Giọng điệu vô cùng thân mật gọi tên Lâm Tuyết thốt ra từ một người đàn ông quen mặt.
“Cố học trưởng, anh đến rồi, xin lỗi đã làm phiền anh.”
Lâm Tuyết bước tới, Lăng Vũ Trạch nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của cô.
Trước kia trong khoảng thời gian cô theo đuổi anh, cô đã từng nở nụ cười như vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại, anh nhận ra đã lâu rồi anh chưa từng nhìn thấy nụ cười thoải mái như vậy trên khuôn mặt cô.
Cố Ninh liếc nhìn Lăng Vũ Trạch đang đứng ở một bên rồi đi thẳng đến bên cạnh Lâm Tuyết, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười tràn ngập ôn nhu.
“Tiểu Tuyết, tình trạng của em cũng đã tốt hơn rồi.”
“Em cũng cảm thấy mình bình phục rất nhanh, có lẽ cuối cùng ông trời cũng thương xót em, cho em cơ hội nhìn thấy bộ mặt thật của một số người.”
Lâm Tuyết vừa nói vừa đưa lấy kéo lại chiếc túi trong tay Lăng Vũ Trạch.
“Trả túi cho tôi, tôi đi đây.”
“Muốn đi? Em muốn đi đâu? Em muốn đi cùng hắn ta?”
Lăng Vũ Trạch cuối cùng cũng lên tiếng, ngữ khí lạnh lùng đến đáng sợ.
Lâm Tuyết nhìn người người ông có khuôn mặt u tối với đôi mắt lạnh lùng.
“Không đi cùng anh ấy, chẳng lẽ tôi đi theo anh sao? Tôi liền không muốn bị xe đâm thêm lần nửa.”
Nghe vậy, sắc mặt Lăng Vũ Trạch đột nhiên tối sầm lại.
Cố Ninh đưa tay tới cầm chiếc túi trong tay Lăng Vũ Trạch:”Để tôi cầm cho cô ấy.”
“Lâm Tuyết là vợ của tôi, không đến phiên cậu lo lắng cho cô ấy.”
Giọng nói Lăng Vũ Trạch lạnh như băng, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Cố Ninh.
“Tiểu Tuyết không phải là cái tên cậu có thể gọi, đừng để tôi lại nhìn thấy anh tiếp cận vợ tôi.”
Vừa nói xong, Lăng Vũ Trạch xoay người lại, đột nhiên ôm lấy Lâm Tuyết.
“Anh làm gì vậy? Thả tôi xuông nhanh lên.”
Lâm Tuyết giãy dụa kháng cự.
Lăng Vũ Trạch sắc mặt lạnh lùng, ôm Lâm Tuyết đi về phía của phòng bệnh.
“Đừng dùng đôi tay ghê tởm đã chạm vào người phụ nữ khác mà chạm vào người tôi.”
Lời Lâm Tuyết nói ra khiến Lăng Vũ Trạch bước chân dừng lại, nhưng giây tiếp theo, bức chân thon dài vẫn dũi ra bước thẳng tiếp.
“Mau thả tôi xuống, tôi không muốn anh ôm tôi.”
Cố Ninh bước tới và chặn đường Lăng Vũ Trạch:”Lăng tiên sinh, xin hãy thả Tiểu Tuyết xuống.”
Hai người đàn ông, hai cặp mắt đối nhau như núi lửa va chạm với đất, tràn ngập mùi thuốc súng.
“Anh nên tôn trọng ý muốn của Tiểu Tuyết.”
Lăng Vũ Trạch không chút kiên nhẫn:“Bây giờ tôi ôm vợ về nhà thì liên quan gì đến cậu, tránh ra.”
“Chuyện của cậu tôi đã điều tra kỹ lưỡng rồi. Nếu không muốn xấu hổ thì lập tức cút ngay lập tức.”
Lời nói của Lăng Vũ Trạch dường như rất có ý nghĩa, Lâm Tuyết có chút khó hiểu, khi cô ý thức được thì đã bị Lăng Vũ Trạch bế vào thang máy, lúc cửa thang máy đóng lại, cô nhìn thấy Cố Ninh đang đứng tại chổ, biểu lộ trên gương mặt rất phức tạp.
Lâm Tuyết bị Lăng Vũ Trạch cưỡng ép đưa về Lăng phủ.
Lăng Vũ Trạch mang bát canh bổ đã chuản bị vào phòng, liếc mắt nhìn thấy Lâm Tuyết đang nói chuyện điện thoại, anh cũng nghe rõ ràng cô gọi cho người bên kia là Cố học trưởng.
Lăng Vũ Trạch cau mày, bước tới, cầm lấy điện thoại liền cúp máy.
“Sao anh cúp điện thoại của tôi?”
Lâm Tuyết bất mãn và giật lại điện thoại.
“Tránh xa tôi ra, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Đối mặt với bộ dạng chán ghét của Lâm Tuyết, trong lòng Lăng Vũ Trạch đau nhói, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh.
“Đây là canh bổ dưỡng anh sai người hầu làm cho em, em uống đi.”
Lăng Vũ Trạch mang bát canh đưa tới,
Nhìn chén canh trong bát, trái tim Lâm Tuyết như bị kim đâm.
Thấy Lâm Tuyết trầm mặc, Lăng Vũ Trạch bước tới gần, khuôn mặt tuấn tú cao quý và lịch lãm phóng đại trước mắt cô, đưa tay múc một muỗng canh.
“Uống đi.”
“Ọe.”
Lâm Tuyết cảm thấy buồn nôn tràn tới, đưa tay đem chén canh lật úp trên mặt đất. Một tiếng “rầm”, nước canh vãi đầy trên mặt đất, bát không vỡ, nhưng trái tim anh như tan nát…
Lâm Tuyết thờ ơ nhìn bắt canh bổ dưỡng bị lật úp, gương mặt lạnh nhạt.
“Tôi không uống đồ của anh đâu, anh đi đi.”
Lăng Vũ Trạch im lặng cụp mắt xuống, nhìn bắt canh trên mặt đất, trong lòng cảm thấy đau đớn khó tả.
Không khí im lặng vài giây, Lăng Vũ Trạch mới ngồi xổm xuống, bưng bắt canh nhặt lên, đồng thời cũng lau chùi sàn nhà.
Lâm Tuyết ngồi bên giường nhìn như thể đó không phải việc cô gây ra.
Nhưng kỳ thật, cô cũng cảm thấy Lăng Vũ Trạch thật kỳ lạ.
Nếu như thường ngày, lẽ ra anh nên tức giận, nhưng bây giờ anh lại dọn dẹp mớ hỗn độn mà cô gây ra mà không nói một lời.
“Nếu em không muốn nhìn thấy anh, lát nữa anh sẽ sai người hầu mnang đến cho em. Nếu muốn trả thù anh, em trước tiên phải bảo trọng tốt chính mình.”
“Trả thù cái gì? Tôi căn bản không quen biết anh, vì cái gì phải trả thù anh?”
Lâm Tuyết ngước mắt lên nhìn Lăng Vũ Trạch và hỏi.
Người đàn ông từ từ đặt bát súp sang một bên, anh đưa ánh mắt nhìn cô nở nụ cười phức tạp.
“Đương nhiên là trả thù anh giết con của em, trả thù anh gián tiếp giết ông nội của em, trả thù anh cùng Tống Tử Hân ngoại tình, trả thù mấy năm nay anh đã nhắm mắt làm ngơ với em, đúng không?”
Những gì Lăng Vũ Trạch nói khiến trái tim Lâm Tuyết đập nhanh một trận.
Anh vẫn mỉm cười nhẹ nhàng và bình thãn.
“Tiểu Tuyết, em có thể mất trí nhớ, trên đời này người nào có thể quên, nhưng em tuyệt đối sẽ không quên anh.”
Khi anh nói những lời này, Lâm Tuyết nhìn thấy sự tự tin chưa từng có trên khuôn mặt thanh tú của Lăng Vũ Trạch.
Anh quay người rời khỏi phòng ngủ, để lại Lâm Tuyết còn ngơ ngác.
Đúng!
Cô là đang trả thù.
Nhưng cô không chấp nhận anh cứ như vậy nhìn thấu cô trong nháy mắt.
Anh dựa vào cái gì mà tự tin như vậy? Tại sao anh lại tự tin đến mức cho rằng dù cô có mất trí nhớ cũng sẽ không thể quên được anh?