Cả Thế Giới Biết Em Yêu Anh

Chương 13: 13: Mười Năm Trước Vừa Gặp Đã Yêu




Không đợi cho Lăng Vũ Trạch trả lời, Lâm Tuyết đã cúp máy. Nhưng trước khi cúp máy, Lăng Vũ Trạch dường như nghe được giọng nói của Tống Tử Hân.

Khi mà Lâm Tuyết nói đồng ý ký đơn ly hôn, trái tim của Lăng Vũ Trạch không đập loạn như vậy, nhưng ngay tại lúc này, trong lòng anh lại dâng lên cảm giác cực kỳ bất an.

Thư ký Lý vào phòng, nhắc nhở anh về cuộc họp sắp diễn ra, nhưng Lăng Vũ Trạch không nghe lấy một lời vội vã chạy ra khỏi phòng làm việc tiến vào thang máy.

Buổi chiều ở Hải Sơn nắng thật đẹp, bầu trời cũng trong xanh.

Lăng Vũ Trạch bước ra khỏi cổng Lăng thị.

Từ phía xa, anh nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Lâm Tuyết ở phía xa, cô đang băng qua đường đi về phía anh.

Cô mặc một chiếc váy màu trắng đơn thuần, mái tóc đèn tuyền tung bay trong gió, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp trắng sứ, nhìn cô trong giây phút này khiến anh nhớ đến mối tình đầu của mình mười năm trước…

Cành liễu đung đưa trong gió mùa thu, cô gái dưới gốc cây có đôi mắt to, sống động và trong trẻo giống như thủy tinh.

Đôi mắt xinh đẹp đó đang nhìn anh, giọng nói ngọt ngào đó đan xen vào tai anh, ngọt ngào và xinh đẹp.

"Em tên là Lâm Tuyết. Mẹ em nói, hy vọng cuộc sống của em sẽ được tự do tự tại như tuyết bên ngoài, không cần lo nghĩ. Còn anh, anh tên gì?"

"Anh Trạch, em nhất định sẽ đợi anh ở đây. Hẹn gặp lại lần sau."

Chia tay lần đó, chính anh cũng không thể quên.

Hai năm sau, gặp lại nhau ở sân trường, đôi mắt trong veo như thủy tinh vẫn khiến trái tim anh bối rối và lổi nhịp vui mừng.

Thật sự gặp lại cô anh rất vui vẻ, nhưng những gì trải qua trong hai năm đó khiến anh, vốn từng ấm áp như nắng, trở nên lạnh lẽo và u ám. Không những không thể nở nụ cười vốn có với cô gái mình thích mà còn thờ ơ nói với cô rằng anh không quen biết cô.

Cô công khai theo đuổi anh suốt một đoạn thời gian cho đến khi tai nạn ba năm trước. Khi anh tỉnh lại và nhìn thấy cô không mặc gì bên cạnh, phản ứng đầu tiên trong lòng anh chính là tội lỗi, sau này khi cùng cô kết hôn, anh thực sự còn hạnh phúc hơn cô, thậm chí chưa từng nghĩ đến việc ly hôn.

Điều anh nghĩ tới, là muốn cùng cô cả một đời…

"Két…. Ầm…"

Tiếng phanh xe sắc bén đột nhiên vang lên, Lăng Vũ Trạch thoát khỏi mảng ký ức, khi ngẩng đầu lên, anh kinh hãi phát hiện một chiếc xe thể thao với tốc độ cực nhanh đã đâm vào Lâm Tuyết.

Một tiếng "rầm" vang lên, tiếng va chạm dữ dội như tiếng búa nặng, máu từ cơ thể yếu ớt của Lâm Tuyết lan ra kinh hoàng.



Hơi thở của Lăng Vũ Trạch ngưng trệ, nỗi sợ hãi chưa bao giờ có khiến trái tim anh muốn vỡ ra, giọng nói lạc đi đầy hoảng loạn thốt ra từ cổ họng:"Tiểu Tuyết."

Lăng Vũ Trạch lại một lần nữa toàn thân dính đầy máu của Lâm Tuyết ngồi ngẩn ngơ ngoài phòng cấp cứu.

Hơi thở hỗn loạn, nhịp tim thất thường. Anh nhận ra tình hình của Lâm Tuyết lần này thật sự không xong.

Trước mắt anh, cô bị một chiếc xe thể thao đâm vào.

Cô không phải là hồ điệp, cô cũng không có cánh không thể bay lên được, vậy nên cô đã nặng nề rơi xuống, máu không ngừng chảy ra từ cơ thể cô.

Trong lòng Lăng Vũ Trạch run lên vì sợ hãi, anh không dám nhớ lại cảnh tượng lúc đó.

Một y tá vội vã chạy ra từ phòng cấp cứu, Lăng Vũ Trạch ngay lập tức ngăn lại.

"Thời gian đã qua lâu như vậy, vợ của tôi sao rồi? Các người cuối cùng có năng lực hay không?"

Y tá bị ánh mắt đáng sợ của Lăng Vũ Trạch làm cho sợ hãi.

"Vợ của anh hiện tại vẫn chưa qua được giai đoạn nguy hiểm. Vấn đề hiện tại là cô ấy mất máu quá nhiều và hiện tại chúng tôi không còn đủ máu để truyền, bây giờ đang liên hệ bên khác truyền tới, anh có lo lắng ra sao cũng đừng cản trở tôi làm việc."

Y tá nói xong muốn rời đi, lại bị tay Lăng Vũ Trạch giữ lại với vẻ mặt phức tạp.

"Vợ chồng tôi có chung nhóm máu, tôi sẽ truyền cho cô ấy."

"Anh điên rồi sao? Anh là chồng cô ấy sao có thể truyền máu cho cô ấy được, con các người về sau sẽ rất dễ bị bệnh nguy hiểm."

Y tá vội vàng bước đi, sắc mặt Lăng Vũ Trạch trắng bệch.

Khi cô ấy gặp nguy hiểm, anh không thể cứu được cô?

Con của chúng ta…

Sức khỏe của cô bị tổn thương nghiêm trọng trong lần sảy thai đó, bác sĩ nói với anh rằng Lâm Tuyết không thể có con được nữa.

Giữa anh và cô sẽ không thể có con được nữa.

Trừ khi có kỳ tích…

Lâm Tuyết ở trong phòng cấp cứu bao lâu, Lăng Vũ Trạch ngồi bên ngoài cửa đau đớn bấy lâu. Cho đến khi bác sĩ bước ra và nói với anh rằng cô đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, cảm xúc nổ tung khiến hốc mắt anh ươn ướt.



Lâm Tuyết không rõ mình đã ngủ bao lâu, trong lúc dần lấy lại ý thức, cô nghe bên tai có người nói chuyện, cô muốn cử động nhưng cảm giác đau đớn kéo đến khiến cô từ bỏ.

Giọng nói của một nữ nhân truyền đến bên tai.

"Vũ Trạch, Lâm Tuyết bị như vậy chính là lỗi do tự mình cô ta gánh lấy. Nếu cô ta không vội vàng muốn hãm hại em liền chạy băng qua đường thì cuối cùng cô ấy cũng không bị xe đâm phải."

Nghe thanh âm quen tai này, Lâm Tuyết bỗng cảm thấy đau đầu.

"Trước kia khi ở bên anh em có chút thổ thẹn với cô ta, nhưng bây giờ đối với loại người có lòng dạ rắn rết như cô ta, căn bản không xứng với anh."

"Vũ Trạch, em không muốn nhìn thấy anh và Lâm Tuyết ở một chỗ nữa, đợi cô ta tỉnh lại, anh và cô ta liền ly hôn được không?"

"Được."

Giọng nói nũng nịu của người phụ nữ đã quá ghê tởm, câu trả lời của người đàn ông còn tàn nhẫn hơn. Cho dù sinh mạng cô được kéo về, nhưng dường như nó đã chết rồi.

Lâm Tuyết hoàn toàn tỉnh táo vào buổi sáng ngày thứ ba, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một người đàn ông ngôi bên cạnh giường.

Đường nét trên khuôn mặt người đàn ông này thật quyến rũ tràn đầy khí chất lạnh lùng, lông mày anh ta dường như nhuộm một chút lo lắng…

Nhìn thấy Lâm Tuyết tỉnh lại, trên mặt Lăng Vũ Trạch hiện lên một nét vui mừng hiếm có.

"Cuối cùng thì em cũng tỉnh rồi, em có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Có muốn ăn gì đó không?"

Những lời nói ân cần quan tâm dường như rất tự nhiên nhưng Lâm Tuyết chỉ thờ ơ nhìn anh và không nói gì.

Trái tim Lăng Vũ Trạch hồi hộp lo lắng, đôi mắt vô hồn và không cảm xúc của Lâm Tuyết khiến anh hoảng sợ.

"Tiểu Tuyết, hiện tại em cảm thấy thế nào?"

"Anh… là ai?"

"..."

Ánh mắt Lâm Tuyết nhìn Lăng Vũ Trạch đầy bối rối, lời nói của cô giống như một gáo nước lạnh dội xuống người Lăng Vũ Trạch.

Người yêu hắn sống chết mười năm chính là Lâm Tuyết, vậy mà không biết hắn là ai?