Hôm qua vì quá sợ ma nên Phương Anh nằm ở sofa chơi điện thoại một lúc, tính thức trắng đêm nhưng nhanh chóng ngủ quên mất vì tác dụng của rượu. Lần ngủ này là một lèo đến 7 giờ sáng.
"Cái con bé này, dậy, dậy nhanh, muộn học rồi." Cuối cùng lại báo hại chú Thắng phải lên tận nhà tự mở cửa vào lôi đầu dậy đi học. Biết nay làm nhiệm vụ nhưng vẫn đi tiệc tùng sinh nhật thâu đêm suốt sáng, thật không hiểu năm xưa ba mẹ nó quản lý nó kiểu gì nữa.
Phương Anh ngơ ngác nhìn căn nhà mới và gương mặt tức giận siêu cấp phóng đại bên cạnh mình.
Trời ạ, cô ngủ quên, thế quái nào điện thoại không kêu vậy?
Ấn ấn điện thoại vài cái mới phát hiện hóa ra hôm qua trước lúc ngủ cô đang xem phim, bộ phim chạy hết cũng là lúc điện thoại hết pin còn cô thì ngủ mất. Phương Anh gõ đầu mình mấy cái ngồi đờ trên ghế mấy giây rồi hốt hoảng hỏi: "Chú, mấy giờ rồi vậy?"
"Vừa xinh trường vừa gõ trống, cái con bé này lớn đầu rồi còn vậy." Chú Thắng thật sự rất muốn đem hết một bụng văn tức giận của mình để mắng Phương Anh một trận nhưng nhìn gương mặt ngáo ngơ của cô lại nuốt xuống, sau đó nhìn Phương Anh tất tả vào nhà vệ sinh nhưng vẫn không thể dễ dàng tha như vậy bắt đầu diễn thuyết:
"Nè đồng phục nè, mặc cái này đi, đã hẹn nhau 6 giờ 45 trước chung cư rồi mà mày cho chú leo 12 tầng lên tìm mày, biết chú phải dùng cả thẻ cảnh sát mới được vào không hả, chắc mai phải làm cái thẻ ra vào cho chú quá, đúng là chán. Mà đừng có make up tùm lum nha, để đơn giản như học sinh cấp ba giùm chú cái." Chú Thắng tiếp tục lải nhải thêm một lúc thì Phương Anh cũng chịu đi ra, mặt mũi ngờ vực hỏi: "Trời, váy hả, trường gì mà mặc váy trời???"
"Hay mày muốn mặc áo dài hả cháu?" Chú Thắng trừng mắt nhìn Phương Anh.
Với tư tưởng của Phương Anh chính là thà váy còn hơn áo dài. Cô miễn cưỡng chấp nhận.
Áo sơ mi ngắn tay cách điệu một ít hình caro ở cuối tay áo, caravat nhỏ nhỏ, xinh xinh màu xám kết hợp với chân váy cùng màu.
Mặc cũng không tệ, ngắm một hồi Phương Anh gật đầu tự khen bản thân mình trong gương. Tóc đen dài gần chạm vai một chút, xịt nước hoa thơm phức. Dậy muộn quá không có thời gian dung tạm nước hoa vậy. Xin lỗi mọi người xung quanh nha. Ngắm qua ngắm lại điệu đà một hồi mới ra ngoài xỏ giày đi học.
"Gì đấy cô nương, định đi giày cao gót à, giày sneaker trắng cô yêu cầu kia kìa, chưa tỉnh hả?" Phương Anh cười cười gãi đầu nghe chú Thắng thở dài nhắc nhở: "Đeo ba lô đi nhanh lên cô hai của tôi ơi!"
Sau bao phút chật vật cuối cùng hai chú cháu mới ở trên xe, cầm lấy hồ sơ của mình trên tay Phương Anh thật sự có cảm giác ba chấm.
"Gì đây, hồ sơ đi học của cháu à?" Phương Anh vừa gặm bánh mì vừa hỏi chú Thắng đang lái xe bên cạnh.
"Ừ tý nộp cho cô chủ nhiệm cái này."
"Hửm? Sao chú không cho cháu đi du học các thứ hay gì đó ở nước ngoài nên học muộn chứ cái gì mà bệnh tật gớm ghê quá vậy"
"Rồi người ta hỏi tiếng Anh bà trả lời được không?" Chú Thắng nói xong lập tức thành công khiến Phương Anh ngồi im thin thít liếc mắt vào tập hồ sơ.
"Èo cái ảnh thẻ chú kiếm đâu ghê vậy?"
"Ảnh của mày lúc vào sở cảnh sát đó cháu."
Phạm Phương Anh hít sâu đọc tệp hồ sơ. Ừ thì hồi chụp cái ảnh này cô vẫn hơi trẻ trâu một tý, tóc mái còn buộc thành chỏm nữa, thật sự nhìn lại mà không biết nói gì thêm, người ta chụp ảnh thẻ xinh đẹp thế nào cô không biết riêng cô thì chụp xong sẽ không muốn nhìn lại lần hai. Nghĩ tới vừa ám ảnh vừa muốn khóc.
Phạm Phương Anh 19 tuổi, từng học lớp 10 tại trường cấp ba N tại thành phố N, nghỉ học hai năm vì vấn đề sức khỏe.
Chiều cao 1m65.
Cân nặng 48 cân.
Người giám hộ: Nguyễn Văn Thắng, bác sĩ bệnh viện thành phố H.
Cũng quá giả trân đi, Phương Anh lén liếc chú Thắng một hồi rồi lại bắt đầu thắc mắc: "Nói với hiệu trưởng tiếng được rồi chú làm giả làm gì?"
"Biết đâu hiệu trưởng làm boss cuối? Cháu đấy, còn non lắm.
Lời chú Thắng nói thật sự cũng quá đả kích tinh thần chiến đấu suy luận mới nở của Phương Anh, cô âm thầm bĩu môi, tiếp tục nhét bánh mì vào miệng nhai nhai, bánh mì pate trứng rau siêu ỉu khủng khiếp ăn như bò nhai cỏ, cô cũng quá chán cái vị bánh mỳ ở căn tin cảnh sát rồi nhưng cái vị bánh mì kinh điển tệ đến mức này cũng là lần đầu cô được thử.
"Ặc, gì đây, giải Văn này ở đâu ra vậy?" Phương Anh há hốc miệng nhìn phần ghi thành tích trong hồ sơ mà cảm thán. Chém gì ghê quá giải Văn quốc gia, quốc tế gì lắm vậy trời?
"Trường trọng điểm mà, học phí cao, điểm đầu vào cao, muốn xin ngang đâu có dễ. Ngoài đống tiền nộp bất thường chú còn phải làm mấy cái này đấy. Đi học biểu hiện tốt giùm chú nha." . Đam Mỹ Hài
Trường đại học Z được xây dựng từ năm 1945 là một ngôi trường có nhiều truyền thống và bề dày lịch sử. Tuy không phải trường chuyên nhưng là cái nôi đào tạo ra rất nhiều thủ khoa các trường đại học, quán quân đường lên đỉnh Olympia, huy chương vàng các môn tại kỳ thi Olympic quốc tế, học sinh học trường này tỷ lệ đỗ đại học lớn rất cao, rất nhiều các quan chức lãnh đạo tốt nghiệp từ ngôi trường này. Là trường trọng điểm cũng như nổi tiếng không chỉ của thành phố mà còn cả khu vực phía Bắc này nữa. Rất nhiều gia đình chuyển nhà hoặc cho con đến tự lập từ sớm qua thành phố này để theo học. Trường là trường công lập nhưng cũng nhận được rất nhiều các khoản đầu tư hỗ trợ từ các cá nhân, tập thể, doanh nghiệp, tập đoàn lớn nhỏ trong ngoài thành phố.
Cơ sở vật chất tốt, hiện đại, tiên tiến, chất lượng dạy học thì khỏi phải bàn tán. Nếu có cuộc thi giáo viên dạy giỏi thì chắc chắn top 10 giáo viên giỏi đều từ trường này mà được xướng tên. Được dạy trong một ngôi trường như thế này là niềm vinh hạnh và là ước mơ của rất nhiều giáo viên.
Tỷ lệ chọi cực cao giữa học sinh và học sinh, giữa giáo viên và giáo viên. Chú Thắng nói rằng nếu không phải vừa rồi có bạn học sinh chuyển trường thì có khi đã không nhận cô rồi, vì theo chỉ tiêu để đảm bảo chất lượng học tập mỗi lớp không quá 40 người.
Trường bây giờ có vẻ theo hướng bán công, số tiền được tài trợ không ít nhưng học phí nộp vào cũng không hề nhỏ, không biết còn có phí phát sinh gì nữa không hay do mình là học sinh tay ngang nên vậy?
Phương Anh bỗng xuất hiện rất nhiều câu hỏi xung quanh vấn đề này.
Chú Thắng dừng xe, đưa cho Phương Anh một chiếc đồng hồ thể thao casio màu hồng, đầy tự hào nói: "Cầm lấy, đừng khinh nó nhé không phải đồng hồ bình thường đâu, cháu dung ngón trỏ và ngón giữa đặt vào mặt đồng hồ ba giây đi."
Phương Anh đeo đồng hồ lên tay trái sau đó làm như chú Thắng nói thì lập tức đồng hồ xem giờ bình thường thành đồng hồ thông minh nhưng không phải thông mình bình thường. Ngoài nghe gọi tiện lợi nhận mệnh lệnh trực tiếp qua giọng nói đến trực tiếp sở cảnh sát, nó còn có thể gọi video mà hình ảnh hiện ra không gian trước mặt như phim siêu nhân vậy. Phương Anh hứng thú như thiết bị biến hình.
"Ghê không? Nó có kim gây mê đó, còn có chức năng như máy chích điện, có định vị GPS và nạp bằng năng lượng mặt trời. Sơ đồ trường học các thứ đều ở trong đó hết, tài liệu mọi thứ luôn. Sao, hâm mộ chưa?"
"Này không phải thiết bị tiên tiến chưa qua thử nghiệm của phòng phát triển công nghệ cao chứ chú?" Phương Anh có chút nghi hoặc nhưng đáng tiếc nghi hoặc của cô lại chính xác.
Hai chú cháu chí chóe một lúc thì ngồi trước cửa hiệu trưởng.
Phương Anh dùng ngay đồng hồ thông minh hô camera và chụp lại tấm bảng trước phòng thầy hiệu trưởng.
Sao nói tối đa 40 học sinh mà đa số các lớp đều lên 50 hết vậy?
"Đồng hồ có thể truyền hình ảnh trực tiếp về trung tâm nữa đó, đừng để mất." Chú Thắng ngồi bên cạnh bất chấp tất cả tiếp tục quảng cáo sản phẩm, gương mặt già nua không giấu nổi sự vui sướng.
Hừ, mấy cái đồ bên trung tâm đó, 10000 cái lấy được một đã là may mắn lắm rồi.
Phương Anh ngồi ngoài bắt đầu quan sát. Vừa vào trường đã phát hiện, trường quá rộng. Nghe nói được đầu tư xây dựng lại cách đây 10 năm, thật khiến người khác ngưỡng mộ vì ngay giữa trung tâm thành phố H kiếm đâu được mảnh đất rộng như thế này để xây trường học đây. Cái trường này sơ qua cũng 50 nghìn mét vuông chứ chẳng ít.
Trường cấp ba Z được tái xây dựng gần như hoàn toàn vào 10 năm trước. Trường có năm tòa nhà chính các tác nhà năm tầng được nối với nhau qua các hành lang tạo thành hình chữ U. Khu sân trường rất nhiều cây xanh và hoa tạo cảm giác trong lành. Phạm Phương Anh nghĩ đi nghĩ lại đúng là nơi đáng học cho con nhà giàu thật.
Phương Anh ngồi ngoài nhàm chán nên bắt đầu đọc tờ quảng cáo của trường mà kích động lay chú Thắng nói: "Ui, chú nhìn này, chỗ này này còn có sân bóng nhân tạo ngoài trời, nhà thi đấu đa năng 1200 mét vuông với khán đài hai tầng, lại còn có bể bơi nè, có nội dung thi đấu luôn, sân cầu lông, tenis, bóng bán... Ế, có cả mấy câu lạc bộ thể thao rồi võ thuật nữa, phòng thí nghiệm, thư viện, tủ đựng đồ. Eo, trước cháu mà được học ở đây thì giờ cháu cũng làm tổng giám đốc rồi."
Chú Thắng cười tươi roi rói, con bé nghịch ngợm này, 24-25 tuổi rồi kích động như lần đầu đi học vậy. Nhưng quả thật trang thiết bị phòng ốc không gian tốt như thế này cũng đáng để học lắm chứ, cho nó một cơ hội trải nghiệm cảm giác cũng được đi.
Phương Anh vẫn luyên thuyên không thôi: "Ôi trời chú ơi, có cả phòng nhạc nè, máy tính nè, thư viện nè, phòng mỹ thuật, gì đây còn có phòng riêng cho các câu lạc bộ nữa, ui giời căn tin xịn thế hơn đứt cái căn tin ở sở mình."
Mấy chữ cuối cô nói siêu nhỏ nhưng giọng siêu ấm ức, căn tin ở đó tệ số một ai dám nhận số hai.
Vị hiệu trưởng tầm 50 tuổi, tóc đen được nhuộm lại rất bóng mượt, một ít tóc từ sau hất lên che đi cái đầu hói sau một hồi gật gù với chú Thắng liền gọi một cuộc điện thoại cho ai đó.
Quảng cáo trường quá ghê đi, cô nghe mà đinh tai nhức óc.
"Cô Phương là một giáo viên xuất sắc của chúng tôi, chủ nhiệm lớp 11A2, lớp chuyên Anh. Tôi định xếp Phương Anh vào lớp này, anh có ý kiến gì không?"
Ặc, cái gì mà chuyên Anh vậy. Từ nhỏ đi học đã mắc hội chứng nhìn chữ tiếng Anh liền mắc ói, sao lại nhét cô vào lớp đấy vậy.
Phương Anh liếc nhìn chú Thắng một cái ra hiệu.
"E hèm, ha ha ha, con bé nhà tôi hơi kém Anh một chút nên..."
"Không sao, chính vì vậy tôi mới xếp cháu vào đây, anh yên tâm cô Phương là cô giáo giỏi, nhất định sẽ giúp Phương Anh tiến bộ, anh không muốn cháu gái mình tiến bộ hơn sao?" Hiệu trưởng ngắt lời, nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục làm cho hai người không biết nói gì.
Ngay từ đầu đã xếp cho cô vào lớp này có nói cũng vô ích.
Ghét của nào trời trao của đấy.
Phương Anh đang ngồi đung đưa trái phải thì giáo viên chủ nhiệm tới, nàng mặc một chiếc váy liền màu trắng nhẹ nhàng tôn dáng, dáng người thon gọn, xinh đẹp, nước da trắng làm người khác chỉ hận ông trời sao da mình không đẹp được như nàng.
Thật đúng là nữ thần mà.
Phương Anh bộ mặt mê gái đẹp bắt đầu dùng 1080 loại ngôn ngữ miêu tả nàng nhưng càng nhìn càng có chút quen mắt, gặp cô ấy ở đâu rồi phải không ta?
Phía bên kia, Hà Nhất Phương cũng cảm giác học sinh xinh đẹp phía trước mặt có chút quen mắt, giống như đã gặp ở đâu rồi?
Hai người này đều thấy nhau quen mắt nhưng cũng chỉ dừng lại ở suy nghĩ lướt qua. Lúc Phạm Phương Anh mê man thì bên này ba "người lớn" đã nói chuyện xong, thấy Phương Anh đứng đơ ra ngắm con gái nhà người ta thì chú Thắng huých tay mấy cái về phía cô nhắc.
"A ha ha, em là Phạm Phương Anh." Phương Anh cười cực bì ổi nói cười, nói đi nói lại cái điệu cười biến thái này của cô mới là thương hiệu, là cái quen mắt làm người ta ấn tượng thì đúng hơn.
Trong giây phút Phương Anh cúi đầu chào, Hà Nhất Phương cảm giác học sinh trước mặt với cô gái ăn chơi quái đảng đối diện nhà mình chính là một người. Nhưng ngay sau đó nhìn lại dáng vẻ nghiêm túc lại vài phần ngây thơ của người trước mặt ngay lập tức tự bác bỏ suy luận của mình.
Hà Nhất Phương không giỏi ghi nhớ gương mặt người khác huống hồ người gặp qua loa vài phút. Cộng thêm gương mặt make up điên đảo của Phạm Phương Anh với gương mặt mộc chỉ đánh chút son của cô hoàn toàn khác. Hà Nhất Phương liền bỏ toàn bộ suy nghĩ trong đầu, nàng chính là bộ dạng không quan tâm.
Còn Phương Anh vì hôm qua say rượu còn không nhớ đã gõ cửa nhà người ta lúc 1 giờ sáng.
"Ừm, chào em." Hà Nhất Phương không nhanh không chậm trả lời lại vỏn vẹn có ba chữ.
Sau một màn chào hỏi rất nhàm chán, Hà Nhất Phương bước đi trên giày cao gót thả dáng phía trước nói về nội quy trong lớp cho Phương Anh nghe. Còn Phương Anh lẽo đẽo theo sau một chữ cũng không nghe được. Bày ra một bộ mặt mê gái ở phía sau.
Trường có cả thang máy cho học sinh và giáo viên, Lớp 11A2 nằm ở tầng 3 dãy nhà A-2, sáng thì nắng chiếu vào sớm còn chiều thì mặt trời cũng nhằm lớp cô mà chiếu. Thật sự quá đắc địa.
Phạm Phương Anh ngầm cảm thán.
Hà Nhất Phương đi đằng trước nói loa qua vài thứ, nàng ở trường công tác được ba năm, đây là năm đầu tiên phải chủ nhiệm còn là lớp 11 vì giáo viên chủ nhiệm trước phải nghỉ thai sản. Nàng 1000 lần không muốn mệt người như vậy nhưng vì hiệu trưởng khóc lóc van xin quá nhiều nên vì muốn thanh tịnh đôi tai nên nàng phải ngậm ngùi làm giáo viên chủ nhiệm. Với phương châm chuyện gì cũng vứt cho ban cán sự lớp cho xong chuyện, nên vào năm học được nửa tháng việc nhận học sinh mới cũng là việc đầu tiên mà giáo viên chủ nhiệm phải làm mà nàng đụng tay tới. Không phải lớp này có học sinh chuyển đi thì nàng sống chết không nhận.
Hà Nhất Phương với học sinh như hung thần ác bá, nàng dạy rất hay, kiến thức cũng rất chắc, cách truyền tải khỏi phải nói, với một lớp chuyên Anh như 11A2 thì đúng là quá tuyệt vời. Nhưng nàng kiểu dạy thì dạy, không nói chuyện khác cực kỳ nghiêm túc, một tiết học 45 phút thì học đủ 45 phút vì việc gì mà ảnh hưởng cũng không dạy bù vào giờ ra chơi của học sinh mà trực tiếp xếp buổi khác dạy. Gương mặt lên lớp không vui không buồn nhưng để nàng nhíu mày một cái thì nàng lập tức dùng tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, giáo huấn học sinh của mình đến giờ ra chơi sau đó xếp lịch học bù.
Học sinh của Hà Nhất Phương với môn của cô cực kỳ có tiến bộ về cả bốn kỹ năng, không nhiều giáo viên trong trường có thể dạy được cả bốn kỹ năng và tiến bộ như vậy. Học sinh mới chuyển đi cũng là đi du học Anh Quốc, còn viết thư cảm ơn nàng dạy tiếng Anh cho con bé rất tốt có thể đi du học sớm một năm.
Xét về chuyên môn thì Hà Nhất Phương khiến học sinh nào cũng muốn học nàng. Nhưng ngay lập tức nghĩ đến dáng vẻ không muốn đùa và làm việc nhanh chóng của nàng lại thôi. Cái khí chất và ánh mắt đó, cái tính khó chết đó ai mà chịu được.
Tháng Tư năm ngoái, vào một ngày đẹp trời nàng phê sổ đầu bài cho lớp 12B8 được 10 điểm vì không trực nhật để lớp như cái chuồng heo. Nguyên văn lời phê "Chuồng heo còn sạch hơn cái lớp này."
Tiết trước là sinh nhật của giáo viên chủ nhiệm lớp đó nên lớp thật sự rất bẩn, rác vất lung tung, bóng bay nổ tung xác bay đầy lớp, bánh kém bày tứ tung trên bàn giáo viên, nước lênh láng khắp nơi, bàn ghế lộn xộn.
Hà Nhất Phương là người cực kỳ nhạy cảm với mùi, nàng hít một hơi lấy không khí trong lành bên ngoài rồi đạp giày cao gót bước vào phê sổ đầu bài rồi ra khỏi lớp.
Tuần đó, tháng đó, năm học đó lớp 12B8 xếp thi đua đứng bét, bị phê bình, cô giáo chủ nhiệm của họ còn thê thảm hơn không có thưởng.
Nếu xét theo quy định thì Hà Nhất Phương làm không sai, nhưng xét theo tình nàng cũng quá dã man rồi.
Hà Nhất Phương là giáo viên nghiêm túc nói là làm, để được 20 điểm trong sổ đầu bài tiết của nàng nó là cái gì đó khó hơn đi lên trời. Đi lên trời thì có thể mua vé máy bay còn 20 điểm của nàng lớp phải sạch, học sinh phải ngoan, học có thể kém nhưng không thể hư. Nói chuyện ra khỏi lớp, làm việc riêng ra khỏi lớp, vào lớp sau nàng khỏi vào lớp, trực tiếp ghi vắng, không ghi bài khỏi đến lớp, không làm bài lập tức biến khỏi mắt nàng...
Nhắc đến Hà Nhất Phương học sinh run sợ, các giáo viên nam nuốt nước miếng, các giáo viên nữ người hâm mộ người ghen tỵ người ghét nàng ra mặt. Điển hình như các giáo viên chủ nhiệm lớp nàng dạy nhìn thấy nàng chỉ muốn khóc lóc cầu xin nàng nhẹ tay.
Nhưng qua ba năm có kinh nghiệm các lớp lấy được 20 điểm của nàng cũng nhiều, học sinh đạt điểm tối đa môn nàng ít nhưng không phải không có. Lúc cho điểm luôn gắt gao nhưng lúc cuối kỳ lại cực kỳ chấm lỏng tay giúp đỡ 0.1, 0.2 tuy ít nhưng giúp rất nhiều học sinh không phải thi lại hay bị học sinh yếu trung bình vì môn của nàng.
Điểm này học sinh của nàng rất luôn cảm kích.
Nhưng sự thật là Hà Nhất Phương không muốn bị phụ huynh rồi giáo viên mấy học sinh đó đến xin xỏ làm phiền, nàng cũng lười ra đề rồi chấm lại mấy bài thi lại đó.
Mệt chết nàng!!!
Nói về gia cảnh nhà Hà Nhất Phương mọi người đều nói là nhà nàng nhiều tiền, xe nàng đang đi cũng vài tỷ, đồ nàng mặc cũng là đồ hiệu rồi đồ giới hạn. Đích thì là con ông cháu cha.
Gia đình Hà Nhất Phương đến đời nàng có bốn đời đều làm giáo viên ở ngôi trường này. Từ đời bố của nàng thì ông làm giáo viên 10 năm rồi làm kinh doanh, công việc phát triển rất thuận lợi nhưng lại bị ông nội cực kỳ không hài lòng. Mọi hy vọng lại dồn lên nàng và anh trai nàng. Nhưng anh trai nàng sống chết chạy đi nước ngoài, dưới áp lực của mọi người nàng liền tiếp nhận vị trí truyền thống giáo viên của gia đình nhưng nàng cũng có giao kèo với bố là chỉ làm giáo viên năm năm. Nàng không thích sự gò bó ở đây, cũng không chịu nổi đống mùi từ 40 con người trộn vào và tiếng ầm ĩ nói chuyện như bây giờ.
Lớp 11A2 - Khu nhà A2
Hà Nhất Phương bước vào lớp, ngay lập tức chợ vỡ lớp 11A2 im bặt, nàng nhíu mày không hài lòng.
"Ồn ào cái gì?" Giọng lạnh băng.
Trời ạ, Phương Anh phát hiện ra ánh mắt này gương mặt này thật giống mỹ nhân Hồng Kông mà cô thật thích: Vương Tổ Hiền.
Chỉ là khí chất cao ngạo hơn, lạnh lùng hơn còn lại cái ánh mắt "trăm năm khó thấy" ấy cũng rất giống. Có quyến rũ, có ngây thơ nhưng rất thoát tục làm người khác khó động vào được.
Còn cô giáo phía trước này thay ngây thơ bằng sự lạnh lùng khó đoán của nàng.
Phương Anh trầm trồ khen ánh mắt mình không tệ.
Bảo sao cứ thấy quen mắt, há há há, mình quá thông minh.
Phương Anh cứ nghĩ học sinh mới sẽ được giáo viên chủ nhiệm giới thiệu như trong phim này nọ nhưng nhanh chóng không quá vài câu nàng bị gọi vào. Đứng trước mặt 39 đứa nhóc tròn dẹp đủ hình dạng này bỗng chốc có chút căng thẳng. Cô cười cứng ngắc gật gù chào.
"Xin chào mọi người, tôi là Phạm Phương Anh, tôi 19 tuổi vì vài lý do nên đi học muộn. Cảm ơn đã lắng nghe."
Lời giới thiệu máy móc làm cả lớp cười ầm cùng tiếng xôn xao vì học sinh mới tới rất xinh xắn, đội mấy ông nhãi lập tức mắt sáng, đội mấy cô gái được dịp trầm trồ. Đám giang hồ tự xưng ba đứa nhóc do Đinh Thanh Thanh cầm đầu liếc nhau chuẩn bị có con mồi mới.
Cười cái gì mà cười, có cái gì mà cười. Phương Anh tức muốn thổ huyết muốn lao xuống đấm cho mỗi đứa nhóc một cái.
"Em xuống bàn thứ năm cạnh bạn Thúy Hiền ở dãy giữa nhé." Giọng nói vô thưởng vô phạt phía sau vang lên, Phương Anh đáp một tiếng "Vâng" rồi đi xuống.
Lớp học khá rộng, khang trang và sạch sẽ, gồm có ba dãy, mỗi dãy gồm 7 bàn đôi khá mới.
Bạn cùng bàn của Phương Anh cười toe toét vẫy tay về phía cô nhiệt tình đến mức nếu cô chậm trễ một giây thôi sẽ vô cùng thấy có lỗi với người ta.
Phương Anh tự tin catwalk xuống vị trí ngồi, mặt không cúi nhưng thuận lợi trực tiếp đạp thẳng lên chân con bé ngồi bàn ba dãy trong cùng, mặt mũi giang hồ Đinh Thanh Thanh. Đã vậy còn rất mạnh mẽ, mặt không đổi sắc rất tự tin, cả lớp nhìn một màn Đinh Thanh Thanh giang hồ tiếng tăm định ngáng chân người khác ai ngờ bị ăn một quả đạp đau đớn nhưng kêu không dám kêu vì cô giáo chủ nhiệm Hà Nhất Phương vẫn đứng ở kia.
Lớp 11A2 nhất thời im lặng trong lòng khen ngợi bà chị mới tới này. Dù không biết tương lai ra sao nhưng bà chị này vừa làm điều trong lớp ai cũng muốn làm.
"Được rồi, cả lớp ngồi trật tự. Lớp trưởng lát cùng bạn xuống phòng giáo vụ lấy sách." Và thế là Hà Nhất Phương nhẹ nhàng mây trôi nước chảy biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
"Hi hi, em là Thúy Hiền nè, chị có gì không biết cứ hỏi em nha, hi hi hi." Nguyễn Thúy Hiền là trưởng câu lạc bộ bà tám, mặt mũi, dáng người không tệ, học lực khá nhưng bị cái tính nói nhiều. Nhìn chung cũng là một đứa tốt bụng.
Rất nhanh chóng không chỉ làm quen được với người ngồi cạnh, nguyên đám xung quanh cũng được Phương Anh nhớ chào hỏi một lượt.
Sau cả một tiết ngồi buôn chuyện làm quen với mọi người, giờ ra chơi lớp trưởng Khánh Vy đem theo gương mặt không tình nguyện gọi cô đi lấy sách, dù thật sự không mong muốn lắm nhưng vẫn phải lết cái thân đi. Vì cô có học hành quái gì đâu.
Loay hoay một hồi tìm cái kính đeo cho tri thức rồi ra ngoài thì Phương Anh phát hiện bạn bè xung quang mình đều cách xa ba mét, đám Đinh Thanh Thanh gồm nó và hai đệ tử một béo một gầy, một cao một lùn, một đen một trắng, đứng sau lưng như hữu tả hộ pháp mặt mũi đanh đá băm trợn.
"Rầm."
Đinh Thanh Thanh làm bộ dạng đầu gấu hất tóc đặt chân lên ghế, lớn tiếng: "Đền tiền, vừa mày làm bẩn giày tao." Giọng nói thì chanh chua đanh đá.
Phương Anh gật đầu hai cái tỏ vẻ đã hiểu. Cô hiểu đây chính là đám tỏ vẻ giang hồ, đòi làm đàn anh đàn chị thích bắt nạt người khác trong truyền thuyết mà trường nào cũng có.
"Ha, trông vậy mà cũng nghe lời gớm, biết tụi này là ai không, ngoan... Á..." Lời chưa kịp nói xong thì cái tay của Đinh Thanh Thanh đặt trên cằm của Phương Anh đã bị cô bắt lấy vặn một vòng đè gập người xuống bàn. Sau đó ghé sát vào tai thì thầm: "Ranh con, bé tý không lo học đòi học người ta làm giang hồ."
Càng nói càng vặn mạnh sau đó đẩy Đinh Thanh Thanh ngã nhào về phía hai người đứng sau não đang chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra. Mọi chuyện vừa rồi trước mắt họ nhanh như một cái chớp mắt mà thôi.
Rồi Phương Anh cứ thế nghênh ngang ra khỏi lớp đi lấy sách cùng lớp trưởng và Thúy Hiền bà tám.
"Nè, chị đừng đụng vào ba con bé đó nha, đứa cầm đầu là Đinh Thanh Thanh nhà nó giàu như cây cầu vậy đó, đứa còn lại là Trần Thị Tuyết nhà nó bán cháo lòng ngon lắm à lộn đừng nhìn em như vậy ý em là con bé gầy gầy ấy cũng hổ báo dữ lắm, đứa còn lại to béo khỏe lính đánh thuê Lê Thị Lệ. Bọn nó hung hãn với có chị lớp 12 bảo kê á." Thúy Hiền thực hiện đúng chức trách của một bà tám tuyên truyền về bộ ba trùm trường chuyên đi bắt nạt.
- ----------
Ngày hôm nay chỉ phải học buổi sáng, dù có học bốn tiết thôi nhưng Phương Anh cảm giác rất đau đầu, tâm hồn treo ngược cành cây nghĩ đủ các thứ chuyện. Lâu lâu bị gọi lên bảng sau đó cô dùng ánh mắt ngây thơ nhìn thầy cô giáo thì lại được ngồi xuống.
Nhìn lại mấy đứa nhóc chăm chỉ viết bài, Phương Anh có chút hâm mộ độ chăm chỉ dẻo dai của mấy đứa này. 7 giờ sáng đã bắt đầu đến trường ngồi liền tù tỳ đến 12 giờ trưa kiến thức thì một đống.
Aizaaa, mình quá già để đi học rồi, cái lưng đau quá.
Cuối cùng năm tiết học cũng kết thúc. Trước khi ra về cô còn nhận được thư hẹn ở sân thượng của đám Đinh Thanh Thanh. Kịch bản có chút quen quen, tụi này đòi trả thù mình hay gì?
Nhưng Phương Anh cũng không nghĩ nhiều, vo giấy đáp vào thùng rác rồi đi về mất dạng.
Buồn ngủ quá.
1 giờ chiều hôm đó trên sân thượng trời nắng chang chang như đổ lửa, ba cô gái tụm lại một chỗ ra sức quạt cùng với những giọt mồ hôi ướt đẫm trên mặt.
"Ê béo, mày đưa giấy cho nó rồi chứ?" Nhân vật A nói.
"Vâng em đưa rồi mà, mà sao mình không lôi nó qua đây?" Nhân vật B thắc mắc.
"Không dụ nó lên đây sao mà set up trước đánh úp nó được, không thấy vừa rồi nó rất lợi hại sao, mà hai đứa mày làm việc đi chứ nhìn vậy à?" Nhân vật A cay cú.
"Khiếp, lâu rồi mới thấy đại tỷ bị ăn đòn đó!" Nhân vật C thêm dầu vào lửa.
"Do tao chủ quan thôi, mà sao lâu vậy nó mãi không tới, nóng quá." Nhân vật A bất mãn.
"Hay đợi thêm chút nữa chắc nó sợ ấy." Nhân vật B đưa ra ý kiến.
Và thế là ba nhân vật A,B, C đội nắng vào thời gian đỉnh điểm trong ngày từ 12 giờ trưa đến 3 giờ chiều vì lừa mình không muốn tin bản thân bị cho leo cây.
Nhân vật được nhắc tới chính là Phạm Phương Anh đang lăn lóc trong căn nhà sang trọng bật điều hòa ngủ như chết.
Còn A,B,C là bộ ba ra vẻ giang hồ: Đinh Thanh Thanh, Lê Thị Lệ, Trần Thị Tuyết.
- -Hết chương 2—
Trong lớp học chắc chắn phải xuất hiện một nhân vật bà tám rồi, tám xuyên lục địa, cái gì cũng biết, mồm năm miệng mười vô địch thiên hạ.