Cạm Bẫy Ngọt Ngào (Kết Hôn Chớp Nhoáng: Ấm Áp Từ Anh Quyển 2)

Chương 17: Tin chấn động





Lục Niệm Từ mặc dù biết bản thân mình thích Giang Tùy nhưng không hề dám thừa nhận. Vì cô sợ anh sẽ mang tình cảm của mình ra làm trò đùa.

Còn Giang Tùy thì lại khác, nụ cười đó là muốn lấy mạng người ta mà. Giận cũng không nở mà thương cũng không xong. Đúng là yêu nghiệt hại người.

Lục Niệm Từ vờ như chẳng quan tâm anh, ngồi xem tin tức trên bản tin. Thỉnh thoảng lại nhìn sang Giang Tùy. Anh có vẻ rất chăm chú vào màn hình hình điện thoại.

Lúc này, trên bản tin nhắc đến một cái tên.

Lục Niệm Từ cũng dời sự chú ý. Cô khẽ nhếch mép cười như rất kích động khi nhắc đến một cái tên.

"Giang chó điên thì có. Gặp ai cũng cắn."

Giang Tùy đang uống ngụm nước cũng phun ra, nhìn cô.

Lục Niệm Từ lo lắng đi đến vỗ nhẹ lưng anh.

"Anh làm gì vậy? Uống nước cũng không xong. Hay là do quá chuyên tâm vào màn hình điện thoại."

Giang Tùy nhìn cô.

"Em vừa gọi ai là chó điên?"

"Tất nhiên là người mà trong bản tin nhắc đến Giang Tùy."

Giang Tùy miệng giật giật.

"Anh cũng tên Giang Tùy."

Lúc này, Lục Niệm Từ mới biết nguyên nhân anh bị sặc nước rồi. Cô bật cười xoa xoa mặt anh.

"Anh làm sao giống được chứ. Người ta là thiếu gia hào môn. Còn có chút điên."

"Em làm sao vậy? Dường như em có thành kiến với cậu ấy thì phải."

"Tên nhóc thối tha đó em từng gặp một lần."

Giang Tùy xém chút nữa là sặc thêm một lần nữa.

"Niệm Từ! Cậu ta không có điên mà."

Lục Niệm Từ quan sát Giang Tùy.

"Dường như, anh không thích em nói cậu ta như vậy."

Giang Tùy xua tay.

"Anh cũng đến từ Giang Thành mà. Tất nhiên cũng biết đến cậu ấy rồi."

"Anh biết thế nào chứ hay là..."

"..." Giang Tùy.

Lại nghe cô bồi thêm một câu khiến chút nữa làm anh ngã ngửa.

"Cậu ta cũng tên Giang Tùy giống anh."

Giang Tùy ôm lấy Lục Niệm Từ, chôn mặt vào hõm vai cô.

"Niệm Từ! Không nói đến việc này nữa. Cậu ta ở Giang Thành xa xôi cũng không thể đến đây phát điên mà cắn em được."

Lục Niệm Từ sững sờ.

"Sao anh biết cậu ta cần em?"

"..." Giang Tùy.

Anh càng ôm cô chặt chẽ hơn.

"Không phải em nói cậu ta bị điên sao. Mà điên thì thích cắn người vừa mềm vừa ngọt như em."

Lục Niệm Từ bị anh nói đến bật cười.

"Anh cũng khéo tưởng tượng ghê ha. Nhưng cậu ấy từng cắn em thật. Năm mười bốn tuổi, em từng gặp cậu ấy một lần. Lúc đó, em đi cùng ba. Hình như là sinh nhật chín tuổi của cậu ấy thì phải... Từ lúc cậu ấy xuất hiện đều nhìn chằm chằm vào em."

"Em nhớ rõ vậy à."

"Tất nhiên là nhớ rồi. Lúc mọi người đã nhập tiệc, em thấy cậu ta đứng bên cạnh ban công một mình. Em cầm đĩa bánh ngọt trên tay đi về phía cậu ta."

Lục Niệm Từ trề môi.

"Em có ý tốt hỏi. Cậu ăn bánh kem không rất ngon. Còn tốt bụng đưa bánh kem về phía cậu ta. Cậu ta cũng nhìn chằm chằm vào em một lần nữa. Nhưng lại hơi cúi đầu. Một giây sau liền há miệng cắn vào tay em. Anh xem đến giờ vẫn còn dấu răng đó."

Giang Tùy xoa xoa vết sẹo nhỏ ở cổ tay cô.

"Niệm Từ! Em..."

"Hừ! Em mà gặp lại cậu ta nhất định sẽ trả thù."

Giang Tùy muốn nói gì đó đành nuốt trở về.

Lục Niệm Từ khẽ cười.

"Anh muốn nói với em gì sao."

Giang Tùy khẽ cười.

"Không có! Đừng nhắc đến cậu ta nữa."

Giang Tùy đan chặt lấy tay cô.

"Niệm Từ! Anh muốn kết hôn với em."

Lục Niệm Từ khựng lại khi nghe hai từ "kết hôn" này. Sẽ có ngày đó thật không? Anh có giữ được lời hứa của mình hay không. Khi Giang Tùy chỉ mới mười tám tuổi. Xung quanh anh còn rất nhiều bóng hồng vây quanh.

Hiện tại, có thể anh thật sự nghĩ như vậy. Nhưng đến một thời điểm nào đó, có một người sẵn sàng thay thế vị trí của cô trong lòng anh thì sao.

Giang Tùy áp lên môi cô.

"Niệm Từ! Em vẫn không tin anh sao"

Lục Niệm Từ lắc đầu, mỉm cười.

"Khi nào anh đủ tuổi rồi hãy nói đến chuyện này."

Giang Tùy rũ mắt xuống. Rõ ràng cô vẫn không tin tưởng vào anh. Cũng không trách cô được... Niệm Từ của anh rất cầu toàn. Những thứ không chắc chắn, cô sẽ không bao giờ dám kì vọng quá nhiều.

Lục Niệm Từ vòng tay ôm eo anh, ngẩng mặt lên.

"Giang Tùy! Chúng ta đi xem xe nha."

"Em thích là được."

"Em đi thay quần áo. Anh chờ em một chút."

Giang Tùy gật đầu.

Tiếng chuông điện thoại reo lên.

Giang Tùy híp mắt nhìn cái tên hiển thị, ấn nghe.

Giọng chàng trai bên kia có chút kích động.

[Tiểu tổ tông của tôi ơi! Cậu nghe máy làm tôi mừng muốn khóc đến nơi vậy.]

Người đó tên là Mã Siêu.

"Có gì nói nhanh. Tôi đang rất bận."

[Haha... Có cậu là hiểu tôi nhất. Cậu chuyển cho tôi mượn năm tỷ. Tuần sau liền trả cho cậu.]

Giọng Giang Tùy như đang khoe khoang hơn là than thở.

"Mẹ nó! Ông đây đang được bao nuôi. Số tiền lớn như vậy lấy đâu ra cho cậu mượn."

Người bên kia há hốc mồm, ngoáy ngoáy tai. Có phải lỗ tai mình bị hỏng rồi. Nghe cái gì mà lùng bùng lổ tai vậy.

[Cậu nói cái gì? Tiểu tổ tông của tôi?]

Giang Tùy có chút không kiên nhẫn.

"Tôi rất nghèo. Hiện tại đang được bao nuôi. Muốn mượn tiền thì đến nơi khác mà mượn."

[Cái gì?]

Kích động đến lần thứ hai. Tiểu tổ tông mà cần người bao nuôi sao.

Nhưng chưa kịp tiêu hóa nổi tiếng tút tút đã vang lên.

Vừa gọi lại đã bị cho vào danh sách đen.

[...]