Cảnh Sát Đại Tỷ Và Cô Giáo

Chương 11: Cơ hội duy nhất




Buổi tối muộn tại trụ sở cảnh sát thành phố H.

Tại phòng họp cấp cao đặc biệt.

Trong không khí vô cùng căng thẳng, phòng họp với sự tham dự của tổ trọng án, bên giám định pháp y, pháp chứng và các lãnh đạo cấp cao của sở cảnh sát H. Đây không chỉ đơn giản là một cuộc họp báo cáo mà nó là một cuộc họp mang tính chiến lược và phân tích về vụ án giết người gây rúng động sở cảnh sát H và cả thành phố H.

Tất cả mọi người ở đây đều thấy trách nhiệm nặng nề của bản thân, họ đang phải chịu áp lực thật lớn. Gương mặt ai cũng tập trung cao độ, căng thẳng và có cả sốt ruột lo lắng vì ngày mai theo chu kỳ sẽ có một nạn nhân nữa được phát hiện hay nói cách khác sẽ có thêm một nữ sinh bị giết hại. Mỗi giây phút trôi qua, không biết chính xác có bao nhiêu nạn nhân đang phải chịu những cơn tra tấn, bạo lực dã man của kẻ thủ ác, cơ thể đau đớn, tinh thần bị bào mòn, tính mạng bị đem ra làm trò chơi. Chỉ nghĩ đến đó thôi, tất cả mọi người dù mệt mỏi đến thế nào lại ngay lập tức sốc lại tinh thần, vì ở nơi nào đó, có những người đang cần họ giúp đỡ, có những người đặt cả mạng sống cho họ, có những kẻ phải cần nhanh chóng bị bắt giữ.

Nhưng ngay lúc này tổ trưởng tổ trọng án chính là chú Thắng, không hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng, bồn chồn, lo lắng đến vậy.

"Theo điều tra của chúng tôi, hung thủ đều sử dụng xe đánh cắp để gây án, biển số giả, nhưng đáng tiếc số vụ xe bị đánh cắp không nhiều nhưng người báo án về chiếc xe được quay lại trong vụ án thứ ba và thứ tư thì hoàn toàn không có. Tuy nhiên cách đây vào sáng nay chúng tôi đã tìm được một đầu mối hết sức quan trọng của vụ án này, mời đồng chí Hòa." Đồng chí Lực của tổ trọng án sau khi trình bày liền nhường chỗ cho đồng chí Hòa.

"Đây là hình ảnh chiếc xe được quay lại trong vụ án thứ tư là một chiếc Mercedes Maybach S600 trị giá 14 tỷ đồng, ở thành phố H chỉ có năm người sở hữu. Chúng tôi đã chuyển hướng sang điều tra về chiếc xe và phát hiện ra nó là của một cô gái tên Phan Lan Anh, 29 tuổi, đã qua đời cách đây một năm..."

Phan Lan Anh, 29 tuổi, gia đình giàu có, cô thuộc loại ngậm thìa vàng từ khi sinh ra, có tố chất nhưng đáng tiếc chỉ biết chơi bời, phá phách. Năm ngoài cha mẹ cô ta qua đời, Phan Lan Anh là con một nên được thừa hưởng toàn bộ tài sản nhưng bỗng nhiên cô ta phát điên. Chú ruột của cô ta là Phan Thái Hoàng hoàn toàn thừa hưởng toàn bộ tài sản và tống cháu mình vào trại thương điên. Còn về Phan Lan Anh điên như thế nào, người ta chỉ thấy cô ta qua một clip đang gào hét, lăn lộn trên giường và không cho ai đến mình trong sợ hãi.

Sau đó Phan Thái Hoàng liền tuyên bố với mọi người một loạt danh sách các hành vi quá khích, kích động, có xu hưởng làm tổn thương bản thân cũng như những người khác của Phan Lan Anh và tống cô vào trại tâm thần Vĩnh An.

Chiếc xe vừa tìm thấy chính là của Phan Lan Anh.

"Vì tổ điều tra tội phạm ma túy đang theo dõi một vụ liên quan đến mua bán và sử dụng ma túy trong chính bệnh viện tâm thần Vĩnh An nơi Phan Lan Anh từng điều trị nên chúng tôi đã được cung cấp một số tài liệu khá đắt giá. Theo tài liệu, các hình ảnh và chứng cứ thu thập được, bệnh viện này làm giả rất nhiều giấy chứng nhận tâm thần với rất nhiều mục đích và đặc biệt như trường hợp Phan Lan Anh là bị Phan Thái Hoàng mua chuộc bác sĩ để đưa cháu gái mình vào bệnh viện tâm thần Vĩnh An sau đó độc chiếm tài sản. Đây là toàn bộ lời thú nhận của Phan Thái Hoàng, hắn còn chỉ đích danh bác sĩ đã làm việc cùng mình là Mai Thị Ngoan đã giúp hắn làm giả hồ sơ bệnh án và đưa cô ta vào trại thương điên...."

Ngoài đưa cháu gài vào trại thương điên, Phan Thái Hoàng còn yêu cầu bà Ngoan trong vòng ba tháng khiến cháu mình hoàn toàn biến mất, Mai Thị Ngoan đã khiến cháu gái ông ta thật sự biến mất nhưng lúc ông ta nhìn thấy cháu gái mình chỉ là một cái xác còn đáng kinh khủng hơn. Phan Lan Anh từ một tiểu thư mưa không đến mặt, nắng không đến đầu, cơm không phải nấu, tiền không phải kiếm, nhà không phải quét, nước da trắng khiến người ta ghen tức, bộ dạng xinh đẹp cao ngạo làm người ta khiến người người ấm ức vậy mà nay khi chết lại đem bộ dạng đáng sợ.

Gương mặt bị bỏng một bên nhưng do không được xử lý mà bắt đầu phân hủy đầy thối rữa, cơ thể chi chít những vết tiêm, vết roi, vết tím, vết đỏ ghê gớm chồng chéo lên nhau không còn chỗ hở. Những vết đánh mới chồng lên những vết đánh cũ, không biết cô ấy đã phải trải qua những trận đòn roi kinh khủng đến thế nào, những trận đòn roi thường xuyên, từ ngày đến đêm, bị ngược đãi một thời gian dài khiến cơ thể chỉ còn da bọc xương, nước da trắng xanh nay lại khiến những vết thương càng nổi bật. Chân phải bị gẫy vì cố gắng nhảy từ cửa sổ tầng ba trốn thoát, tuy không chết nhưng Phan Lan Anh lại mất đi cơ hội chạy trốn duy nhất của mình, những trận đòn roi, hành hạ ngày càng nhiều hơn.

Những mũi thuốc an thần khi có người đến kiểm tra, lâu lâu lại đem cô thành vật thí nghiệm hay trò vui của những ống kim tiêm.

Nhiều người có lẽ nghĩ rằng có phải nếu cô chết luôn có khi lại tốt hơn không vì dù sao cũng không ai đến cứu. Nhưng không, không biết vì một lý do nào khiến Phan Lan Anh thật kiên cường nhưng đáng tiếc cô kiên cường chỉ ba tháng đã không chịu nổi nữa mà ra đi mãi mãi.

Nhưng lời hứa, lời yêu cầu khiến cháu gái mình biến mất, Phan Thái Hoàng không khai báo cho cảnh sát. Thậm chí ông ta còn đang muốn kiện ngược lại Mai Thị Ngoan và bệnh viện tâm thần Vĩnh An nếu cần thiết vì sự ngược đãi cháu gái mình.

"Chúng tôi cũng tìm thấy trong người hai nạn nhân thứ tư và thứ năm hàm lượng lớn các chất an thần, thuốc mê mà chúng đều là loại cực mạnh được sử dụng trong các cơ sở y tế, bệnh viện tâm thần sử dụng." Pháp y Bùi Ninh lên tiếp tục bổ sung. Làm cả căn phòng bỗng nhiên trầm mặc. Cuối cùng lại đi về lại bệnh viện tâm thần.

"Theo CCTV chúng tôi chiết xuất nhiều ngày với nhiều camera trên tất cả các tuyến đường trên thành phố đều chỉ ra rằng, hung thủ có thể ở khu ven sông H. Và vừa rồi tôi cũng được nghe ý kiến của bác sĩ Ninh nên tôi hoài nghi rằng vụ án này liên quan mật thiết đến một nhân vật chúng ta vừa nhắc đến Mai Thị Ngoan, bác sĩ điều trị tại bênh viện tâm thần Vĩnh An. Theo địa chỉ của cô ta tại viện như tôi vừa tra thì chính xác cũng ở khu ven sông H." Chú Thắng sau khi nghe thấy báo cáo của mọi người bắt đầu đưa ra phỏng đoán.

Phó giám đốc sở cảnh sát thành phố H cuối cùng cũng lên tiếng: "Không phải như báo cáo ban đầu cùng hình ảnh, hung thủ là nhóm hai người nam giới sao. Trước hết chúng ta hãy theo dõi nhất cử nhất động của Mai Thị Ngoan nhưng tôi cũng mong mọi người hành động một cách chính xác, nhanh chóng và không được đánh rắn động cỏ khiến hung thủ kích động hay bỏ trốn, chú ý người dân và bản thân."

Nhưng ai cũng biết rằng, chậm thêm một giây là lại có một nữ sinh gặp nguy hiểm và đang chịu dằn vặt đau đớn ở đâu đó. Cuộc họp cứ như vậy diễn ra không có hồi kết nhưng lại khởi sắc hơn rất nhiều.

"Chú Thắng, trời ơi chú đây rồi, mau lên chú ơi, cháu mất tín hiệu của chị Phương Anh hai tiếng rồi." Thành IT sốt ruột chạy tới lôi kéo chú Thắng vừa đi ra từ phòng họp không bao lâu.

"Có chuyện gì?" Chú Thắng lay mạnh cánh tay của Thành IT mà hỏi,

"Chuyện là..." Thành IT cực kỳ nhanh chóng tường thuật lại mọi chuyện.

"Vì chị Phương Anh đang làm cảnh sát nằm vùng mà cháu cũng không có quyền gọi trực tiếp đội hỗ trợ. Cháu có qua mấy tổ khác báo án về bắt cóc nhưng không có bằng chứng, mấy cái CCTV cũng không quay rõ ràng gì, không có người nhà báo án, rồi làm đơn báo án, mất tích, bắt cóc gì đó... Trời ơi cháu nghe họ lấy lý do từ chối hai tiếng rồi, họ nói không có đủ bằng chứng và để làm việc mấy bên đó cũng đang rất bận. Chú mau nghĩ cách đi chú." Thành IT bắt đầu mếu máo ăn nói lộn xộn, một câu thanh niên 24 tuổi nói về chuyên môn có lẽ không phải bàn cãi nhưng về tâm lý, cách xử lý vấn đề thực tế trong cuộc sống anh ta đều bị đánh giá rất kém.

Chú Thắng một tay bóp trán một tay chống vào tường, mặt cúi gằm, hít sâu một hơi sau đó nhìn lại màn hình máy tính của Thành chỉ tay: "Đây là vị trí cuối cùng định vị được Phương Anh?"

"Vâng, là một khu ven sông H, nơi đây rất đông dân cư nhưng chủ yếu là người thu nhập thấp thậm chí không rõ thân phận, danh tính, hay còn biết đến là nơi tập trung các con nghiện nhiều nhất của thành phố."

Nói ngắn gọn, thành phố H phát triển đến vậy nhưng vẫn còn tồn tại khu "ổ chuột" những căn nhà tạm bợ được dựng lên bằng vài phên nứa, mấy miếng bìa carton hoặc những viên gạch vụn được chát chít nham nhở với sự ẩm thấp, tối tăm, lộn xộn và nhếch nhác, thường xuyên mất an ninh và thậm chí là ổ chứa các tệ nạn xã hội và tội phạm như ma túy, mại dâm... So với các nước phát triển và đang phát triển khác thì tỷ lệ Việt Nam xuất hiện những khu "ổ chuột" là rất thấp. Tuy gọi là khu "ổ chuột" như vậy nhưng nó vẫn đang và đã che chở cho hàng nghìn số phận ngoài kia. Do dân số tăng, đặc biệt là trong dân cư, cũng như ảnh hưởng tiêu cực của quá trình ồ ạt và không hợp lý đã dẫn đến sự xuất hiện của những khu "ổ chuột" như vậy. Nhưng cũng vì vậy để quản lý những khu như thế này là điều khó khăn. Điều kiện sống không tốt đến như vậy nhưng với những người lao động thấp chỉ cần một nơi có thể ngủ là tốt rồi.

Chú Thắng như vừa chợt nhận ra một thông tin quan trọng. Đúng vậy, rất quan trọng, bảo sao nãy giờ cứ cảm thấy bất an khó chịu trong người, chỗ mất tín hiệu của Phương Anh lại chính là chỗ ở của Mai Thị Ngoan, nhân vật liên quan đến mật thiết đến vụ án giết người hàng loạn kia.

"Xác định rõ chỗ này một chút, cho cậu năm phút." Chú Thắng vừa nói vừa cầm lấy điện thoại nghe máy.

"A lô, tôi đây."

"Báo cáo sếp, chúng tôi phát hiện ra Mai Thị Ngoan có một người em gái là Mai Thị Loan, bà ta có hai người con trai sinh đôi là Lương Quân Phong và Lương Quân Long. Năm ngoái bà Loan chết, hai cậu ta về ở với bà Ngoan, Phong thì làm ở bảo vệ bệnh viện tâm thần Vĩnh An còn Long có liên quan đến việc mua bán ma túy của bệnh viện tâm thần Vĩnh An và thường xuyên lui tới nơi đây."

"Sếp, sếp ở đây sao, mũi hai trinh sát vừa báo cáo họ tìm được một đoạn ghi hình camera ở một trạm xăng trên đường 30/4, vào rạng sáng ngày hôm qua có một chiếc xe giống với chiếc xe của hung thu đến đổ xăng. Camera giám sát vô tình còn quay được mặt của một tên, đây là hình ảnh." Cảnh sát Hòa lập tức đưa ra tấm hình gần như cả gương mặt của một người đàn ông ngoài hai mươi tuổi đang ngồi trong xe bên cánh lái.

"Gửi tấm ảnh này cho đồng chí bên tổ điều tra tội phạm về ma túy, xem liệu đây có phải Lương Quân Phong và Lương Quân Long không. Tìm mọi dữ liệu và thông tin của hai người này."

Ba mươi phút sau, lệnh bắt khẩn cấp đổi với hai nghi phạm Lương Quân Phong và Lương Quân Long được đưa ra, chú Thắng cùng tổ trọng án và đội cảnh sát đặc nhiệm, xác định vị trí của nghi phạm dưới sự nỗ lực của Thành IT nhanh chóng, khẩn trương tiến hành bắt giữ đối tượng.

Phạm Phương Anh, đồng chí nhất định phải gắng gượng lên.

- ----------

Lúc Phương Anh tỉnh dậy cũng là chuyện của hai tiếng sau.

Đầu đau nhức, chóng mặt, hoa mắt, mọi thứ xung quanh thật mơ hồ, cô thậm chí còn không nhớ bản thân mình là ai, ở đâu, cảm giác mọi thứ trở lên rất mờ ảo, không có thật. Phương Anh còn nghĩ rằng mình đang mơ, choáng váng một lúc, cố đưa mí mắt mở ra. Cô cuối cùng cũng nhận ra mình đang ở đâu.

Căn phòng không khác gì nơi giết mổ động vật, máu, lại là máu, chỗ nào cũng là máu trên khắp sàn, trên khắp tường thậm chí ngay cả trên trần nhà cũng có vết máu. Vết máu khô, vết máu tươi vẫn còn róc rách chảy, mùi máu tanh nồng nặc kinh khủng bốc lên xộc thẳng vào mũi khiến Phương Anh không chịu nổi suýt nữa nôn ra ngoài.

Căn phòng rất rộng hay nói chính xác là nó là cà một gian nhà lớn, kín mít, ngoài ánh đèn điện mờ mờ vì dùng lâu năm cùng không gian hết sức khủng bố này thì nơi này tồn tại lấy sự u ám, quái dị, khủng bố cùng những thứ làm người yếu tim có thể ngất tại chỗ. Ở trên sàn nhà là la liệt các loại dao, máy cưa, cưa tay, máy khoan, kìm... Chính giữa căn phòng lại đặt những vỏ chiếc bao tải lớn được khâu lại với nhau, những chiếc thớt lớn nằm ở trên đó, những con dao phay, dao mổ lợn to lớn sắc nhọn còn cắm trên thớt với vết máu dính trên dao đã khô lại. Cả tấm thảm bằng vỏ bao tải lớn lõng bõng máu còn sót lại, những mảnh xương còn vương lại, những miếng thịt vụn vương vãi khắp nơi. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ đây là một căn phòng dùng để giết gia súc nhưng không, đó là máu, là xương, là thịt của con người, của những nữ sinh trong năm vụ án kinh hoàng vừa qua.

Những chiếc tủ nơi góc nhà để lộn xộn đủ các thứ, những chiếc hộp với đủ các màu sắc nhãn dán bên ngoài nhưng bên trong như đang ngâm lấy thứ gì đó. Những bức ảnh được dán khắp tường nhà, những bước ảnh được chụp bằng những chiếc máy ảnh lấy ảnh ngay với những hình ảnh đáng căm hận. Những hình ảnh là cả quá trình bị tra tấn, bị hành hạ và bị xâm hại tình dục ra sao. Đau đớn, tủi hận và tuyệt vọng trong mắt các em. Những tên biến thái đến tởm lợm. Nhưng Phương Anh cũng phát hiện ra rằng những bức ảnh ở đây không chỉ có năm nữ sinh mà còn có rất nhiều người nữa. những bức ảnh đá dán kín cả một mảng tường thật rộng lớn.

Phương Anh sau một hồi choáng váng cũng dần nhận ra được tình huống của mình hiện tại.

Chết tiệt, sao mình có thể sơ suất đến như vậy.

Lúc Phương Anh phát hiện ra người trong nhà còn một người nữa cũng là lúc đằng sau cô từ bao giờ đã xuất hiện người phụ nữ mà hai tên kia vừa gọi. Trước khi bị bà ta áp sát ba bước, Phương Anh cực kỳ nhanh nhẹn xoay người lại muốn tấn công đối phương nhưng đáng tiếc, bà ta cũng là một người nhanh nhẹn có chút võ thuật, rất nhanh chóng né được đòn tấn công còn trực tiếp xịt thuốc mê về phía cô. Phương Anh cũng nhanh chóng lùi lại vài bước bịt miệng né còn trực tiếp đánh ngã bà ta nhưng chỉ chưa đầy 30 giây sau cô cảm thấy vô lực, chóng mặt rồi dần mất đi ý thức.

Phương Anh phát hiện tình huống hiện tại của mình rất tệ, cô bị trói hai tay ra sau lưng, chân cũng bị dây thừng trói chặt trên chiếc ghế gỗ nhỏ.

Keo kiệt, ngồi đau hết cả mông.

Căn phòng này cảm giác thật lạnh lẽo, hay nói các khác chính là có quá nhiều âm khí. Phương Anh cảm thấy tóc gáy mình đang dựng đứng, cảm thấy phía sau có người đang nhìn mình, không phải, là rất nhiều người đang nhìn mình.

Phương Anh bỏ qua cái cổ đang mỏi của mình mạnh dạn quay lại làm cô suýt chết khiếp.

Trời ạ, một nữ sinh vẫn còn nguyên áo đồng phục, máu đỏ do những vết roi tra tấn nhuộm đỏ chiếc áo trắng tinh khôi ngày nào. Chân tay chi chít vết thương, bộ dạng chật vật, thê thảm, bẩn thỉu, tóc tai rũ rượi che hết khuôn mặt. Nữ sinh đang nằm ngay phía sau Phương Anh trên một chiếc nệm cũ rích bốc mùi hôi thối kinh tởm như cái căn phòng cô đang ở vậy. Cơ thể như không còn sự sống, một chút cũng không còn.

Phương Anh sau đó phát hiện nữ sinh mặc đồng phục cùng trường mình đang to tròn đôi mắt nhìn cô. Đúng vậy, ngoại trừ nữ sinh bị tra tấn dã man nằm đó còn có nữ sinh vừa rồi bị bắt cóc khiến Phương Anh nỗ lực đuổi theo. Nhưng lúc lợi cô bé này tốt hơn Phương Anh rất nhiều tuy tay chân bị trói nhưng không phải ngồi trên cái ghê như vậy, cô bé được vứt ngay bên cạnh tấm nệm.

Không cần bịt băng dính ở miệng luôn sao? Tất nhiên không cần, dù có la hét cả ngày cũng không ai có thể nghe thấy, dù có nghe thấy người ở đây cũng không dám cứu. Còn cảnh sát? Nhắc đến cảnh sát cái xóm nghiện này đã muốn láo loạn hết lên rồi.

"Cậu tên gì?" Phương Anh cuối cùng chịu không nổi ánh mắt đó nhìn mình lên tiếng hỏi, này có phải cậu ta ngốc luôn rồi không?

"Mình biết cậu, cậu là Phương Anh 11A2, mình là Hoài Linh 11A3."

Gì má, nghệ sĩ Hoài Linh sao lạc trôi đến đây?

Khoan đã, Hoài Linh, chính là hoa khôi trường mình năm ngoái mà, con bé mà Thúy Hiền nói với mình lần trước đây sao? Người đánh bại Thu Trang idol tiktok đây mà.

"Được rồi, Hoài Linh, nghe đây, cậu không cần sợ hãi."

"Mình không sợ hãi, mình rất bình tĩnh, hơn cả cậu, sắc mặt cậu không tốt lắm kìa."

Phương Anh thật sự muốn ngất lại cho rồi.

Nhưng vấn đề cấp thiết là phải thoát khỏi đây trước khi những tên biến thái quay lại, có vẻ như chúng vẫn chưa biết cô tỉnh lại.

Đúng vậy, thường thì những nữ sinh bị chúng bắt sau khi tỉnh lại đều gào khóc sợ hãi, chỉ có hai người này là bình tĩnh đến lạ thường.

Phương Anh phát hiện cổ tay mình rất nóng, đúng rồi, cô còn chiếc đồng hồ thông minh này cơ mà. Phương Anh không tắt chế độ đồng hồ thông minh nên đồng hồ sẽ phát nhiệt để nhắc nhở người dùng.

"Trong đồng hồ có một lưỡi dao nhỏ, nếu trong trường hợp bị trói cháu có thể dùng nó."

Phương Anh đột nhiên nhớ tới lời chú Thắng sau đó quay lại hỏi Hoài Linh ở phía sau.

"Dao trong tiếng Anh đọc là gì vậy?"

Cái đồng hồ quái gở này, một vài chức năng có thể dùng tiếng Việt, một vài thứ lại phải nói bằng tiếng Anh, cô thật khổ quá mà.

Cuối cùng sau bao nỗ lực mồ hôi ướt đẫm trên lưng áo và trên trán Phương Anh mới có thể cắt đứt được sợi dây thừng ở tay. Đúng là mấy cái đồ công nghệ này không tin được mà, nhưng lần này tạm chấm cho năm điểm.

Tháo luôn cả dây thừng ở chân, Phương Anh nhanh chóng đến cởi trói cho Hoài Linh, tim trong lồng ngực đập đến lợi hại, tiếng nói của hai tên kia ngoài cửa như cãi nhau ngày càng lớn.

Còn đang bận bịu giúp Hoài Linh cởi trói, đột nhiên nữ sinh bên cạnh mặt mũi tím bầm dập đầy máu ngồi dậy, run lẩy bẩy cầm lấy tay Phương Anh mà nói.

"L... Làm ơn, cứu... cứu tôi."

Sau đó lại ngất đi. Ánh mắt là tuyệt vọng, lại xen một chút hy vọng, là đau thương, khát khao được sống bùng cháy trong đôi mắt xinh đẹp đó.

Lòng Phương Anh như thắt lại.

Phòng này không có cửa sổ, muốn trốn đi chỉ có một cách duy nhất là đi bằng lối cửa chính.

"Hoài Linh, chúng ta chỉ có cơ hội duy nhất, nhiệm vụ của cậu chính là đi ra khỏi căn nhà này, tuyệt đối không được quay đầu lại. Ra khỏi căn nhà này rẽ trái, chạy đến nơi an toàn nấp đợi cảnh sát đến giúp, nhanh thôi cảnh sát sẽ tới. Cậu không được chạy thẳng đi qua xóm này, những người ở đó sẽ gây khó dễ cho cậu, làm được không?" Phương Anh vừa nói vừa làm như dây thừng vẫn đang trói ở chân tay rất chặt.

Cô thật sự không muốn Hoài Linh thoát được chỗ này lại chạy qua xóm nghiện kia rồi lại gặp nguy hiểm. Cô cũng tin chú Thắng sẽ nhanh chóng đến đây, nếu hai tên kia không vào đây trước khi chú Thắng tới cô cũng sẽ không phải liều mình dùng cách này.

"Còn cậu? Và cậu ấy?" Hoài Linh chỉ tay về phía cô gái chỉ còn thở thoi thóp.

"Mình sẽ cầm chân chúng, nếu cậu có thể cõng được cả cậu ấy đi cùng, nhưng mình hy vọng, ít nhất trong ba người chúng ta có thể có một người còn sống." Nói xong cho Hoài Linh một nụ cười trấn an.

Hoài Linh cảm thấy đây là nụ cười đẹp nhất mà cô từng thấy, nụ cười của sự quả cảm.

"Đừng lo, nếu cảnh sát đến kịp, cả ba chúng ta sẽ còn sống, cậu dùng sự bình tĩnh lúc nãy đi, Linh, cậu làm được không?" Ở đây thêm một giây là nguy hiểm thêm một giây.

"Được, mình hứa với cậu sẽ dẫn cảnh sát đến đây cứu mọi người." Linh không biết từ bao giờ hai mắt đã phiếm hồng, nhẹ nhẹ đưa tay nắm tay cô gái nằm bên cạnh.

Mình hy vọng cậu có thể sống sót.

Tiếng của hai tên sát nhân ngày càng gần, sau đó cánh cửa được mở ra, hai người đàn ông giống nhau đến 95% gương mặt nhưng cơ thể lại khác hoàn toàn trái ngược. Người anh to béo, còn người em lại gầy tong teo, đích thị là một tên dân chuyên đập đá, hút cần, một tên nghiện ma túy hạng nặng.

Họ chính là Lương Quân Phong và Lương Quân Long.

Mặt mày dữ tợn, dáng đứng ngả ngớn.

"Ô, tỉnh khá nhanh nhỉ, vì cứu bạn mà chạy đến tận đây cô em khiến cho anh đây bất ngờ đấy." Người anh to béo với hàm răng vàng ố vừa đi vừa đút tay túi quần đi đến cuối phòng đứng trước chiếc kệ để đủ thứ hộp màu sắc. Lúc này Phương Anh mới phát hiện ra trong những chiếc lọ đó là đựng tim người, những quả tìm không bao giờ được tìm thấy của những nạn nhân vừa qua.

"Quá khen, tôi nên gọi hai anh thế nào đây? Hai tên sát nhân biến thái chuyên nhắm vào nữ sinh trung học, hay những tên đồ tể trên thịt con người hay những cho ngắn gọn là những kẻ sát nhân không đầu?" Phương Anh cười nửa miệng đầy tự tin nhìn tên gầy đang đứng ở chỗ cột gỗ, nơi dính đầy máu tươi, chuyên để buộc các nạn nhân để tra tấn, bên cạnh là một chậu than đáng cháy với các thanh sắt được nung đủ màu sắc. Phương Anh phát hiện tên này thích tra tấn nạn nhân theo kiểu thời xưa, cả các dụng cụ kẹp tay cũng có. Quá tàn độc.

"Thông minh, những người thông minh thì nên chết nhanh một chút, ngày mai sẽ đúng với danh xưng, đầu của ba đứa chúng mày đều ở trong bưu phẩm đến sở cảnh sát, có thích không?" Tên anh to béo lại cầm chiếc cưa tay đứng cạnh chiếc bàn ngay giữa nhà sớm đã nhuộm máu đỏ mất cả hoa văn lúc đầu.

"Chứ không phải ba mẹ con các người bị bắt vào sở cảnh sát ư?" Phương Anh liếc nhìn người phụ nữ đang tiến vào phòng với một bên mặt bị đánh cho sưng húp đang cầm túi đá chườm.

Người ta tâm sinh tướng quả không sai, một gương mặt độc ác đến rợn người, đáng sợ.

"Mẹ mày con ranh, dám đánh tao." Vừa nói vừa tát một cái như trời đánh vào mặt Phương Anh. Cô suýt nữa mà theo phản xạ đưa tay lên đỡ, lại suýt nữa muốn dùng tay che mặt, một cái tát muốn choáng váng nhưng lại làm cái đầu vốn đang chóng mặt, nâng nâng của Phương Anh thanh tỉnh vài phần.

Bà ta vì bị Phương Anh đánh mà cũng bất tỉnh đến hiện tại, quá trình trói cô hoàn toàn là do hai tên kia làm, chạy ra khi vừa nghe thấy tiếng động nhưng ai cũng bất tỉnh rồi.

Phương Anh ngay lập tức dùng tay gõ vào ghê ba cái báo hiệu cho Linh phía sau đang giả bộ bất tỉnh nhân sự chuẩn bị trốn chạy. Ba người họ đều ở đây, cơ hội duy nhất đã tới, chỉ được thành công, không được phép thất bại.

"Mau chóng dọn dẹp ba con này đi, con còn cãi anh nữa hả Long, không phải con thích đi cái xe đắt tiền của con bé đó thì giờ chúng ta có phải chạy trốn vậy không? Con bé này nó còn tìm đến tận được đây rồi, tên Phan Thái Hoàng kiểu gì chẳng khai hết. Mau nhanh lên."

Phương Anh phát hiện khóe miệng mình có máu, gương mặt đau rát cười lớn nói.

"Lần đầu tiên có một người mẹ đi cổ vũ con trai mình giết người, gia đình các người thật kinh tởm lợm." Nói xong lại ra sức cười lớn khiên tên Long vừa bị mẹ mắng càng thêm tức giận lao đến bóp cổ cô.

"Câm mồm lại, tao bóp chết mày." Nước bọt văng tung tóe, gương mặt gầy gò đến xương má lồi lên trông rất đáng sợ, từng đợt gân xanh thi nhau nổi lên.

Chỉ chờ tên ngu này lại gần, Phương Anh hơi nghiêng người về sau, mạnh mẽ rút chân khỏi sợi dây thừng đã được tháo sẵn tung ra một cước vào hạ bộ khiến hắn đau đớn ôm hạ bộ mà nằm vật xuống.

"Chạy ngay." Vừa nói vừa cầm lấy chính chiếc ghế đang ngồi đập trực diện vào vùng đầu người phụ nữ kia.

Ngay lập tức bắt lấy cơ hội hét lên với người phía sau. Linh chỉ chờ có vậy ra bật dậy, sau đó ra sức chạy.

Tôi sẽ chống đỡ đến hơi sức cuối cùng, chạy đi, chạy thật nhanh, đừng quay đầu lại.

Quân Phong từ cuối phòng phản ứng chậm ục ịch chạy tới nhưng Linh vừa chạy đi mất, cửa đóng lại, lại còn bị Phương Anh đạp một cú rõ xa. Phương Anh tranh thủ dựng cái đệm lên khiến cô nữ sinh kia trượt ngã xuống sàn, dùng chính cái đệm đó bảo vệ, che chắn cho cô gái nhỏ trong đó trong lúc hỗn chiến.

Được rồi, cùng sống cùng chết nào. Tôi sẽ bảo vệ em đến lúc tôi còn có thể.

Phương Anh vừa quay lại đã bị Quân Phong túm lấy cổ áo quăng cô thẳng về phía cánh cửa ra vào nghe một tiếng rầm đầy uy lực.

Tên khốn này quá khỏe.

Chưa kịp đứng dậy đã bị tên em Quân Phong lao tới đá liên tiếp vào bụng. Nhưng Phương Anh là ai chứ, vừa đá đến cái thứ tư cô ngay lập tức túm lấy chân của hắn sau đó dồn sức vào phần khuỷu tay mà cho hắn một cú thật mạnh vào bàn chân khiến hắn lập tức ngã nhào.

Vừa đánh ngã được một tên, thì tóc đã bị bà Ngoan túm chặt tay đang lăm lăm con dao lôi về phía chiếc mảnh bao nhuộm máu đỏ ở giữa nhà.

"Phong, con đi tìm con bé kia." Bà ta vừa túm tóc Phương anh một cách thô bạo vừa hét lên.

Phương Anh túm vội lấy con dao trên sàn ngửa cổ cắt một nhát vào tay bà sau đó lại tặng cho bà ta một cú đá khiến bà ta bay thẳng đến phía những chiếc tủ cuối căn phòng, làm cả chiếc tủ đổ ập xuống, cùng những chiếc hộp đổ tim người rơi trên sàn loảng xoảng vang vọng cả căn phòng. Rồi nhanh chóng chạy theo tên béo vừa đi ra khỏi cửa đến gian nhà giữa.

Phương Anh từ sau lưng nhảy lên người hắn sau đó dùng hết sức bình sinh cắm vào vai hắn nhưng tên này quá trâu bò không hề si nhể còn trực tiếp quăng cô xuống sàn, muốn bóp cổ cô dính chặt lên tường nhưng bị cô nhanh chóng né thoát còn tặng hắn một cú đá Taekwondo nhưng hắn hoàn toàn không có một chút ảnh hưởng chỉ là lùi về sau mấy bước. Phương Anh lập tức túm lấy bình hoa bên cạnh đập thẳng về phía hắn nhưng vẫn không ăn thua tên này vẫn tư thế hung hăng lao đến phía cô giơ nắm đấm. Không biết từ lúc nào Phương Anh lại chuyển sang đánh đấm với cả hai anh em hắn, né tránh, chạy nhảy giữa ba gian nhà. Quân Long từ đâu tới tay cầm thanh sắt lăm vụt cô nhưng đều trượt, đồ trong nhà bị hắn đập hết lượt, Phương Anh vừa tránh né những quyền cước của Phong lại vừa phải để ý Long. Tên Phong như tên hổ dữ phát điên lao đến, cầm cả chiếc bàn lớn đáp về phía cô nhưng lại bị cô đu trên thanh xà bằng inox trên giường né được, cả chiếc giường theo đó sập theo. Nhân lúc tên Long mất sức vì vung gậy sắt khắp bơi, trực tiếp cho hắn một quyền vào giữa mặt khiến hắn ngã nhào xuống đất, sau đó chưa kịp tấn công tiếp lại phải đối phó với tên anh của hắn. Phương Anh thật sự muốn đập cho một tên bất tỉnh nhân sự luôn cho rồi, cô cảm thấy mình cũng bắt đầu dần đuối.

Cầm thanh sắt trên tay lạnh lùng chỉ về phía hai tên sát nhân bên kia mà nói: "Con mẹ chúng mày, lên một lúc luôn đê, tao chơi tới bến với chúng mày, lũ khốn nạn." Sau đó dồn hết uất ức của những người bị chúng giết mà tiền lên, sức mạnh của cô như tăng thêm 200%.

"Lũ súc sinh khốn nạn." Ba máu sáu cơn cầm lấy thanh sắt lao về phía Quân Phong nhưng lại táng thẳng vào tên nghiện Quân Long đang vừa chật vật ngồi dậy. Hắn ta ôm lấy đầu máu tươi đang chảy, lăn xuống cuối nhà khóc lóc kêu gào.

"Anh ơi cứu em."

Ngay lập tức tên anh béo mập tức giận lao về phía cô gầm lên như muốn nứt vách nhà: "Con chó." Rồi lại phi thẳng về phía cô lần nữa, tránh né đến lần thứ ba không được, cũng đánh trúng hắn ba lần bằng thanh sắt lớn nhưng hắn vẫn đứng vững còn trực tiếp đè thẳng cô xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Hắn dồn cô xuống sàn, ngồi trên người cô, hai tay to lớn ra sức bóp thật chặt cổ đối phương. Gân xanh và mạch máu nổi lên trên cánh tay và mặt bất chấp lớp mỡ dày, ánh mắt tà ác như đỏ au hóa thú điên. Phương Anh cảm thấy cổ họng như bị bóp nát, không thể hít thở được, gương mặt cũng dần từ đỏ chuyển sang trắng bệch. Cô dùng hết sức cuối cùng mình có, rút chính dao nhỏ trên vai hắn rồi lại đâm vào vị trí cũ nhưng đáng tiếc hắn như mình đồng ra sắt không một chút đua đớn. Vẫn chưa bỏ cuộc Phương Anh tiếp tục đâm thẳng vào con mắt trắng đỏ au của hắn, lần này Quân Phong vẫn không chịu bỏ cuộc, Phương Anh cũng dùng chút sức cuối cùng ấn con dao thêm sâu.

Lúc Phương Anh cảm thấy mình có lẽ sẽ chết, ý thức dần mơ hồ thì người bên trên bỗng nhiên gục xuống, giãy giụa vài cái rồi gầm lên như hổ sau đó không phản ứng nữa. Con dao cắm ở mắt vẫn còn, máu tươi chảy dọc từ mắt xuống sàn, còn phát ra tiếng, thật gớm giếc, một con quỷ đích thực.

Phương Anh ôm lấy cổ mà ho khan, cái nhà quái quỷ này rất thích bóp cổ thì phải, cô cảm thấy cổ họng mình đau rát, mất cảm giác, nuốt nước bọt thật khó, thở cũng thật chật vật.

Cảm thấy chín phần mạng của mình vừa quay trở về rồi, nhưng còn chưa kịp thở xong, chưa định hình được mọi việc, người vừa nằm vật bên cạnh lại dùng cánh tay muốn túm lấy cô lần nữa, Phương Anh cố kéo lấy thân mình lui ra một chút, cô cũng thật sự rất đuối sức lắm rồi. Ngươi kia một bên mắt máu bị đâm đến ngập cán dao nhưng vẫn rất khỏe, không thể mở mắt lại đoán chuẩn hướng cô mà tiến tới, Phương Anh túm lấy sợ dây thừng bên cạnh, hai tay cầm hai đầu sợi dây cuốn vào tay thật chắc, bật người dùng dây thừng cuốn lấy cổ hắn, kéo hắn ngã xuống sàn rồi cùng cả chân khóa hắn, cả người dùng hết sức kéo lấy sợi dây thừng. . ngôn tình sủng

Quân Phong bị siết chặt đến ngạt thở, nhưng vẫn đủ sức làm điều điên rồ nhất, hắn rút con dao đang cắm ở mắt mình ra, rạch vào tay cô một đường, rồi hai đường, rồi ba đường, vết rạch sau càng mạnh tay hơn vết rạch trước, Phương Anh còn không cảm nhận được sự đau đớn nữa, vì nếu cô buông tay cô sẽ chết, chỉ có thể cắn răn chịu đựng, tiếng rít qua kẽ răng. Cuối cùng người kia cũng ngừng giãy giụa, Phương Anh vẫn chưa tin tường mà buông ra, nhưng lần nữa chưa kịp nhìn thấy cánh tay đầy máu của mình đầu đã bị Quân Long dùng thanh ngang gỗ của giường quật vào đầu.

"A..." Cô kêu lên một tiếng, sau đó lăn qua một bên, chưa kịp đứng lên lại bị một đòn nữa vào chân.

"*** mẹ con khốn, con điếm, lũ chúng mày đều đáng chết, chết hết đi." Hắn ta đầu đầy máu loang lổ khắp mặt đáng sợ, cứ nói hai từ lại đập vào chân phải của cô một cách hung hăng, một chân đạp tay đánh cô đang nằm chật vật trên mặt đất. Phương Anh cảm thấy cơ thể này sắp không phải của mình nữa rồi.

Quân Long đánh chán tay lại kéo cô đứng dậy, từ phía sau ôm khóa cô lại, bà Ngoan không biết tỉnh lại từ khi nào cũng trên tay cầm chiếc cưa máy lao về phía này.

"Giết con đĩ điếm này đi mẹ." Giọng hắn thật sự hả hê.

"Giết nó." Giọng bà Ngoan trầm thấp đúng chất một kẻ sát nhân máu lạnh cầm chiếc máy cưa lao về phía cô. Nhưng Quân Long vốn không phải tên khỏe mạnh gì chiếc cưa còn chưa kịp đến đã bị cô dùng sức xoay người khiến lưỡi cưa một đường cưa trên lưng hắn mà kêu thảm thiết. Làm sao hắn có thể ngờ được cô phút trước Phương Anh nằm đó cho hắn đánh phút sau lại có sức mạnh như vậy. Đó chính là lúc thập tử nhất sinh, sức mạnh người ta lại phi thường như vậy đấy. Chính bản thân hắn cũng không nghĩ mình không giữ nổi một đứa con gái.

Một tên quá yếu, một tên thì quá khỏe.

"Aaaaaaaa..." Máu tươi cùng thịt phun lên mặt, lên người bà Ngoan, phun vào trong không khí như mưa sương. Bà Ngoan cố gắng điều khiển cái cưa mà không được khiến lưỡi cưa đã chạm đến xương, Quân Long buông cô ra, ngất lịm trên mặt đất, không rõ sống chết.

Bà Ngoan sửng sốt một chút rồi cười điên dại, liếm máu con trai trên miệng mình sau đó không khác gì ác quỷ giữa đêm khuya mà gào hét, vừa cầm chiếc cưa tiến về phía cô, nhưng Phương Anh cũng rất nhanh lùi lại nhìn người đàn bà kia không quan tâm sống chết con mình mà chém điên cuồng về mình.

Phương Anh nhảy lên nắp tủ đứng, bà ta chém tan cái tủ, nhảy lên giường thì chiếc giường cũng tan nát, chiếc kệ cũng thế mà bị cả chục phát chém, trên tường cũng chi chít vết chém của máy cưa. Cả hai đã thấm mệt, chiếc máy cưa nặng khiên bà ta dần đuối sức, Phương Anh một chân thấp một chân cao né tránh rồi bất ngờ quay lại, vòng sau đá một cước khiến bà ta không kịp trở tay, theo máy cưa ngã xuống nhưng Phương Anh tình hình cũng không tốt là bao nhiêu đá bà ta ngã cũng lảo đảo ngã xuống, ngồi dựa vào tường nhà mà thở dốc. Nhưng giờ cô thở cũng thấy đau. Gian nhà giữa hỗn độn, lộn xộn và tan nát.

Phương Anh thật sự, rất đau, rất mệt, cô đã đạt giới hạn của bản thân rồi.

Chú Thắng, nhất định chú phải cứu được Linh, còn bạn nhỏ kia, mong chú Thắng đến sớm một chút giúp em ấy.

Lúc cô cảm thấy sức lực mình một chút không còn thì bà Ngoan lại xuất hiện, nụ cười độc ác.

"Mày chạy tiếp đi, chạy đi. Chết đi, chết hết cùng với mấy con điếm con phò đó đi." Bà ta cầm lấy một cây kéo may sắc nhọn từ từ tiến lại.

"Bị chồng theo gái trẻ bỏ rơi nên giận cá chém thớt?" Phương Anh ngồi dựa vào tương, một chân co, một chân duỗi, vẻ mặt không một chút sợ hãi. Chỉ là cô cảm thấy thật mệt.

Đuối như con cá chuối.

Cô tranh thủ liếc thấy bức ảnh phía sau được lồng khung kính, một bức ảnh có lẽ bị vò nát cả trăm lần rồi lại được ép cho vào khung kính, một đôi nam nữ trông rất tình cảm đang nhìn nhau âu yếm.

"Mày thì biết cái gì, lũ chúng mày làm sao mà hiểu được." Bà ta như gầm lên đứng trước mặt Phương Anh.

"Ừ, tôi đéo muốn hiểu lũ sát nhân các người, đánh nhau một trận sống còn đi." Phương Anh kéo cái chân đau đứng dậy, mặc cho tay trái máu chảy nhiều khiến cô chóng mặt hoa mắt.

Bà ta cầm lấy cây kéo nhọn hoắt lao về phía cô như muốn rạch mặt đối phương, Phương Anh nếu là lúc sung sức nhất đã rất nhẹ nhàng né tránh, nhưng giờ chính là khoảnh khắc duy nhất. Dùng hai tay chuẩn xác bắt lấy cánh tay cầm kéo của bà ta sau đó đập bà ta ngược lại vào tường thật mạnh làm chiếc kéo rơi xuống, bà Ngoan không chịu thua, hay đúng hơn đã chuẩn bị trước, từ trong áo bên kia lấy ra chiếc kim tiêm có dung dịch bên trong từ sẵn, muốn đâm thẳng vào kim tiêm vào cổ cô.

Phương Anh phản ứng nhanh chóng dùng tay phải giữ lấy cổ tay gầy gò, gân guốc của bà ta nhưng chiếc kim ngày càng gần về phía cô, tay cô cũng ngày một run theo, run vì dùng hết sức lực, run vì sự giằng co này. Một tay giữ lấy cổ tay bà ta, tay kia thì lại bị bà ta ghì lấy.

Cơ hội duy nhất, một ăn cả, ngã thì chết.

Phương Anh dồn hết sức vào tay trái từ từ ép sát đồng hồ thông minh về phía ngực bà ta, phía bên kia kim tiêm cũng đã chạm lấy cổ của cô.

"Electric shock, now... Giật chết con mẹ nhà bà." Phương Anh áp sát mặt đồng hồ vào ngực của bà ta, bất chấp mũi kim tiêm đã cắm phập vào cổ mình, dung dịch trong đó cũng từ từ vào cơ thể. Cô cũng không biết nó là thứ gì, thuốc mê hay là thuốc độc nữa.

Chú Thắng từng nói chiếc đồng hồ này còn có thể như một chiếc súng điện, tiếc là cách dùng khá cồng kềnh, còn phải áp thẳng mặt đồng vào tim đối phương mới có thể sốc điện nhanh nhất. Còn về câu lệnh với đồng hồ thông minh, cô cũng một thời đu K-pop như các em cấp hai cấp ba bây giờ chứ sao nữa, học tiếng Anh thì dốt thật đấy nhưng vì bài hát của idol lại rất thuận tiện nhớ, không ngờ lại có lúc dùng đến như vậy.

*Electric Shock là một bài hát rất nổi của nhóm nhạc nữ f(x).

Bà Ngoan ghì mũi tiêm vào cổ Phương Anh xong thì buông thõng hai tay, nhìn cô cười đến điên dại, như trêu tức Phương Anh vì sự điên khùng mà cô làm, ấy vậy mà chiếc đồng hồ không thể hoạt động được? Cô lấy tay phải thêm lực ấn chặt đồng hồ vào ngực bà ta thêm chút lực.

"Con ngu, đi chết đi." Bà Ngoan cười càng ngày càng điên dại hơn sau đó giật lên đùng đùng mấy cái rồi ngã quỵ.

Cái này cũng quá quái đảng đi, hóa ra cười điên dại là tác dụng phụ của điện giật này. Phương Anh còn tưởng hai người sẽ cùng bị giật chết ai ngờ bà ta liền nằm ra đó còn mình thì không sao cả.

Phương Anh ngồi bệt xuống đất, sờ lấy cái cổ của mình đau nhức, cảm giác mơ mơ hồ hồ, trời đất quay cuồng lại xuất hiện.

Cô cố đứng dậy đi về phía căn phòng phía trong, cô muốn đưa em gái đó ra khỏi đây nhưng bước chân ngày một nặng nề, ý thức ngày mơ hồ không rõ, mắt cũng không nhìn rõ đường nữa.

Không được, Phạm Phương Anh, mày không được nhắm mắt, không được ngã xuống, mày còn có trách nhiệm trên vai, có mạng sống người khác cần mày giúp.

Ông trời ơi, cho con thêm chút thời gian nữa đi mà, đừng bắt con ngủ như thế, để con đưa em ấy rời khỏi đây đã được không. Nếu có ngất đi, nếu còn sống, xin hãy để con có thể tỉnh dậy trước họ.

Phương Anh ngã trên sàn, ánh mắt mông lung nhìn xung quanh, chân tay hoàn toàn mất sức, không thể khống chế bản thân.

Trước khi hai mí mặt hoàn toàn sụp xuống, cô mơ hồ nhìn thấy bóng dáng tên anh lớn to béo mập mạp Quân Phong đang chậm từng bước như đang đi về phía mình.

- -Hết Chương 11--

Đang stress nhẹ mà sau khi viết xong chương này muốn stress x2 đó mọi người.