Cảnh Sát Đại Tỷ Và Cô Giáo

Chương 1: Phúc lợi cảnh sát nằm vùng




Lâu rồi sở cảnh sát thành phố H mới yên tĩnh như vậy, phải rồi, một năm trở lại từ ngày có con bé Phương Anh đến công tác thì lúc nào cũng ồn ào cả. Mặt mũi xinh đẹp, dáng dấp cũng ổn, tuổi trẻ còn có tài nhưng lại hấp tấp, nóng vội. Người ta nói tuổi trẻ chưa trải sự đời đích thị dành cho Phạm Phương Anh không lệch đi đâu được. Nhưng giờ thì ổn rồi, nghe nói nó bị chuyển qua phòng tuyên truyền ở tầng dưới, tổ trọng án lại một trận vui mừng trong lòng. Kể ra con bé đáng yêu chỉ có điều nói quá nhiều và nóng tính, quá hấp tấp dễ hỏng việc, trong tổ trọng án không ai chịu nổi nó lải nhải ngày qua ngày như vậy. Tất nhiên nếu Phạm Phương Anh thật sự xuống phòng tuyên truyền thì cả cái cục cảnh sát đã không im lặng như vậy vì hồ sơ của cô đã nằm trong tay giám đốc sở cảnh sát thành phố H.

"Không tệ, lập tức sắp xếp cho cô ấy nhận nhiệm vụ nằm vùng lần này."

Nằm vùng có thể một năm hai năm thậm chí lâu hơn, rất nhiều chiến sĩ nằm vùng cả chục năm trời trong các băng đảng. Đổ máu, gia đình, người thân nguy hiểm, bại lộ thân phận luôn rình rập. Nhưng mỗi vụ án thành công là cả chiến tích vang dội không phải ai cũng làm được. Rất nhiều chiến sĩ vừa tiếp nhận nhiệm vụ nằm vùng hai ngày đã hy sinh, có chiến sĩ nhiệm vụ sắp hoàn thành thì ra đi mãi mãi. Có người con ra đời đến lớn cũng không thấy mặt. Có người đánh mất hạnh phúc gia đình vì sự bí mật của nhiệm vụ. Nếu không muốn người thân bị nguy hiểm, đó là cách tốt nhất.

Nằm vùng cần rất nhiều kỹ năng nhưng quan trọng nhất là kiên trì và lì lợm. Tất nhiên kỹ năng diễn xuất cũng phải có thậm chí khiến mình thật sự trở thành chân tay của họ. Rất nhiều chiến sĩ sau khi nằm vùng ở các băng đảng bị ám ảnh tâm lý. Vì họ đôi lúc thật sự giết người và hàng tá thứ kinh khùng khác mà bản thân chứng kiến nhưng không thể một phút bốc đồng mà làm hỏng việc được. Đó là nhìn người đồng đội của mình hy sinh, nhất là dưới mũi dao mũi súng của mình. Thật sự quá đau lòng.

Sau khi trở về từ những cuộc nằm vùng nguy hiểm và lâu như vậy, nhiều chiến sĩ lựa chọn rời ngành. Nhiều người mạnh mẽ tiếp tục con đường chính nghĩa của bản thân. Nhưng lại có những chiến sĩ nhận nhiệm vụ rồi bị hắc hóa trực tiếp biến thành người xấu, không biết đâu là bản thân mình.

Phạm Phương Anh tiếp nhận nhiệm vụ vì lý do duy nhất, cô là người trẻ nhất của cục cảnh sát. Người gần tuổi với cô nhất cũng đã 30 rồi. Xét về kỹ năng, nghiệp vụ, năng lực, khả năng tư duy thì Phạm Phương Anh là lựa chọn tốt nhất hiện tại.

Thâm nhập vào trường cấp ba với tư cách học sinh, âm thầm điều tra đường dây ma túy. Ma túy, chất kích thích đã len lỏi vào trong các trường cấp ba, những học sinh cấp ba với sự nuông chiều của ba mẹ và điều kiện kinh tế phát triển hơn đã trở thành con mồi béo bở với những tên buôn bán ma túy với đầy đủ các hình thức đa dạng mới của ma túy, cũng như màu sắc như ma túy tự nhiên(cần sa, cocain), ma túy bán tổng hợp(heroin), ma túy tổng hợp(ma túy đá, thuốc lắc, cỏ Mỹ...). Học sinh là người tiêu thụ cũng là người vận chuyển. Đánh vào học sinh vừa dễ bán lại vừa làm khó các cơ quan chức năng trong việc điều tra. Các tổ chức, băng nhóm đang ngày càng lấn sâu vào việc tuồn hàng cấm vào trong môi trường giáo dục. Chúng đánh vào tâm lý học sinh cấp ba, mới lớn, có tiền, thích thể hiện với bạn bè và nhận thức còn non dại.

"Quá mất dạy." Phạm Phương Anh sau khi đọc được chi tiết báo cáo của nhiệm vụ lần này đập đùi bôm bốp tức giận sôi máu. Dám làm hại mầm non tương lai đất nước, quá mất đạo đức.

Không chỉ là buôn bán nhỏ lẻ, nó trở thành đường dây. Đương dây giữa nhà cung cấp và học sinh, giữa học sinh này và học sinh khác và cả những học sinh khác trường. Vậy có nghĩa là có những học sinh móc nối bên ngoài vào làm đại lý bán lẻ rồi, nhưng cũng có thể không chỉ có một đại lý thậm chí đại lý xoay tua không cố định tránh ánh mắt của cảnh sát.

Theo như báo cáo lần này, chuyên án này rất có thể liên quan cả đên một băng đảng xã hội đen tên Hắc Báo. Một băng đảng mà chính cục cảnh sát H đã cắm người vào điều tra nhưng rất khó để thu thập đủ chứng cứ buộc tội. Phải chăng chỉ là mấy tội đánh nhau, thu tiền bảo kê, vào quán bar kiểm tra bất ngờ cũng không thu được hiệu quả nên chỉ bắt được mấy tên đàn em tay chân. Thật sự là vấn đề nhức nhối khiến các lãnh đạo cục cảnh sát H đau đầu. Chúng tinh vi sử dụng chính luật pháp để thoát tội, sử dụng lỗ hổng trong luật pháp để tự tung tự tác, lách luật đến cực kỳ tinh vi.

Nhưng một chuyên án có tính phức tạp như vậy sao lại giao cho Phạm Phương Anh như vậy? Càng đọc càng thấy kỳ lạ. Vả lại chuyện này liên quan đến ma túy lẽ ra cũng không đến phiên người trực tiếp quản lý nhiệm vụ lần này của cô là tổ trưởng tổ trọng án Nguyễn Văn Thắng thế này được. Tổ trọng án sẽ không tiếp nhận những vụ án như thế này đi? Bên tổ điều tra tội phạm ma túy để yên mới lạ.

"Sao chú trực tiếp quản lý cháu vậy?" Phương Anh nhịn không được ông chú cảnh sát 52 tuổi ngồi dũa móng tay trước mặt mình.

"Không phải chú lo cho mày à? Nhiệm vụ lần này có thể lớn, có thể liên quan đến nhiều tổ chức băng đảng. Lính mới nóng vội không có kinh nghiệm như mày không nhờ chú thì là ai. Chú cũng hướng dẫn mày từ đầu rồi nên mới phải theo mày đấy. Chú đây cũng rất bận." Nói xong làm vẻ cực kỳ oan ức liếc nhìn cô một cái mới vừa lòng.

Chú nói hoàn toàn đúng, cô là lính mới, nhiệm vụ nằm vùng nguy hiểm như thế nào cả cô và mọi ngươi đều biết. Chú cũng quý đứa nhóc này liền xin làm người chỉ đạo trực tiếp của cô nhưng vẫn phải báo cáo rồi thông qua bên tổ phòng chống ma túy. Không phải chú luôn tận tình chỉ dẫn khuyên nhủ cô đúng lúc thì không biết tiểu yêu tinh này sẽ gây chuyện như thế nào nữa. Họ quen nhau vốn không chỉ một năm đâu. Lần này là cơ hội trưởng thành là thách thức của Phương Anh.

Đôi khi những vụ án bé mắt xích bé lại dẫn đến cây gốc. Đôi khi những con người nhỏ bé non trẻ lại làm nên việc lớn. Đó là niềm hy vọng của cả giáo đốc sở cảnh sát và chú Thắng.

"Vậy rồi cháu dạy môn gì? Ngoài văn học không tệ ra còn lại cháu dốt như lợn ấy." Phương Anh cự kỳ ghét đi học, nhớ lại năm ấy...

Thôi ngưng ngưng.

"Ai bảo mày đi dạy, mày mà dạy hỏng 10 thế hệ học sinh à. Đi nằm vùng với danh nghĩa học sinh."

"Hả?" Phương Anh còn hoang mang với hai chữ "Học sinh", chú Thắng đã ngay lập tức lôi cô quy trở lại hiện thức với chất giọng uy nghiêm của một người cảnh sát với thâm niên 30 năm trong ngành.

"Đồng chí Phạm Phương Anh, mã số 22567, ngày 20/9 chính thức nhận nhiệm vụ làm cảnh sát nằm vùng tại trường cấp ba Z, mã mật vụ 00X, dưới sự quản lý trực tiếp của tôi - Nguyễn Văn Thắng. Đồng chí trong thời gian làm nhiệm vụ tuyệt đối giữ liên lạc cho tôi và an toàn cho bản thân. Chuyên án đường dây ma tuý số 0829 chính thức bắt đầu. Đồng chí đã nghe rõ chưa!" Mỗi khi nghiêm túc nói chuyện làm việc hai người lại xưng hô rất đàng hoàng không có chuyện chú cháu gì ở đây hết.

Đồng chí Nguyễn Văn Thắng đứng dậy vẻ mặt nghiêm túc hô to rõ ràng, Phương Anh cũng nhanh chóng đứng dậy làm tác phong đứng nghiêm rất uy nghiêm, đưa tay lên chào rất có quy củ.

"Báo cáo rõ!"

Lần đầu làm cảnh sát nằm vùng cảm giác thật oách!!!

- ---------

Hôm nay là sinh nhật của một người bạn trong nhóm của Phương Anh, bữa tiệc sinh nhật được tổ chức ngay tại quán bar do người bạn đó mở. Phải ăn chơi thật thoải mái để chuẩn bị chiến đấu chứ.

Điện thoại nãy giờ kêu 20 cuộc, Phương Anh cuối cùng cũng chịu bắt máy, giọng đã ngà ngà say.

"Cái con bé này, giờ vẫn đi chơi tiệc tùng được à, có biết mai phải đi học không?" Vừa bắt máy giọng chú Thắng đã gào muốn chói tai, dù trong phòng vệ sinh nhưng cách âm vẫn không tốt lắm lại ngà ngà say, cô câu được câu mất nghe loáng thoáng lời chú Thắng, đầu gật lia lịa như gà mổ thóc.

00 giờ 45 phút đêm ngày 21/9

Trong khu chung cư cao cấp của thành phố H, Phạm Phương Anh đang đứng dựa vào thang máy mắt lim dim.

Vừa nghe cuộc điện thoại từ chú Thắng liền lập tức trở về nhà thu dọn một va li đồ với một túi các thứ linh tinh xách lỉnh kỉnh di chuyển đến đây, bố mẹ thì nói qua loa vài câu trong lúc hai vị đang ngủ thì chuồn mất. Chuyển nhà lúc nửa đêm, gấp gáp như vậy còn không cho cô uống nốt ít rượu ngon ngon kia nữa.

Thang máy mở ra ở tầng 12.

Phương Anh đạp trên đôi giày cao gót dáng đi siêu siêu vẹo vẹo miệng lẩm bẩm.

"Phòng 1203 1203... 1203... A đây rồi."

Haizzzz, Đúng là khu chung cư xịn sò, sạch sẽ khang trang và đầy mùi tiền. Không biết mỗi tháng thuê cái nhà này có đến mấy chục triệu không biết. Cái thang máy nhìn hoàng gia chết đi được, còn có camera trước cửa mỗi hộ rồi camera khắp nơi. Nhìn xem cái cửa nhìn cũng chất nữa

Phương Anh đứng ngoài cửa than vãn một hồi vẫn không có ý định vào.

Mật khẩu là gì ta? Là ngày sinh của mình?

Sau một hồi đứng ngẩn ngơ, Phương Anh quyết định tự tin ấn chuông nhà đối diện căn hộ của mình.

1-2 giờ sáng làm vậy có mất nết thật nhưng cô thật sự hết cách.

Ấn chuông ba cái lại đợi khoảng một chút không có ai đáp, có lẽ người trong nhà đã ngủ. Phương Anh gãi gãi đầu định qua căn hộ phía bên kia hỏi nhờ một chút.

"Cạch..."

Cửa bất ngờ mở ra, một cô gái tầm 24-25 tuổi mặc áo hai dây và áo choàng bên ngoài, dáng dấp xinh đẹp chỗ cần nhô liền nhô. Gương mặt có chút lười biếng nhưng rất xinh đẹp, quả thật rất xinh đẹp. Đúng là nữ thần mà, da trắng, mắt to, lông mi cong cong, chiếc miệng xinh xắn và chiếc mũi cao. Nhưng cái khí chất này có chút lạnh giống như là nếu Phương Anh không có chuyện gì quan trọng mà bấm chuông, người phụ nữ này lập tức có thể giết chết người đối diện bằng cái khí chất lạnh lẽo nàng mang lại.

Đứng hình thật sự mất năm giây, Phương Anh không tự chủ nuốt nước bọt bày tỏ sự mê gái sau đó gãi đầu cười nói: "Thật ngại quá, tôi mới chuyển đến nhà đối diện, cái này hơi tâm linh nhưng nhà cô có hương(nhang) không. Hương để đốt ấy." Sợ cô gái đối diện không hiểu, Phương Anh lập tức bổ sung câu cuối.

"Có, đợi tôi một chút." Ngay sau đó người nọ xoay mình cùng đôi dép bông lẹp kẹp vào trong nhà. Cả quá trình mặt không thay đổi, giọng nói nhẹ nhàng ba phần lạnh, ba phần buồn ngủ, bốn phần dễ thương. Hương thơm từ mái tóc nâu xoăn xoăn phía đuôi cùng mùi cơ thể bay lại khiến Phạm Phương Anh có chút ngốc tại chỗ.

Thơm quá ~~

Phạm Phương Anh thật sự u mê gái đẹp.

Cái nét đẹp của người trước mặt cực kỳ kiều diễm, quyến rũ, nhưng cái khí chất lại lạnh lùng, thanh cao khiến người khác dám nhìn không dám động. Là bông hoa xinh đẹp giữa muôn ngàn bông hoa. Một bông hoa có khí chất. Phương Anh ngầm cảm thán.

Đúng là nữ thần bước ra từ truyện tiểu thuyết, thời này cũng có người như này à. Đôi môi cũng quá quyến rũ đi.

Phương Anh tấm tắc khen lên khen xuống.

"Của cô." Phương Anh ngây ngốc ở cửa một lúc thì nữ thần của cô quay lại. Một thẻ hương vừa đủ dùng. Cô cười ngơ ngơ đưa hai tay nhận cúi gập người cảm ơn.

Người đối diện nhíu mày có chút bất ngờ, người này mùi toàn mùi rượu lẫn mùi shisha trên người, không phải phê thuốc chứ?

"À quên, cô có bật lửa không cho tôi mượn luôn được không?" Phương Anh vừa hỏi vừa tiếp tục cười ngu ngốc. Cô không biết rằng giờ mặt mũi có biết bao nhiêu ngu ngốc, biến thái. Một người từng tuyên bố theo chủ nghĩa "lạnh lùng girl" như Phương Anh mà nói, có lẽ đây là ngày thất bại nhất của cô.

Người đối diện cô không trả lời trực tiếp quay vào nhà lấy. Tốc độ nhanh hơn lần trước đã đưa trước mặt cô. Hình như người ta có chút thiếu kiên nhẫn.

"Ha ha, tại tôi không hút thuốc nên không có bật lửa, đợi xíu nha tôi trả liền, nhà mới mà, tôi sợ ma lắm, phải đốt hương mới được." Phương Anh tiếp nhận lấy rồi lại cười tươi roi rói, ngây ngô chỉ chỉ vào căn hộ phía sau mình.

Đốt hương không phải mời yêu ma dã quỷ về sao? Người trước mặt có chút khó hiểu, nhưng nghe giải thích cũng bớt đi sự mất kiên nhẫn lúc nãy, chậm rãi nói mấy chữ: "Không cần trả lại."

Phương Anh nghe vậy lật đật cúi đầu 90 độ cảm ơn người trước mặt: "Cảm ơn cô." Sau đó lại cười hì hì gãi đầu tỏ vẻ đáng yêu. Nhưng thật sự trừ cảm giác biến thái thì một chút đáng yêu cũng không có.

Cái người này say nên vậy hay vẫn lễ nghi và quái đảng như vậy?

"Nhà đó mới có người chết." Bỗng nhiên người phụ nữ xinh đẹp kia nhẹ nhàng như có như không bỏ lại một câu, sau đó đóng cửa để Phương Anh đứng ở hành lang lúc một giờ đêm trơ trọi. Không biết gió ở đâu lùa vào gáy vào lưng nàng.

Ma......

Biết ngay mà bảo sao chú Thắng lại cho mình cái phúc lợi làm cảnh sát nằm vùng to tướng như thế này được. Gì mà chung cư cao cấp sang trọng bậc nhất cả nước. Cái gì cũng có lý do của nó hết. Lừa đảo, thật sự lừa trẻ con mà. Già đầu rồi đi lừa con nít. Hay lại tham rẻ mà đi thuê cho mình đây.

Phương Anh đứng trước cửa phòng nhà đối diện than vãn không dám di chuyển nửa bước.

Hà Nhất Phương vừa đóng cửa lại mặt tràn ngập ý cười. Nàng chính là kiểu người thấy người khác vui vẻ hạnh phúc là không chịu được.

Nhưng Hà Nhất Phương nói không hề sai, sự thật là căn nhà đó cách đây nửa năm có người treo cổ tự tử, hồi đó nàng vừa chuyển đến thì ba ngày sau sự việc xảy ra. Cả khu chung cư ồn ào một hồi, cả tầng này chỉ có ba căn hộ tính cả căn hộ của người vừa mới đến là Phạm Phương Anh. Các hộ gia đình khác không nhanh không chậm cũng dần chuyển đi nơi khác. Người ở đây đều có tiền, việc chuyển đi không phải khó, có nhà lập tức mua căn hộ ở tầng 15 ngay cùng tòa nhà. Đều là người làm ăn tất nhiên họ sợ mấy thứ ma quỷ đen đủi bám đến mình nên không tiếc tiền lập tức chuyển. Phải nói phí sinh hoạt ở thành phố H đã đắt đỏ thì cái tòa chung cư này còn đắt đỏ hơn. Một trong năm khu chung cư lớn nhất xa hoa nhất cả nước.

Hà Nhất Phương thuộc tuýt người có tín nhưng không tin, còn căn hộ phía bên kia thì là một ông chú trung niên ngoài 50 tuổi công tác bận rộn cũng không quá hay về nhà. Con cái đều ở bên nước ngoài hết.

Nửa năm nay người chuyển đi thì nhiều người chuyển đến thì không có. Ai mà muốn ở cùng tầng của nơi có người chết chứ, treo cổ tự tử vì tình bỗng trở thành oan hồn gì đó thật sự họ không cam nổi.

Ấy vậy mà hôm nay có người nói với nàng là người vừa tới lại có bộ dáng không đáng tin.

Hà Nhất Phương vừa làm xong công việc đóng Macbook lại chuẩn bị skincare thì chuông cửa reo. Tầm này thì ai còn đến nhà nàng chứ, Hà Nhất Phương rất ít người tìm đến nhà, nàng không thích ai đến cũng không muốn ai đến.

Hà Nhất Phương mở điện thoại xem camera trước nhà. Là một cô gái với đống hành lý bên cạnh.

Nhìn qua thì quả thật không có tý nào khiến người khác tin tưởng vào lúc 1 giờ sáng cả. Nhưng người nọ là con gái lại có đống va li hành lý bên cạnh nên Hà Nhất Phương lại không đành lòng, thấy người đó vẫn đứng ở cửa một lúc cuối cùng vẫn đi ra ngoài mở cửa.

Tóc ngắn chưa chạm vai được tết thành nhiều đường ngang dọc cuộn lại, nguyên bộ đồ dân chơi đen sì bó sát trên người, cổ đeo choker, chân đi giày boot. Khuyên tai hình vòng to đùng trên tai, cực nổi bật, cả người là đống vòng vành trông như cái giá đeo trang sức. Hà Nhất Phương nhìn rất chói mắt, một bộ dạng dân chơi quẩy ở bar mới về miệng còn nhai kẹo cao su. Người hơi toàn mùi rượu, mùi shisha nàng rất chán ghét nhưng thái độ lại khá tử tế khiến cho nàng quyết định giúp đỡ lấy hương cho cô ta dùng.

Trông dân chơi bất cần đời vậy mà nhát ma.

Cô gái trước mặt có khuôn mặt rất xinh đẹp, cực kỳ cuốn hút năng động, mắt cười lại còn má núm đồng tiền khiến người khác rất muốn ngắm cô ấy cười thêm chút nữa.

Nàng không thích cái mùi nước hoa bị trộn lẫn của cô gái trước mắt này, cái mùi của quán bar trộn vào làm nàng đau đầu khó chịu, lại còn cái mùi phấn son do make up quá đậm trên gương mặt khiến nàng thêm chán ghét. Cô gái này chắc cũng tầm 23-24 tuổi đi.

Nhưng lúc lấy hương cho cô ta xong rồi thì lại đòi đến bật lửa. Hà Nhất Phương không phải không nghĩ tới cầm theo luôn bật lửa, nhưng lại nghĩ cô gái này khả năng là có hút thuốc nên sẽ có bật lửa. Nên nàng không mang ra theo.

Cuối cùng suy đoán trật lất, nàng khó chịu chính là điểm này nên mới đi nhanh như vậy. Biết vậy không giả đò suy đoán thì đỡ mệt mỏi như thế này rồi.

Tốt nhất là cô thực sự không hút thuốc không tôi đá chết cô.

Đó là suy nghĩ của Hà Nhất Phương.

Thấy người trước mặt cứ cúi đầu cảm ơn làm nàng có tâm tình trêu đùa người trước mặt. Trước khi đi để lại cho người đó quả bom nổ chậm: "Nhà đó mới có người chết."

Nụ cười trên môi Hà Nhất Phương ngày càng đậm khi mở camera thấy bộ dạng ngốc nghếch của Phương Anh trước cửa. Sau một lúc vò đầu bứt tai rồi cũng dần dần xoay người quay lại dần khuất khỏi góc quay của camera trước cửa nhà nàng.

Ừm... Dáng người cũng không tệ đi. Mặc đồ cũng đẹp quá ta.

Hà Nhất Phương cảm thán một chút rồi tắt điện thoại quyết định đi ngủ. Tâm trạng hôm hay có chút vui vẻ.

Trái ngược với tâm trạng vui vẻ đi ngủ thoải mái của kẻ đầu sỏ Hà Nhất Phương thì hiện tại Phạm Phương Anh lại cực kỳ run sợ.

1 giờ sáng tại căn nhà mới, nơi có người chết. Thử nói xem cô nên bình tĩnh kiểu gì đây?

Phương Anh tay run run, tim đập thình thịch mở cửa phòng, ngay lập tức bật công tắc đèn bên cạnh sáng choang.

Cái căn hộ rộng thật sự nếu ở một nhà năm người vẫn không hết đi.

Bỏ qua nỗi sợ ma vài giây, Phương Anh thật sự cảm thán căn nhà này. Quá rộng, quá đẹp, quá sang chảnh hoành tráng, cái phòng khách còn muốn to hơn cái nhà mình mất. Cái tivi này ở đâu ra vậy, sao to ghê quá vậy trời.

Còn nữa, cái ban công này.

"Woaaaaa..."

Phương Anh ra khu ban công cực kỳ rộng và thoải mái lại còn có thể nhìn hết phía quang cảnh thành phố bên này, có sông có núi có cả ánh đèn rực rỡ. Thật sự quá tuyệt vời, gió mát tháng chín làm lòng người rộn ràng.

Trải nghiệm cảm giác nhà giàu. Phương Anh cực kỳ hưng phấn.

Ma đại nhân, tại hạ đắc tội rồi.

Phương Anh quay lại cầm thẻ hương xé bỏ vỏ sau đó ngồi vào một góc đốt hương, cô sợ đốt cháy to quá hệ thống báo cháy kích hoạt là tiêu đời rồi.

Cả mội thẻ hương hơn chục cây hương cháy, Phương Anh bắt đầu đi quanh nhà, bước vào từng phòng bật đèn vừa đi vừa khấn.

"Cụ ma, ông bà ma, cô dì chú bác anh chị ma thân mến. Tôi không có ý xấu, tôi đến đây vì công việc nên chúng ta hãy sống hòa thuận, ma không phạm người và người không phạm ma. Cùng sống vui vẻ nha." Ai mà dám đuổi ma ra khỏi nhà chứ, cô không có bản lĩnh đó. Sau đó liền đặt hương ở ngoài ban công.

"Thật xin lỗi không có chỗ cắm, đừng trách tôi nha." Nói rồi nhanh chóng đi vào trong nhà bắt đầu dọn dẹp hành lý đồ dùng. 100% đèn được bật sáng, thậm chí Phương Anh còn mở ti vi nghe cho đỡ sợ, tự an ủi mình bằng bài hát tủ.

Chỉ là lúc cô loay hoay ở phòng dọn quần áo, bó hương bên ngoài bỗng bùng cháy rồi lại quay trở về trạng thái bình thường. Người thường nhìn thấy còn nghĩ nó là ảo giác.

- -Hết chương 1--