"Lăng thiếu, Lâm Tuyết cô ta vừa rồi thừa nhận bên ngoài qua lại với người đàn ông khác, đứa bé đã mất cũng là do cô ấy và người đàn ông đó tạo ra. Hơn nữa, cô ta còn nói trừ khi cô ta chết, nếu không cô ta sẽ không bao giờ buông cái danh Lăng phu nhân suốt cuộc đời."
Bạch Vân Đình bịa chuyện vô cùng nghiêm túc.
Tống Tử Hân hai mắt đỏ hoe.
"Vân Đình, cậu đừng nói nữa. Lâm tiểu thư như vậy là bởi vì cô ấy quá yêu Vũ Trạch cho nên mới thành ra bộ dạng này, tôi không trách cô ấy. Vũ Trạch, anh đừng tức giận, em không trách Lâm tiểu thư."
"Tống Tử Hân, cô đừng ở đây giả vờ giả vịt nữa."
Máu của Lâm Tuyết dâng trào, cô thật sự không thể chịu nổi người phụ nữ giả vờ đáng thương trước mặt Lăng Vũ Trạch. Nhưng mà, người đàn ông kia lại luôn ra vẻ bảo vệ cô ta.
"Vũ Trạch, anh tỉnh lại đi. Anh có biết nữ thần trong lòng anh là kẻ ác độc và thâm hiểm đến mức nào không?”
Trầm mặc một hồi lâu, Lăng Vũ Trạch tức giận mở miệng:”Lâm Tuyết, cô gây phiền phức đủ rồi.”
Nhiệt độ trong phòng bệnh đột nhiên ngưng tụ lại ngay lập tức.
Lâm Tuyết bị ánh mắt lạnh lùng của Lăng Vũ Trạch đâm mạnh, nổi đau gặm nhắm xương cốt truyền từ trái tim cô.
Cô vậy mà quên mất.
Người đàn ông này và người phụ nữ kia cùng một bọn, đứa bé chưa kịp chào đời của cô đã bị một cặp nam nữ máu lạnh này giết chết.
Đây chính là người đàn ông mà Lâm Tuyết chấp mê bất ngộ ròng rã suốt mười năm.
Không, hắn ta không phải là người, hắn ta chính mà ác quỷ!
Lâm Tuyết cười chế nhạo bản thân, đôi môi nhợt nhạt co giật.
“Lăng Vũ Trạch, Tống Tử Hân đơn ly hôn có chết tôi cũng không ký. Các người hãy từ bỏ ý định đó đi.”
“Cút đi, các người cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy các người.”
Lâm Tuyết xoay người lại, nhưng lòng bàn tay của cô đột nhiên bị Lăng Vũ Trạch giữ lại.
Lâm Tuyết đã từng tưởng tượng Lăng Vũ Trạch nắm tay cô bao nhiêu lần, nhưng lúc này cô không hề cảm nhận được chút hơi ấm nào.
“Đơn ly hôn cái gì? Lâm Tuyết, cô nói cho rõ ràng chuyện này.”
Lâm Tuyết châm chọc cười lạnh, không có một chút lưu luyến nào liền hất tay Lăng Vũ Trạch ra khỏi tay cô và nhìn anh bằng đôi mắt đầy khinh miệt.
“Lời của tôi nói có quan trọng không? Lời giải thích của tôi có quan trọng sao? Lăng Vũ Trạch, anh tin lời tôi nói từ khi nào vậy? Anh chỉ tin lời của con hồ ly tinh này nói thôi.”
Lăng Vũ Trạch giật mình, anh chưa bao giờ cảm thấy lòng bàn tay mình trống rỗng đến như vậy.
Lâm Tuyết nằm trên giường bệnh, mệt mỏi nhắm mắt lại, bên tai nghe được giọng nói tỏng trẻo của Tống Tử Hân:”Vũ Trạch, là em đưa bản thỏa thuận ly hôn cho Lâm tiểu thư. Là do lần trước anh nói anh sẽ mau chóng ly hôn cùng cô ấy, nên em vội vàng muốn lấy ra. Vũ Trạch, cũng là vì em quá yêu anh, em muốn sớm được ở bên anh, đó là lý do em hành động như vậy, Vũ Trạch là em đã sai rồi, anh cứ trách phạt em đi.”
Lâm Tuyết châm chọc cười lạnh:”Muốn diễn trò hề của cô liền cút ra ngoài, đừng ở chổ này làm chướng mắt tôi.”
“Cô…”
Tống Tử Hân cau mày, một bộ ủy khuất muốn nói lại nuốt vào:”Vũ Trạch, là lỗi của em, em nên rời đi trước.”
“Tử Hân, đừng rời đi.”
Lăng Vũ Trạch gọi Tống Tử Hân, một dạng xưng hộ thân mật.
Cổ tay Lâm Tuyết truyền đến một cơn đau nhức, toàn thân bị một lực kéo thô bạo kéo lên, cô vừa tỉnh lại sau một lần sảy thai, thân thể yếu ớt, hắn như thế kéo cô, toàn thân cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Xin lỗi.”
Lăng Vũ Trạch lạnh lùng mở miệng:”Lâm Tuyết, lập tức xin lỗi Tử Hân.”
Lâm Tuyết chưa bao giờ nghĩ thế giới lại có thể khó hiểu như vậy, con của cô bị hai người bọn chúng giết hại, vậy mà cô vẫn phải xin lỗi bọn họ?
Không, cô sẽ không xin lỗi, có chết cũng sẽ không!
Lâm Tuyết mím chặt môi, ngồi không nhúc nhích.
Tử Hân bước đến nói:“Quên đi Vũ Trạch, là lỗi của em, em không muốn Lâm tiểu thư vì em mà phải xin lỗi.”
Lâm Tuyết trừng mắt nhìn cô ta, loại nữ nhân hai mặt, hồ ly tinh nhìn nhiều đều cảm thấy chán ghét.
Lúc này, Bạch Vân Đình lên tiếng:”Tử Hân, cậu đùng tốt bụng như vậy nữa, Lâm Tuyết cô ta đáng bị như vậy. Cô ta đã tát vào mặt cậu và liên tục gọi cậu là hồ ly tinh. Yêu cầu cô ta xin lỗi đã có lợi cho cô ta rồi.”
“Không sao! Cố chính là hồ ly tinh! Hồ ly tinh! Hồ ly tinh! Đời này cô đừng mong thoát khỏi danh xưng tiểu tam dơ bẩn.”
Lâm Tuyết tức giận chửi ầm lên.
Trước cửa phòng bệnh càng lúc có càng nhiều người tò mò đến xem kịch, sắc mặt Tống Tử Hân nhất thời trắng xanh, vội vàng xoay người sang một bên, không co ai nhận ra cô, ảnh hậu Hoa Vương.
“LÂM TUYẾT.”
Sắc mặt Lăng Vũ Trạch hoàn toàn tức giận, khuôn mặt tuấn tú phủ đầy màu u ám.
“Tôi nói cô xin lỗi.”
Lâm Tuyết giương đôi mắt xinh đẹp nhưng tràn ngập giận dữ nhìn anh:”Các người đừng mơ nữa! Các người muốn tôi xin lỗi, trừ khi ngày mai tôi không thể nhìn thấy mặt trời.”
“Cô…”
Lăng Vũ Trạch rất tức giận, hắn sải chân về phía cửa ra vào và đóng sầm cửa phòng bệnh lại, âm thanh chói tai khiến y tá và những người xung quanh sợ hãi.
“Lâm Tuyết, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, cô có xin lỗi hay không?”
Lăng Vũ Trạch bóp cằm Lâm Tuyết thật chặt, lửa giận trong đôi mắt sâu thẳm đáng sợ đến mức mốt thiêu sống cô.
Tống Tử Hân ở bên cạnh lạnh lùng xem kịch, chờ đợi Lâm Tuyết phải mở miệng xin lỗi,
“Tôi nói, cho dù tôi có chết, tôi cũng sẽ không xin lỗi con hồ ly tinh này.” - Lâm Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói:” Lăng Vũ Trạch, tôi thật sự quá thất vọng về anh… tôi hận anh.”
“Cô thất vọng thì có liên quan gì tới tôi? Cô yêu tôi, tôi không quan tâm, hận tôi… tôi càng không quan tâm.”
Nhiệt độ trong lòng Lâm Tuyết gần như đột ngột hạ xuống.
Nỗi đau thể xác và nỗi đau tinh thần cũng một lúc hành hạ Lâm Tuyết.
Vì cái gì mà cô lại yêu một người đàn ông không phân biệt đúng sai như vậy?
“Muốn tôi xin lỗi, tuyệt đối không thể! Nhưng có một việc anh chắc hẳn rất muốn nghe.”
Nghe được lời nói của Lâm Tuyết, nhịp tim của Tống Tử Hân đập mạnh, cô liếc nhìn Bạch Vân Đình bên cạnh.
“Ba năm trước, Tống Tử Hân vốn muốn gài bẫy anh và cô ta ngủ cùng nhau để thiết lập mối quan hệ với anh. Nhưng sau đó vì vị trí ảnh hậu Hoa Vương đành thay đổi vị trí của mình để không làm ảnh hưởng đến hình tượng là một đai minh tinh thuần khiết và xinh đẹp. Vậy nên cô ta đã gài bẫy tôi đến và ngủ với anh, để anh ghét tôi. Cô ta tất nhiên không muốn phóng viên chụp được ảnh của chúng ta, nhưng cô ta không đủ thời gian sắp xếp, thế là chuyện giữa tôi và anh vỡ lỡ.”
Tống Tử Hân vội vàng giải thích:”Không có chuyện này! Vũ Trạch, Lâm tiểu thư nhất định là thương tâm quá độ cho nên mới nghĩ ra một câu chuyện vô lý.”
Lâm Tuyết không muốn tỏ ra yếu đuối:”Đây là chính tai tôi nghe được cô và cô ta nói chuyện, cô còn muốn chối.”
Bạch Vân Đình nhanh chóng phụ họa:”Cô nói nhảm, làm gì có chuyện này. Lâm Tuyết, cô thật quá nham hiểm.”
“Đủ.”
Lăng Vũ Trạch tức giận, ánh mắt cực kì dọa người, siết tay Lâm Tuyết chặt hơn mấy phần.
“Lâm Tuyết, cô nghe cho rõ. Tôi không muốn truy cứu những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Bây giờ, nếu cô không xin lỗi Tử Hân, tôi sẽ mang chuyện cô ngoại tình bên ngoài và chuyện chúng ta ly hôn cho ông nội của cô nghe. ông nội của cô nay đã qua tuổi tám mươi phải không? Cô cảm thấy ông ấy sẽ chịu nổi đả kích này?”