Yên lặng một hồi lâu chờ Thời Niên Yến trở lại, Thư Lễ có chút chán chường và uể oải, nó liếc Cẩn Ngọc Trì, rồi nhìn chiếc đồng hồ vẫn đang chậm rãi chuyển động, có thể là không lâu gì lắm, nhưng nhận định về thời gian của Thư Lễ đang bắt đầu méo mó dần đi, cảm giác thiếu máu bị phóng đại, đã khiến nó chóng mặt không thôi.
Máu trên chân vẫn chảy, từng chút không ngừng nghỉ, thảm lông dưới chân trắng tinh bây giờ cũng đã nhuốm
maน.
Kí chủ! Anh mau chút!
Thư Lễ trong lòng khẩn khiết mong Thời Niên Yến sớm lấy xong đồ, không còn chút gì gọi là người lớn nữa, nó nhìn chân mình, so với làm hệ thống, làm người thật khó, nó bản thể nhỏ gọn vừa đáng yêu lại được kí chủ thật lòng thương. Bỏ gọn vào túi và mang đi muôn nơi, còn không bị ám sát thế này đâu!
Thư Lễ trong lòng hối hận vì cái gì muốn làm người gia nhập kịch bản, nó dịch dịch đầu ngón chân và gót chân đang bị thương của mình. Kí chủ lúc này đã trở lại, trên tay là hồm cứu thương.
Thư Lễ " Niên Niên!"
Thời Niên Yến đến bên cạnh giường, anh đặt dụng cụ xuống thảm và quỳ gối xuống bên chân nó " Rồi, đừng gọi, để anh xem vết thương "
Thư Lễ gật đầu, theo chỉ dẫn của anh đặt chân lên trên đùi, vết thương chảy thật nhiều máu, Thời Niên Yến dùng cồn để xử lý qua miệng vết thương, xử lý thật nhanh để không khiến vết thương nhiễm trùng, còn dùng kẹp gắp ra mảnh thủy tinh bị găm sau trong da thịt.
Thư Lễ nín thở, đau đến độ khóc không thành tiếng, nó cắn răng để không làm phiền anh giúp mình, nhìn cổ chân trắng nõn bị băng bó sạch sẽ, nằm gọn trong tay anh dưới sự ôn nhu như thế này, Thư Lễ ngồi trên giường xem sương mặt anh, ánh sáng vàng của đèn phòng buông xuống, ẩn ẩn muôn vàng ánh sáng, xinh đẹp tuyệt trần, hệ thống gò má hơi dâng lên ửng hồng.
He, kí chủ của nó thật đẹp mắt!
"Xong rồi" Anh báo cho nó hay.
Một lần quay đi quần lại, Thời Niên Yến nhìn thời gian không sớm gì nữa, anh thở dài, vậy là cứ thế đến lúc phải chuẩn bị rời khỏi nhà. Anh tắt điện thoại, muốn đem cất hàm sơ cứu, Thư Lễ đong đưa chân, nó thấy anh cầm đồ
vat muon di cat.
Ngã người nằm xuống giường, Thư Lễ lắc lư tay " Anh cất làm gì, ngày nào anh không đổ máu đâu "
Thời Niên Yến buồn cười, anh khẽ véo mũi nó " Cũng nên đem đi cất, để linh tinh bừa bộn lắm "
"Ngô!" Thư Lễ bị bịt mũi nhất thời nghẹn một chút, rồi chỉ khẽ bỉu môi, nó được anh buông tha, liền cá chép lật người, lăn lộn trên giường của anh. Cuốn lấy góc chăn tự đêm mình cuốn thành một bao nhỏ, bao quanh lấy nó thành một cuộn cơm nấm, Thư Lễ hô a thở dốc, nó hít sâu một hơi " He he, đều là mùi hương của anh! Thơm
9นล์! "
Thời Niên Yến bất đắc dĩ nhìn nó chơi đùa, chợt nhiên thần thể cứng còng lại, anh cảm giác được có thứ gì đó lạnh lẽo áp qua đây. Cũng nhìn thấy hai tay Cẩn Ngọc Trì đang vươn từ sau đến ôm lấy eo anh, sau lưng người liền đem mặt chôn ở Thời Niên Yến xương bả vai chỗ, rầu rĩ cười ra tiếng.
"Niên Niên ~, em thật sự, muốn giết chết anh ngay tại lúc này "
"Đừng chọc giận em nữa, em thật sự bực mình"
"Anh nghe thấy mà, đúng không? "
" Niên Niên "
Cần Ngọc Trì âm điệu nhỏ nhẹ ở bên tai Thời Niên Yến, ngữ khí như là dò hỏi anh, cậu trong lòng phân thượng về khả năng cao bao nhiêu về việc anh thấy cậu nhưng chỉ đang đùa bỡn cậu. Nếu không, thì anh cần gì phải làm những điều như vậy, là để cho ai xem đâu, chắc chắn rằng phải có gì đó sai khiến anh.
Niên Niên của em như vậy ngoan, làm sao có thể làm em giận được, đúng không?
Cần Ngọc Trì không muốn tin những thứ cậu được thấy, cậu chỉ muốn những điều cậu cho là đúng mà thôi. Nếu là thật, vậy thì sẽ chẳng sao cả, cậu rất rộng lượng, mọi việc đều có thể bỏ qua, kể cả việc anh giết em cũng là.
Cần Ngọc Trì suy nghĩ rất đơn giản, cậu làm sao giận Thời Niên Yến được cơ chứ, Niên Niên của em không cần phải khổ sở, anh làm thật tốt, dã tâm của anh cũng rất lớn, lớn đến mức kể cả chính cậu cũng bị anh tính kế.
Thời Niên Yến nghe những lời thỏ thẻ bên tai càng cảm giác có gì đó sai lầm trong nhận thức Cẩn Ngọc Trì thay đổi. Dường như đến chính cả anh cũng không rõ là cậu đang nghĩ về điều gì.
Ngón tay lạnh như băng bắt đầu thành hình thành dạng, một loạt ướt át khi đặt tay vào trong nước và áp lên tai,
Thời Niên Yến giật mình một chút, anh tránh đi và bước một bước đề rời đi vị trí vừa rồi có điều khác thường.
Thư Lễ nuốt khẽ nước miếng, cố giảm thấp sự tồn tại của chính mình xuống bằng không. Vừa rồi vai chính thật sự rất kỳ quái, cũng vô cùng đáng sợ, giống như mãng xà muốn cuốn lấy báu vật của chính nó, không muốn ai hay kẻ nào nhìn đến, quấn chặt chẽ cho đến chết.
Thư Lễ thật muốn mau mau về lại không gian của mình, nghĩ là như vậy, Engfa còn không quên báo cáo cho Thời Niên Yến Kí chủ, vừa nãy Cẩn Ngọc Trì rất kỳ quái)
Thời Niên Yến xoa nhẹ vành tai của mình ' Anh không mù'
Nói, cuối cùng thì cũng không tìm ra nơi nào không hợp lý để giải thích, Thời Niên Yến chỉ đành như mọi khi khéo léo tránh đi Cần Ngọc Trì, từng chút một biểu thị sự sợ hãi trước thế lực chính bản thân cũng không biết đến.