Khuất sau cánh cửa, đôi mắt đầy ghen tị cứ dán chặt vào Lục Niệm Từ, tay đặt trên thanh chắn cũng siết chặt đến trắng bệch.
Sinh nhật của Tống Nam cũng là cơ hội để anh ta có thể tiếp cận Lục Niệm Từ nhiều hơn. Tống Nam trong bộ tây trang hàng hiệu. Chỉnh lại quần áo ngay ngắn liền bước về phía Lục Niệm Từ, đưa tay ra.
"Chào em! Rất vinh dự vì em đã đến."
Lục Niệm Từ gật đầu, chạm vào tay anh ta. Rất nhanh liền thu lại.
Tống Nam khựng lại sau một lúc mới thu bàn tay trống rỗng về.
Tiêu Linh nhìn cô bạn mình cứng nhắc như vậy miệng giật giật. Cứ như vậy đến bao giờ mới có người yêu. Người ta vừa đẹp trai, giỏi giang thì quá hợp rồi còn gì.
"Niệm Từ! Cậu thật là..."
"Tớ làm sao! Trước mười giờ tớ phải về. Mai còn có cuộc họp với bộ phận cấp cao của TS."
"Cậu suốt ngày chỉ có công việc. Đi nào vào nhập tiệc thôi."
Tiêu Linh vừa dứt lời đã khoát tay Lục Niệm Từ đi vào trong.
Trên sân khấu, Tống Nam nhìn xuống phía dưới bàn của Lục Niệm Từ đang ngồi.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều hơi kinh ngạc nhìn ra cửa.
Một cô gái ăn mặc sang trọng, quyến rũ bước vào.
"Cô ấy là ai nhìn hơi quen mắt."
"Ừm! Tớ cũng thấy vậy?"
Tiêu Linh thì sẽ nhận ra ngay lập tức vì người này trước kia đều không có ý tốt với Lục Niệm Từ. Đơn giản vì sự ganh tị. Trước đây, khi Lục Niệm Từ chưa đến trường quốc tế Lăng Thành cô ta chính là tâm điểm. Nhà giàu, học giỏi và xinh đẹp.
Tuy nhiên, khi Lục Niệm Từ xuất hiện thì tất cả những thứ ấy đã không còn. Lục Niệm Từ còn hơn hẳn cô ta về mọi mặt.
"Cậu nhớ cô ta không?"
Tiêu Linh khẽ hỏi.
"Tớ không nhớ."
Lục Niệm Từ rất tự nhiên trả lời. Cô không có thời gian để tâm đến những thứ không liên quan.
"Cô ấy là Tô Nhã An! Là hoa khôi của Lăng Thành trước lúc cậu đến."
"Điều là hư danh để ý làm gì."
"..." Tiêu Linh.
Tô Nhã An tiến về phía Lục Niệm Từ đưa tay lên.
"Lục Niệm Từ... À không phải là Lục tổng đã lâu không gặp."
Lục Niệm Từ nắm lấy tay cô ta.
"Chào đàn chị!"
Ánh mắt cô ta rõ ràng là sự ganh tị nhưng nụ cười lại luôn giữ trên môi.
"Tôi có vinh dự được ngồi với Lục tổng không?"
Lục Niệm Từ nhún vai tỏ vẻ tùy ý.
Cô ta ngồi bên cạnh Lục Niệm Từ.
Tiêu Linh liếc mắt nhìn hai người.
Chắc là do mình suy nghĩ nhiều. Ai cũng lớn hết rồi đâu thể giống như trước. Lục Niệm Từ thì chững chạc. Tô Nhã An thì có vẻ dịu dàng. Chỉ mới hai năm mà mọi thứ thay đổi quá nhiều.
Sau khi tiệc sinh nhật bắt đầu, âm nhạc cũng vang lên.
Tống Nam bước xuống đưa tay về phía Lục Niệm Từ cúi người.
"Anh có thể mời em nhảy một bài không?"
Tô Nhã An bên cạnh vờ như chẳng quan tâm. Rõ ràng trước đây từng tỏ tình với cô ta giờ lại quay về phía Lục Niệm Từ. Nhưng trên nét mặt lại không hề có biểu hiện gì.
Lục Niệm Từ cũng không muốn làm mọi người mất vui đưa tay lên.
Từng cặp đôi bắt đầu hoà theo nhịp điệu lãng mạn.
Tống Nam nhìn Lục Niệm Từ đến say mê.
Nhưng một giây sau, bóng người cao gầy từ đâu xuất hiện níu tay Lục Niệm Từ kéo sang. Và người thay thế cho Lục Niệm Từ trong tay Tống Nam là Tô Nhã An.
Cả hai đều ngơ ngác nhìn về phía Lục Niệm Từ và người đàn ông bên cạnh.
Nhưng hiện tại họ cũng không thể dừng lại mà tiếp tục bước theo giai điệu.
Lục Niệm Từ cũng ngây ra ngẩng mặt lên người đang ôm lấy mình.
"Giang, Giang Tùy!"
Giọng anh trầm ấm bên tai cô như thể đang hôn vậy.
"Em không vui khi xuất hiện cùng anh sao."
Lục Niệm Từ chưa từng thấy Giang Tùy mặc vets bao giờ kể từ lúc bên nhau. Mà lúc này, nhìn anh có vẻ chững chạc lại thuần thục hơn rất nhiều. Xém chút nữa là cô không nhận ra luôn rồi.
Âm nhạc kết thúc.
Giang Tùy vẫn không buông tay ra như bao cặp đôi có mặt ở đây.
Mọi người đều trố mắt không ngừng. Soái ca này ở đâu ra vậy?
Tô Nhã An siết chặt góc váy đến nhào đi. Vừa rồi khi bàn tay thon dài đưa về phía mình đã khiến cô ta ngẩn người vì vẻ đẹp siêu thực trước mặt. Nhưng một giây sau lại ném về phía Tống Nam.
Lục Niệm Từ tại sao luôn được người khác để mắt đến. Chỉ vì khối tài sản khổng lồ đó hay sao? Cô ta không thể nào chấp nhận được. Cô ta có cái gì thua kém Lục Niệm Từ.
"Có vẻ Lục tổng đã phải lòng soái ca đó rồi."
Giọng cô ta có vẻ giễu cợt nhìn Tống Nam.
Tống Nam càng nghe như vậy càng không thể chịu được.
Tiêu Linh cũng bị hành động vừa rồi của hai người làm cho không kịp phản ứng. Ánh mắt đó là sao?
Giang Tùy niết nhẹ cằm cô.
"Niệm Từ! Anh không muốn người đàn ông khác chạm vào em. Em là của anh. Hiểu không?"
Lục Niệm Từ cũng bị câu nói này khiến cho cả người tê dại. Giang Tùy đây sao? Mặc vest vào liền trở thành bá đạo tổng tài rồi.
Bình tĩnh lại, cô gạt tay anh ra khỏi cằm mình, cong môi. Rõ ràng là đang trêu anh.
"Chúng ta không đến mức thân mật như vậy."
Giang Tùy nghe câu này thật sự là tức muốn điên lên.
"Được! Vậy chúng ta làm đến mức thân mật thì thôi."
Vừa dứt lời, anh đã bế cô lên.
"Giang Tùy! Mọi đang nhìn đó."
Tống Nam đi đến ngăn cản.
"Anh là ai? Chúng tôi không mời anh. Thả cô ấy xuống."
Giang Tùy nhếch nhẹ môi nhưng nụ cười đầy lạnh lẽo.
"Cút! Ông đây tâm trạng không tốt."
Một tay anh giữ lấy cô. Tay còn lại siết chặt bàn tay chắn trước mặt mình.
Tống Nam đau đến sắc mặt trắng bệch.