”

Hai người ra đến cửa cung, Tiêu hầu gia mời Lưu đại nhân đến hầu phủ làm khách, định từ từ tính toán đường đi sau này.

Ai ngờ vừa về đến sân đã nghe được tiếng khóc tê tâm liệt phế.

Không cần hỏi cũng biết là ai. Ngày xưa cũng thế, hôm nay còn có khách tới, Tiêu hầu gia vào nhà, nhìn Tiêu Oanh trong ngực hầu phu nhân, tức giận trách cứ hỏi: “Lại làm sao nữa?”

Tiêu Oanh càng khóc lớn.

Hầu phu nhân sắc mặt không tốt, châm chọc: “Bùi thế tử bây giờ không cần Tiêu gia chúng ta nữa rồi. Sáng sớm hôm nay hắn mang theo ngỗng sống tới Vương gia đính thân, định ngày là hai tháng nữa.”

Tiêu hầu gia thay đổi sắc mặt: “Vương gia nào?”

“Giờ cả thành Lâm An đều đã đồn ầm lên rồi, còn có thể là Vương gia nào nữa.”