Giọng cô ngắt quãng bởi những cú thúc mạnh mẽ của Giang Tùy.
Rời khỏi bồn tắm, anh lại áp cô vào tấm gương lớn. Ở tư thế này, cô đều nhìn thấy tất cả những gì họ đang làm. Lục Niệm Từ không biết phải làm gì... Xấu hổ chết mất.
Hết ở trong phòng tắm lại ra đến giường ngủ. Cô thật sự không thể chịu nổi nữa mà thiếp đi. Đúng là một đêm mưa rất dài.
[...]
Lục Niệm Từ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức đã là hơn hai giờ chiều. Cô mệt mỏi xoa xoa cổ, eo nhìn sang bên cạnh lại không thấy anh đâu.
"Mình tại sao lại... Giang Tùy, đang đùa giỡn với mình đúng không."
Hít sâu một hơi, cô bước xuống giường đi vào trong phòng tắm.
Mỗi nơi đi qua đều để lại dấu vết đêm hôm qua. Chỉ là do cô tự tưởng tượng mà thôi vì Giang Tùy đã dọn dẹp sạch sẽ rồi.
Tắm rửa, vệ sinh cá nhân cô bước ra ngoài.
Vừa mở cửa, mùi thức ăn thơm phức đã phản phất quanh chóp mũi.
Cô lại nhìn vào trong phòng bếp.
Giang Tùy vẫn ở nhà sao? Vậy mà, cô nghĩ anh đã ra ngoài rồi.
Cô đi về phía anh, vòng tay ôm lấy từ phía sau.
Giang Tùy cũng khựng lại. Bởi đây là lần đầu tiên, Lục Niệm Từ chủ động ôm anh như vậy.
Giang Tùy dừng lại động tác, tháo găng tay ra xoay người lại ôm lấy cô.
"Niệm Từ!"
Lục Niệm Từ ngẩng mặt lên nhìn anh.
"Hôm nay, anh không ra ngoài sao?"
Giang Tùy lắc đầu.
"Em ra ghế ngồi đợi anh một chút. Thức ăn sắp xong rồi."
"Giang Tùy!"
Lục Niệm Từ muốn nói lại thôi, gật đầu.
Giang Tùy làm sao không nhận ra, anh bế cô lên.
"A... Em tự đi được. Không cần đâu."
Lục Niệm Từ giật mình.
Giang Tùy bế cô đặt lên ghế.
"Ngoan ngoãn đợi anh."
Anh hôn lên trán cô rồi quay lại bếp.
Lục Niệm Từ nhìn theo bóng lưng anh.
Chẳng lẽ, mình cứ điên theo Giang Tùy. Giữa hai người... Mình lại làm sao vậy? Cảm giác khó chịu đó là gì? Mình không muốn Giang Tùy tiếp cận bất kì cô gái nào khác. Còn ánh mắt cô gái đó nhìn Giang Tùy. Hít sâu một hơi, cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình.
Thức ăn đã được dọn lên.
Giang Tùy khẽ nheo mắt nhìn cô.
"Niệm Từ! Em sao vậy?"
Lục Niệm Từ giật mình.
"Không có."
Anh vẫn chu đáo như vậy nhưng có thật sự là tốt với một mình cô không.
[...]
Món ăn và mùi vị vẫn như vậy chỉ có tâm trạng cô là không giống mà thôi. Thấy anh dọn dẹp trong bếp, cô lẳng lặng về phòng.
Lấy quần áo chuẩn bị đến công ty.
Giang Tùy không biết đã vào lúc nào ôm lấy cô. Cám anh tựa lên vai cô.
Qua tấm gương lớn, hình ảnh của hai người vô cùng rõ ràng.
"Niệm Từ! Em đang giận anh phải không?"
"Không có!"
"Em nói dối. Ánh mắt em đã cho anh biết."
Lục Niệm Từ mím môi.
Giang Tùy xoay người cô lại nhìn thẳng vào mắt mình.
"Niệm Từ! Thật ra đã xảy ra chuyện gì. Nói anh biết có được không?"
Lục Niệm Từ cuối cùng cũng chịu nhìn anh.
"Em đã đến sân bóng rổ. Và..."
Cô ngập ngừng.
"Em thấy một cô gái..."
Lúc này, Giang Tùy bỗng bật cười.
Lục Niệm Từ nhíu mày. Cô đã rất khó chịu cả ngày vậy mà anh lại cười. Có phải anh đang thừa nhận rằng...
Giang Tùy lại ôm lấy cô.
"Niệm Từ! Có phải em đang ghen vì anh không."
Lục Niệm Từ cũng sững sờ. Ghen sao?
Giang Tùy ngược lại vui vẻ không thôi. Anh hôn khắp mặt cô.
"Niệm Từ! Trong lòng em có anh đúng không."