Thời Niên Yến cầm lấy cổ tay Thư Lễ kéo về sau, lạnh lẽo truyền đến mà nó cảm nhận là nhiệt độ của anh, nó thở dốc, muốn hỏi vì sao anh lại kéo vội nó như vậy. Thì âm thanh cót két kia chấm dứt.
Sầm!Choang ~ !Tách....Tách ~ .....Một thứ cực lớn và nặng nề rơi xuống, nện trên thảm lông trong căn phòng, chẳng những không thuyên giảm đi được bao nhiêu lực văng của nó, còn bắn tung tóe ra những mảnh kính thủy tinh nhỏ. Càng kỳ quái thay, Thư Lễ vừa tránh thoát khỏi vị trí nguy hiểm bị đèn rời trúng, này đây còn bị cứa vào chân một đạo dài cắt ra vết máu.
"Ah!" Thư Lễ trái tim thình thịch đập vang, nó rên la một tiếng, sau thứ sậu đình của trái tim bởi giật mình và hoảng hốt khi thấy được thứ khổng lồ nằm vung vãi, là cảm giác đau đớn trên chân đang mang đến thật khiến nó muốn khóc.
Nó dựa theo người Thời Niên Yến, mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra ở thái dương, Thư Lễ chẳng thể ngờ Cẩn Ngọc Trì lại phản kháng đến độ, muốn giết chết cả nó.
"Ngồi xuống đi, đừng đi nơi nào linh tinh, anh đi lấy hòm sơ cứu" Thời Niên Yến đặt Thư Lễ ngồi về giường, anh bật đèn pin trên điện thoại, sau đó cúi người xuống, đặt chân dẫm Thư Lễ trên đùi mình để xem kỹ vết thương.
Quả nhiên đã đồ máu, anh thầm nghĩ việc hẳn đã chín mùi, năng lực Cẩn Ngọc Trì lúc này đã đến giai đoạn có thể phá nhát được chốt xích đèn trần trong phòng ngủ. Nếu đúng, thì em ấy muốn làm nhất lúc này là giết chết Thư Lễ. Thời Niên Yến không quá an tâm để Thư Lễ rời khỏi tẩm mắt, anh mang vào dép lê, đi đến rèm che và mở ra một đạo vệt sáng chiếu vào bên trong.
Nhìn dưới đất là những mảnh thủy tinh vỡ nát, còn sắc bén dễ dàng dẫm vào, anh cẩn thận dặn dò Thư Lễ đừng đi lung tung, cũng không được làm chọc giận Cần Ngọc Trì, Thư Lễ yên lặng.
Nó nắm lấy góc áo anh, níu giữ vài giây, giống như sợ hãi.
Cũng đúng, hệ thống lần đầu cảm thụ được cái chết suýt nữa đã áp lên nó, đâu đó vẫn còn có thể cảm ứng được trái tim vẫn còn nảy lên sức sống " Niên Niên, em sợ "
Thời Niên Yến xoa nhẹ đầu nó " Đừng sợ, chỉ là xảy ra ngoài ý muốn, anh sẽ trở lại sớm, đừng vội đứng lên "
Thư Lễ chỉ đành nghe theo, nó gật đầu, nhưng không hề cứ vậy mà dừng lại việc mình muốn, giơ lên hai tay mình hướng về phía anh, giọng nói Thư Lễ ủy khuất vô cùng " Em muốn....ôm "
Thời Niên Yến nhìn nó, cưng chiều cũng đành theo vậy mà làm, anh không quá suy nghĩ gì nhiều, để hai tay hệ thống khoanh qua cổ anh, một tay vỗ nhẹ lưng nó trấn an, một tay đang chống ở trên giường.
Thư Lễ mũi nhỏ khẽ nhếch lên, dường như có thể ngửi được mùi hương của anh, thật thơm và thanh mát làm sao, ánh mắt nó ủ rũ xen lẫn buồn bã.
Không có làm gì quá đáng, Engfa nghĩ, có phải bản thân nó đã quá tham lam khi vào vai diễn ' Thư Lễ '? Quả thật có, nó tham lam muốn nhiều hơn từ kí chủ, không còn đơn thuần coi Thời Niên Yến là người anh trai, nhưng nó biết đủ, khi về lại làm hệ thống của anh.
Engfa chỉ là Engfa, một cổ máy không hiểu được cảm xúc của con người, nó về sau sẽ không vượt quá hạn mức được nữa, một cái ôm như vậy, hẳn là đã đủ rồi.
"Vết thương còn đau nhức không?" Anh hỏi, từ từ tách ra khoảng cách với Thư Lễ.
He thong nhin chan minh " Con a, ca mau nua, hm, manh thuy tinh gam vao that sau "
"Được, anh biết rồi "
"Ngoan ngoãn đợi"
Bé ngoan Thư Lễ nghiêng đầu, tinh nghịch cười khẽ " Em biết rồi"
Sau đó Thời Niên Yến an tâm đến chỗ công tắc đèn, phòng ngủ này tuy rằng nói là phòng dành cho khách, nhưng nó không nhỏ, diện tích lớn và còn rất nhiều nhánh đền nhỏ phân bổ khác ở trong phòng. Anh tiện tay bật lên rồi mới xoay tay nắm cửa đi ra ngoài.
Thư Lễ mắt vô định, nhìn thẳng về phía Cẩn Ngọc Trì, giật mình khi thấy cậu còn chưa có theo anh rời đi, mà nhìn nó chằm chằm. Thư Lễ chột dạ đôi chút, nó đầu óc rối loạn thành một đoàn, từ vừa rồi bị đe dọa đến mạng sống.
Sợ hãi với Cẩn Ngọc Trì có hơn không giảm đi, nhất thời nhìn nhiều vài giây, thấy Cẩn Ngọc Trì phát hiện ra gì đó, gương mặt nó cứng đờ một chút, loạn xạ nhìn đi hướng khác, Cẩn Ngọc Trì nhìn thấy vậy cũng chẳng nói gì, mái tóc cậu rũ xuống, che khuất đi một phần tầm nhìn của mình cũng như ánh mắt đáng sợ.
Cậu vẫn đứng ở nơi này chờ đợi Thời Niên Yến, đã không còn lời nào hoặc thứ gì muốn than vãn nữa, Cẩn Ngọc Trì chỉ có vài điều muốn làm nhất lúc này, là giết thiếu niên tên Thư Lễ, và khiến Thời Niên Yến cùng mình bồi tán.
Càng nghĩ, Cẩn Ngọc Trì càng thích thú hơn, còn cần quan tâm gì nhiều thứ đến như vậy nữa, chỉ cần cậu đủ oán giận, đủ chấp niệm để khiến Niên Niên chết đi, cậu cùng anh có thể gặp lại nhau rồi. Anh giết cậu, đúng là như vậy, thì cậu cũng khiến anh chết cùng mình, huế nhau rồi không phải sao?