Lăng Vũ Trạch nâng lên đôi mắt đen thâm thúy, đôi mắt sắc bén khiến lòng bàn tay Tống Tử Hân đổ mồ hôi.
"Không có, em không có! Vũ Trạch, cô ấy điên rồi, sao tôi có thể nói ra những lời như vậy. Anh tin em mà, đúng không?"
Tống Tử Hân đưa ra những lời giải thích không mạch lạc khiến hình ảnh cao quý và đoan trang của cô trước mặt người khác bắt đầu tan rã từng chút một.
"Vũ Trạch, em thật sự không có nói như vậy, Lâm Tuyết, cô ấy đang muốn lấy sự thương hại của anh mà thôi."
Tống Tử Hân càng lúc càng xấu hổ và hoảng sợ.
Đây là lần đầu tiên Lăng Vũ Trạch dùng giọng điệu và anh mắt lạnh lùng như vậy đối với cô.
"Cô đang làm gì ở đây? Không phải tôi đã nói cô đừng tìm Lâm Tuyết nữa rồi sao?"
Giọng nói của anh phủ đầy băng lãnh.
"Em chỉ muốn đến thăm cô ấy mà thôi…"
"Cô nói dối… cô không có hảo ý như vậy, cô ta vừa rối chính miệng nói với tôi rằng muốn tôi chết đi để cho cô ta làm Lăng phu nhân."
Lâm Tuyết đau lòng, rưng rưng nước mắt đáp lại, Lăng Vũ Trạch đau lòng không thôi, theo bản nằng đưa tay ôm lấy Lâm Tuyết để an ủi cô, xung quanh anh xuất hiện đủ loại nghi ngờ.
"Tống Tử Hân là ngôi sao lớn, cô ta sẽ làm ra chuyện này sao?"
"Cái này rất khó nhận biết, lòng người rất sâu mà."
"Trước đây tôi nghe nói cô ấy đang theo đuổi chủ tịch tập đoàn Lăng thị, hình như là sự thật."
Những lời xầm xì nối tiếp nhau, Tống Tử Hân lo lắng đến mức muốn nhảy cẫng lên.
"Lâm Tuyết, cô làm quá mức rồi, tôi chỉ có ý tốt muốn đến thăm cô nhưng cô lại mượn cớ vu khống tôi. Được, tôi sẽ kiện cô tội vu khống."
"Có phải vu khống hay không nghe đoạn ghi âm này sẽ biết."
Tống Tử Hân tuyệt đối không thể ngờ rằng Lâm tuyết lại thực sự thu âm.
Khoảnh khắc mà Tống Tử Hân bước vào phòng bệnh, mọi điều cô ta nói ra đều bị Lâm Tuyết thu âm lại không sót một chữ.
Những thứ cô ta vừa mới giải thích đều trở thành giả tạo.
Cô ta chính là ảnh hậu Hoa Vương, Tống Tử Hân có danh tiếng rất tốt. Giờ đây nếu Lâm Tuyết mở đoạn ghi âm lên, hình tượng thanh lịch phóng khoáng của cô trong mắt mọi người sẽ sụp đổ.
Và điều khiến cô ta càng hoảng loạn và sợ hãi hơn chính là phản ứng của Lăng Vũ Trạch.
"Vũ Trạch, đây là hiểu nhầm, em có thể giải thích."
Tống Tử Hân xấu hổ đỏ mặt muốn giải thích cùng Lăng Vũ Trạch.
Lâm Tuyết đẩy cánh tay của Lăng Vũ Trạch ra và ngẩng đầu lên.
"Có phải hiểu nhầm hay không tôi nghĩ mọi người đều đã nghe rõ ràng, cô căn bản không cần giải thích."
"Lâm Tuyết… cô…"
Tống Tử Hân nắm chặt tay, dùng ánh mắt tàn ác nhìn Lâm Tuyết, rõ ràng trong ánh mắt kia chứa bao nhiêu bất mãn.
Lâm Tuyết quay đầu lại và nhìn người đàn ông với vẻ mặt phức tạp.
"Anh không phải là chồng tôi sao?"
Lăng Vũ Trạch có chút sững sờ nhìn Lâm Tuyết, sau đó gật đầu.
"Nếu anh là chồng của tôi, tại sao cô ta lại nói những lời này với tôi? Tôi nghĩ mọi người ở đây đều hiểu ý cô ta vừa nói. Có phải anh đã vượt quá giới hạn trong hôn nhân của chúng ta, cô ta chính là tiểu tam, tôi nói không sai chứ?"
Lời nói của Lâm Tuyết thốt ra, xung quanh cô rơi vào trầm mặc.
Một người là chủ tịch tập đoàn lớn, một người là nữ minh tinh nổi tiếng. Nhưng hiện tại, một người là kẻ ngoại tình, một người là tiểu tam, chủ đề này đúng là nóng hổi.
Nhìn xem Lăng Vũ Trạch đẹp trai tuấn tú như muốn đóng băng cùng vẻ mặt sắp nổ tung của Tống Tử Hân, một tia khoái cảm trả thù chảy qua trong lòng Lâm Tuyết.
Sự ra đi của đứa bé và của ông nội dường như không đủ để đánh thức cô, nhưng lần này bản thân cô cũng vượt qua cánh cửa của sự sống chết. Hiện tại cô tỉnh lại, đây chính là cơ hội tái sinh một Lâm Tuyết khác trước kia.
Cô sẽ không để cho những người này là tổn thương cô nữa, ngược lại, cô muốn những người đã làm tổn thương cô phải trả giá gấp đôi.
Đúng như dự đoán, những gì xảy ra trong phòng bệnh đã gây xôn xao dư luận.
Buổi sáng ở Hải Sơn cũng rất đẹp, đây là thành phố thật đáng sống, ánh nắng ấm áp xưa tan mây đen mịt mù, Lâm Tuyết đang vui vẻ ăn một quả táo và đọc những dòng tiêu đề trên điện thoại di động.
Một bóng dáng cao lớn từ cửa phòng bệnh bước vào. Chỉ cần nghe bằng tai, cô cũng có thể đoán được tiếng bước chân này của ai.
"Anh đã làm xong thủ tục xuất viện rồi, chúng ta về nhà thôi."
Giọng nói của Lăng Vũ Trạch nghe vẫn như ngày xưa nhưng khác hẳn với vẻ lạnh lùng xa cách của ngày xưa.
"Bạn của tôi sẽ đến đón tôi, không cần phiền đến anh. Nếu anh có thời gian thì hãy đi tìm tiểu tình nhân của anh để cô ta đừng tìm đến làm phiền tôi. Hơn nữa, tôi không có quen biết anh."
Lâm Tuyết đứng dậy rời khỏi giường sau khi buông ra lời nói lạnh nhạt.
Khuôn mặt Lăng Vũ Trạch lập tức tối sầm lại, đôi mắt sâu thẳm muốn bao bọc lấy Lâm Tuyết.
"Lâm Tuyết, anh là chồng của em."
"Thật sao? Nhưng tôi thậm chí không nhớ mình đã kết hôn."
"Em không nhớ là một chuyện nhưng đó là sự thật."
"Vậy thì đúng là anh đã ngoại tình với người phụ nữ đó."
"Em…"
Lăng Vũ Trạch không nói nên lời, những ngón tay thon dài gắt gao kéo cổ áo sơ mi của anh.
Trước đây không phải thế này.
Trước đây bất kể khi nào, giọng nói của Lâm Tuyết luôn nói chuyện nhẹ nhàng và cẩn thận, khi nhìn anh, trong mắt cô luôn tràn ngập tình yêu không thể phá vỡ.
Nhưng bây giờ, cô không chỉ dùng ngữ điệu lạnh lùng nhất, đôi mắt xinh đẹp của cô thậm chí chỉ còn thờ ơ phớt lờ sự tồn tại của anh.
Lăng Vũ Trạch cảm thấy vô cùng khó chịu và ủ rũ cầm chiếc túi đã đóng gói lên.
"Nếu có nghi vấn gì trước tiên hãy về nhà rồi nói."
Lăng Vũ Trạch bước đến bên cạnh Lâm Tuyết, đang định nắm lấy tay cô thì có một người đàn ông bước vào.
"Tiểu Tuyết."