Cạm Bẫy Ngọt Ngào (Kết Hôn Chớp Nhoáng: Ấm Áp Từ Anh Quyển 2)

Chương 20: Anh không muốn người đàn ông khác chạm vào em





Rời khỏi bữa tiệc trong sự ngơ ngác của mọi người.

Lúc Tống Nam kịp phản ứng lại vội vàng chạy theo thì người đã không thấy.

Anh ta xoa xoa cổ tay đau đớn của mình.

“Người đó là ai? Tại sao Lục Niệm Từ có vẻ dung túng như vậy?”

Đến Tiêu Linh cũng ngây người đến giờ vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tô Nhã An đi đến tỏ vẻ quan tâm.

“Tiêu Linh! Người đàn ông đó là ai? Tại sao lại dám hiên ngang mang Lục tổng đi.”

Tiêu Linh lúc này mới đứng dậy.

“Tớ cũng không biết. Xin lỗi tớ về trước đây.”

Tô Nhã An híp mắt.

Tại sao người nào ưu tú cũng nhìn trúng Lục Niệm Từ. Chỉ vì cô ta là con của Louis Lục người đàn ông hoàng kim đó.

[…]

Lục Niệm Từ vẫn bị anh bế trên tay không hề có ý định thả xuống.

Lục Niệm Từ ghì chặt cà vạt anh.

“Giang Tùy! Anh làm vậy là có ý gì hả?”

Giang Tùy rũ mắt xuống nhìn cô trầm giọng.

“Anh ta cố ý ôm em.”

“Vậy là anh đã theo dõi em.”

“Không! Anh là quan minh chính đại đến giành lấy thứ thuộc về mình.”

“Em thuộc về anh lúc nào hả?”

“Em còn dám trêu chọc anh. Xem hôm nay anh sẽ cho biết em thuộc về anh thế nào.”

Nói là làm. Giang Tùy bế cô vào khách sạn phía bên kia đường.

“Giang Tùy! Thả em xuống.”

“Không thả.”

Nhận lấy thẻ phòng xong anh liền bế cô một mạch về phòng. Vừa mở cửa bước vào đã dùng chân đá để đóng lại.

Anh ném cô lên chiếc giường êm ái.

“…” Lục Niệm Từ.

Giang Tùy không một động tác thừa, tháo bỏ cà vạt, thắt lưng ném sang một bên.

Lục Niệm Từ vừa chóng tay ngồi dậy đã bị anh áp xuống.

“Không phải em muốn xem em thuộc về anh thế nào sao.”

“Đừng đùa nữa Giang Tùy.”

Lục Niệm Từ chóng tay lên ngực anh.

Giang Tùy nhếch nhẹ môi.

Một tay đã dễ dàng cố định hai tay cô trên đỉnh đầu. Anh áp xuống môi cô.

Lục Niệm Từ bị hôn đến chân co quắp lại, cả người cong lên.

“Giang… Tùy… Ưm… Đừng…”

Giang Tùy cứ hôn đến cả người cô mềm nhũn.

Anh nới lỏng tay cô ra.

Giọng Giang Tùy khẽ bên tai cô, có chút uất ức.

“Niệm Từ! Đừng để người đàn ông khác chạm vào em. Anh không chịu được.”

Lục Niệm Từ nghe thấy những lời này lại không biết phải dỗ dành anh làm sao. Cô xoay người lại nằm trên người anh. Hốc mắt của sói con này đỏ lên rồi.

Tay xoa xoa mặt anh.

“Ngoan! Anh ta với em không có quan hệ gì cả. Chỉ là nói chuyện xã giao vài câu thôi.”

“Anh không đến kịp, tên đó chắc chắn sẽ lợi dụng em cho mà xem.”

Rõ ràng là giọng điệu ghen tuông nhưng lại làm cô yêu chết đi được.

“Được rồi! Sau này em sẽ cẩn thận hơn. Được không.”

Giang Tùy nắm lấy bàn tay cô hôn lên.

“Niệm Từ! Anh muốn có một danh phận đàng hoàng bên em.”

Lục Niệm Từ khựng lại.

“Để anh tốt nghiệp đã. Chưa phải lúc.”

Giang Tùy thở dài, ánh mắt đầy mất mát. Cô sợ cái gì chứ? Chẳng lẽ moi tim ta để cô xem mới chịu sao.

“Giang Tùy!”

Giang Tùy quay lại nhìn cô.

Lục Niệm Từ áp lên môi anh. Lần đầu tiên, cô chủ động với anh như vậy.

Giang Tùy cũng bị hành động này làm cho bay mất cảm giác không vui mà thay vào đó là sự thích thú.

Lục Niệm Từ hôn cổ anh nơi yết hầu chuyển động, rồi tiếp tục hôn xuống. Giang Tùy khẽ rên lên… Đúng là muốn lấy mạng anh mà.

Lục Niệm Từ sờ lên cơ bụng anh, khẽ ngẩng mặt lên.

Giang Tùy liền xoay người cô lại áp dưới thân mình.

“Đến lượt anh!”

Vừa dứt lời, tay anh thuần thục mà cởi bỏ những thứ vướng víu trên người cả hai.

“…” Lục Niệm Từ. Giang Tùy làm đến nghiện luôn rồi.

Anh cắn nhẹ vành tai cô.

“Ưm… Đừng mà. Nhột…”

Lục Niệm Từ ghì chặt lấy anh khẽ rên lên.

Hạ thân bắt đầu cảm nhận được vật to lớn xâm chiếm.

“Niệm Từ! Em cứ siết chặt như anh sẽ phát điên mất.”

Giọng anh khàn khàn đầy dục vọng.

Anh thúc hông đẩy mạnh chiến thần dũng mãnh vào trong.

Điểm nhạy cảm bị kích thích đến cả người cô cong lên. Âm thanh kiều mị lại bật ra.

Lại một đêm dài trôi qua với bao nhiêu âm thanh lẫn cảm xúc thăng hoa của cuộc hoan ái.

Hơn năm giờ sáng, Lục Niệm Từ ngủ thiếp trong vòng tay anh.

Giang Tùy cọ cọ vào hõm vai cô hôn. Như cảm thấy chưa đủ lại hôn lên má, chóp mũi, trán, cằm… Anh đưa tay ra để đầu cô gối trên tay mình. Rồi lại nắm lấy bàn tay nhỏ hôn lên từng ngón, từng ngón một.

Giang Tùy nhìn ngón áp út bé xíu.

“Còn thiếu một chiếc nhẫn cưới nữa là hoàn hảo. Niệm Từ!”

Anh chỉ chờ cô gật đầu đồng ý thôi. Tại sao lại khó khăn như vậy.

Anh ôm chặt lấy cô, nhắm mắt lại.

[…]

Tiêu Linh gọi điện, nhắn tin mãi cũng không thấy cô trả lời. Vì vậy, sáng sớm đã chạy đến biệt thự Cửu Thiên để tìm.

Nhưng quản gia nói tiểu thư ở căn hộ gần TS.

Tiêu Linh lại chạy đến đó tìm nhưng ấn chuông cả buổi vẫn không có ai mở cửa.

“Hay là Niệm Từ xảy ra chuyện rồi. Mình phải đi báo cảnh sát thôi.”

Nhưng đi được một đoạn lại dừng bước.

“Không được. Chưa mất tích qua bốn tám giờ ai thụ lí chứ. Mình phải làm sao đây?”