Lâm Tuyết nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Lăng Vũ Trạch âm trầm đến đáng sợ, ánh mắt hung ác như muốn nuốt chửng cô.
Nhưng cô sẽ không sợ nữa.
Dành tình yêu cho anh, cô giống như một con thiêu thân bay vào biển lửa.
Sau khi nghẹn ngào vài giây, Lâm Tuyết dường như đã đưa ra một quyết định cực kỳ khó khăn.
“Lăng Vũ Trạch, nếu yêu anh là phải hy sinh đi những sinh mệnh vô tội, vậy thì tôi cũng không còn đủ khả năng để yêu anh nữa. Anh luôn mong muốn ly hôn với tôi phải không? Được.. Tôi sẽ đồng ý cho anh.”
Lăng Vũ Trạch nhìn thấy được sự quyết tâm chưa từng có trong mắt Lâm Tuyết.
Hắn cứ nghĩ rằng đó là ảo giác xuất hiện bên tai mình.
Lâm Tuyết vậy mà lại đồng ý cùng anh ly hôn?
Làm sao lại có chuyện hoang đường đó xảy ra?
Cô yêu anh say đắm mười năm, anh luôn tin rằng anh đã ăn sâu vào trong trái tim cô, việc buông tay một người bản thân yêu sâu đậm không phải là chuyện một sớm một chiều, không ai hiểu rõ ràng cảm giác thống khổ này bằng anh…
Sau khi tang lễ của Lâm lão gia tử xong, Lâm Tuyết nhốt mình trong phòng mấy ngày, cuối cùng quyết định nhấc điện thoại lên gọi cho Tống Tử Hân.
Trước khi ra khỏi cửa, Lâm Tuyết cô ý trang điểm thật xinh đẹp, ngoại trừ khí sắc không tốt lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô vẫn rất nổi bật.
Nơi bọn họ hẹn gặp là một quán cafe
Trước mặt Lâm Tuyết, Tống Tử Hân cũng buồn giả vờ, cô ta chỉ duy nhất kiêng kị với Lăng Vũ Trạch.
Chỉ là nhìn thấy bộ dạn phấn chấn và xinh đẹp của Lâm Tuyết, Tống Tử Hân rất không vui.
Lâm Tuyết hiện tại đã trở thành một tiểu tam vô liêm sỉ trong mắt mọi người, đa số mọi người đều không có thời gian trốn tránh, vậy mà Lâm Tuyết này lại không biết xấu hổ, ra đường còn khoa trương xinh đẹp như vậy.
Tống Tử Hân cao ngạo trừng mắt nhìn Lâm Tuyết.
“Lâm tiểu thư, chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính đi. Cô nói chỉ cần tôi trả lời cô hai vấn đề, cô sẽ đồng ý ly hôn với Lăng Vũ Trạch, rốt cuộ là hai vấn đề gì?”
Lâm Tuyết cong môi cười nhẹ, một tay chóng cằm, một tay khuấy tách cafe nóng hổi.
“Sao cô lại nóng nảy thế, Tống tiểu thư? Cô còn lo tôi sẽ lật lọng sao? Cô xem, tôi còn mang theo đơn ly hôn đến đây.”
Đôi mắt quyến rũ của Tống Tử Hân sáng lên khi cô ta nhìn thấy bảng thỏa thuận ly hôn.
“Bớt nói nhảm đi, thời gian của tôi rất quý giá.”
“Được.”
Lâm Tuyết cúi đầu uống một ngụm cafe đắng ngắt.
“Dù sao thì cô cũng biết tôi và Lăng Vũ Trạch đã kết thúc rồi. Tất cả những gì tôi muốn biết lúc này là vào đêm hôm đó ba năm trước, tôi vừa đến khách sạn tìm Lăng Vũ Trạch đến trước cửa liền ngất xỉu. Khi tỉnh lại đã phát hiện tôi và Lăng Vũ Trạch đã ngủ với nhau, chuyển này chính là do cô sắp xếp đúng không?”
“Cô đã biết hết rồi, sao còn phải hỏi lại tôi nữa?”
Tống Tử Hân nhếch lên đôi môi đỏ mọng, thản nhiên trả lời.
Ngón tay Lâm Tuyết siết chặt, nổ lực duy trì hơi thở để bản thân không mất khống chế.
“Ba tháng trước, tôi và bạn học cũ tổ chức sinh nhật cho học trưởng Cố Ninh. Đêm đó Cố học trường say rượu, tôi đưa anh ấy về khách sạn cùng với hai người bạn học, là cô cố tình theo dõi tôi và chụp những bức ảnh kia để đổ chậu nước bẩn lên tôi và Cố Ninh đúng không?”
Nghe những lời vạch mặt này, Tống Tử Hân chẳng thèm cho vô tai.
“Chuyện này mà đáng để tôi ra tay sao? Tôi chỉ cần nói một lời, phía dưới sẽ có rất nhiều người giúp tôi làm.”
Ngọn lửa trong lòng bùng cháy, Lâm Tuyết không thể chịu đựng được nữa.
“Cũng chính là cô hối lộ người hầu trong Lăng phủ, để cho tôi hằng ngày uống thuốc phá thai phải không?”
“Là tôi, thì sao?”
Tống Tử Hân cười khẽ một cái thừa nhận.
“Nhưng Lâm tiểu thư, cô phải biết rằng tôi có thể làm được điều này chính là có Lăng Vũ Trạch đã ngầm đồng ý, nếu không thì sao có thể thành công?”
Tức giận và đau lòng đan xen nhau, Lâm Tuyết cuối cùng nhìn không nổi, cầm ly cafe trong tay ném về phía Tống Tử Hân.
Tống Tử Hân lập tức hét lớn lên khiến mọi người xung quanh chú ý.
Nhìn thấy sự chật vật của cô ta, Lâm Tuyết cảm thấy vô cùng vui vẻ.
"Lâm Tuyết, mày chán sống rồi sao, sao dám hất cafe lên người tao."
"Sao tao lại không dám, tao không những hất cafe lên người mày. Tao còn muốn công bố tất cả những gì mày vừa nói lên internet để mày cũng được nếm trải cảm giác bị dư luận chửi bới. Sau đó tên ngu ngốc Lăng Vũ Trạch cũng sẽ rất nhanh nhìn thấy bộ mặt thật của mày."
"Mày… mày dám gài bẫy tao."
Vẻ mặt Tống Tử Hân thay đổi mạnh mẽ, cô ta liền nhận ra bản thân đã bị Lâm Tuyết tính kế.
"Lâm Tuyết, mày dám tính kế tao?"
"Cái này gọi là ăn miếng trả miếng."
"Mày… nếu mày dám làm chuyện gì gây bất lợi cho tao, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày."
"Tống Tử Hân, mày nên thông minh một chút. Nếu mày dám làm loạn, đừng có mơ tưởng chuyện tao sẽ ký đơn ly hôn với Lăng Vũ Trạch. Chẳng phải mày rất muốn làm Lăng phu nhân sao, tao không đồng ý cả đời mày cũng đừng mơ tưởng đến."
Lâm Tuyết xoay người rải bước rời đi, vừa đi cô vừa đồng bộ đoạn ghi âm lại vào bộ nhớ trên email, lưu vào tài khoản điện thoại, sau đi hoàn thành tất cả, cô liền gọi cho Lăng Vũ Trạch.
"Tôi bây giờ đang ở gần công ty của anh, anh hãy đi xuống dưới lầu đi. Tôi muốn cho anh xem một thứ, tôi muốn anh mở to mắt ra mà nhìn cho rõ ràng, đến cùng ai mới là hồ ly tinh lòng dạ rắn rết âm hiểm đáng ghê tởm."