Lâm Tuyết hoàn toàn ngơ ngác, nổi đau nhói dâng lên trong lòng.
Anh ta lại lợi dụng người thân duy nhất mà cô quan tâm trên đời này để uy hiếp cô phải xin lỗi.
Vết thương chồng chất vết thương nhưng người đàn ông cô yêu thương lại muôn xát muối một cách tàn nhẫn vào vết thương của cô.
“Lăng Vũ Trạch, tôi đã nói tôi chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với anh, cũng như khiến tôi phải hối hận.. Là con hồ ly tinh này gài bẫy tôi.”
“Lần trước có phải tát quá nhẹ sao? Chẳng lẽ cô muốn ép tôi phải đánh cô thêm lần nữa mới chịu xin lỗi sao?”
“Lăng Vũ Trạch…”
Toàn thân Lâm Tuyết trong nháy mắt mềm nhũn, thể xác lẫn tinh thần đều đau đớn tột cùng, cô đã kiên trì rất lâu, nhưng giờ phút này, cô thực sự không còn chút sức lực nào nữa.
“Xin lỗi.”
“Được… tôi xin lỗi… tôi xin lỗi.”
Lâm Tuyết nghiến răng nghiến lợi thốt ra, nước mắt từng giọt rơi xuống không ngừng.
Tống Tử Hân âm thầm mỉm cười, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của kẻ thua cuộc, trong lòng đặc biệt thoải mái.
Lăng Vũ Trạch đúng ở một bên, thân hình cao lớn băng lãnh. Nhưng thứ không thể nhìn thấy chính là trái tim hắn, nó đang bị một bàn tay sắt lạnh bóp chặt đến vặn vẹo.
Hai ngày sau, Lâm Tuyết được xuất viện và quay về Lăng phủ.
Cô ở đây ba năm nhưng chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm của gia đình tại nơi này.
Trước đây không có, bây giờ cũng không cần bàn tới.
Ánh nắng buổi chiều chiếu lên người Lâm Tuyết, cô giống như một con búp bê vô hồn ngồi trên ban công.
Cơn gió thổi qua cuốn đi những chiếc lá rơi ngoài sân khiến lòng cô như thắt lại.
có người nói, hạnh phúc giống như lá rụng trên núi, có người nhặt nhiệt, có người nhặt ít.
Có lẽ, cô chính là nhặt thiếu.
Mẹ cô qua đời trong một vụ tai nạn ô tô khi cô mới mười lăm tuổi, cha cô kết hôn với người phụ nữ khác một năm sau đó, ông nhắm mắt làm ngơ với chính đứa con gái ruột thịt, để cô và ông nội một mình nương tựa vào nhau.
Khi cô gặp được Lăng Vũ Trạch, anh là tia sáng trong cuộc đời cô, thắp sáng trái tim u ám của cô.
Nhưng bây giờ, anh lại chính là người từng chút một dập tắt ngọn lửa trong trái tim cô.
Trời tối dần, Lâm Tuyết ngồi một mình ở ban công suốt buổi chiều.
Khi Lăng Vũ Trạch trở về phòng, người hầu đi tới, trên tay cầm một cái bát đựng thứ gì đó.
“Phu nhân, đây là Lăng thiếu sai bảo tôi nấu cho cô, người uống lúc còn nóng đi.”
Nghe người hầu nói như vậy, Lâm Tuyết muốn bật cười.
“Tôi không uống, những gì anh ta bảo tôi dùng tôi đều sẽ không dùng, mang đi đi.”
“Nhưng phu nhân, Lăng thiếu đã đặc biệt ra lệnh…”
“Đã bảo là tôi không uống.”
Lâm Tuyết kiên quyết cự tuyệt, quay người trở về phòng.
Người giúp việc mới đến nhìn vào bóng lưng của Lâm Tuyết với vẻ mặt bối rối tột cùng.
Lâm Tuyết trở về phòng, trên màn hình TV đang phát tin tức kinh tế, đồng thời chiếu lên một bức ảnh của Lăng Vũ Trạch,
Cô dừng lại một chút, nghe phóng viên tin tức đang tá dương Lăng Vũ Trạch.
Người đàn ông này không chỉ tạo dựng nên sự nghiệp của riêng mình đáng nể ở Hải Sơn chỉ trong vài năm mà còn mua lại một số công ty niêm yết trong tương lai, năng lúc của anh ta quả thực là không thể phủ nhận.
“Cạch…cạch..”
Của phòng đột nhiên mở ra, Lâm Tuyết vón nghĩ rằng là người hầu, ngước mắt lại thấy được Lăng Vũ Trạch.
Ánh mắt của hai người nhìn nhau, chỉ trong một vài giây, Lâm Tuyết lienf lãnh đạm rời mắt đi.
Lăng Vũ Trạch sải bước đến gần Lâm Tuyết.
“Uống cái này đi.”
Lâm Tuyết nhìn trong tay anh ta bưng chén thuốc, trong đáy lòng sinh ra cảm giác hoang mang.
“Lăng Vũ Trạch, anh còn muốn gì nữa? Anh đã đầu độc chết con của chúng ta, bây giờ anh còn muốn đầu độc tôi à?”
Nhìn thấy ánh mắt phòng bị của Lâm Tuyết, Lăng Vũ Trạch có chút trầm mặc, nhưng rất nhanh nở nụ cười khinh thường.
"Coi như là tôi muốn độc chết cô, vậy thì thế nào?"
Trái tim Lâm Tuyết cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn:"Lăng Vũ Trạch, anh quá tàn nhẫn."
"Đây là do cô tự gánh chịu."
Lăng Vũ Trạch giọng nói lạnh nhạt, sải bước chân thon dài về phía Lâm Tuyết.
"Uống nhanh."
"Tôi sẽ không bao giờ uống những thứ gì anh mang tới, anh chính là hung thủ giết người."
Lăng Vũ Trạch nhíu đôi mày kiếm, một cơn đau nhói từ trong tim truyền đến.
Đúng vậy, chính anh là kẻ tàn nhẫn.
Cho nên chén thuốc này, cô nhất định phải uống.
Lâm Tuyết bị ép lui về góc giường, bàn tay Lăng Vũ Trạch chống đỡ chiếc cằm thanh tú của cô thật chặt.
Sức mạnh của người đàn ông khiến cơ thể của cô yếu đi và không thể chống trả.
"Lăng Vũ Trạch, tên biến thái này… tôi không uống, tôi không muốn uống…"
Lâm Tuyết dùng hết sức giãy dụa, khuôn mặt tái nhợt khiến đôi mắt đỏ ửng, nhưng Lăng Vũ Trạch lại khômg hề tỏ ra thương xót, đổ chén thuốc vào miệng Lâm Tuyết cho đến khi cô uống cạn.
"Khụ… khụ…"
Lâm Tuyết ho dữ dội, trong lòng cảm thấy buồn nôn và nước mắt dàn dụa.
Sự máu lạnh của người đàn ông này, vượt xa sự tưởng tượng của cô.
"Vì cái gì… Lăng Vũ Trạch, tại sao anh lại tàn nhẫn với em như vậy? Tôi chỉ yêu anh thôi, là tôi sai sao?"
Nhìn Lâm Tuyết co ro cuộn tròn trên giường khóc trong run rẩy, một cảm giác đau đớn phức tạp ập đến.
"Sao anh lại trở thành như thế này? Mười năm trước, khi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh không phải là bộ dạng này."
Ánh mắt Lăng Vũ Trạch đột nhiên bao phủ một tầng sương mù.
"Lâm Tuyết, cô nói không sai, đời này sai lầm lớn nhất của cô chính là mang tình cảm dành cho tôi. Điều cô đang phải gánh chịu bây giờ chính là cái giá phải trả cho việc yêu tôi và cưới tôi. Cô hãy nhớ rõ, đời này rất khó có khả năng tôi yêu cô, cô không đủ tư cách để sinh con cho tôi."
Mọi lời nói tàn nhẫn này đều như hàng ngàn nhát dao đâm thẳng vào trong tim cô.