Phương Anh không biết là mơ hay thật, cô còn sống hay đã chết, cô chỉ cảm thấy mình ở đây rất lâu rồi. Nơi đây là một không gian trắng xóa, tất cả chỉ là tường trắng, hoàn toàn không có lối ra, lâu lâu trên bức tường kia lại hiện ra những hình ảnh kỳ lạ, hỗn độn, không trật tự.
Cô thấy mình với Quân Phong và Quân Long đánh qua đánh lại, nhưng cô có phần thua thế, bị túm lấy, bị đánh vào mặt, vào bụng, bị lên gối nhưng cuối cùng cô vẫn kiên cường dùng hai tay đỡ chống trả thoát lui. Một lúc sau lại hiện lên hình ảnh Quân Long đang đạp lên tay cô, đang đánh vào đầu cô nhưng cô vẫn kiên trì dùng tay đỡ lấy. Cô còn thấy kéo của ai đó quẹt trúng má trái của mình. Mọi hình ảnh lộn xộn không có thứ tự thi nhau diễn ra.
Nhưng hình ảnh nào cô cũng thấy rằng, bên cạnh cô, xa xa cuối phòng, có rất nhiều người đang đứng đó, nhìn cô, cổ vũ cô, truyền sức mạnh cho cô. Đôi mắt ai cũng có sự u buồn, sự hận thù và những đôi mắt đỏ hoe. Chỉ có điều nhìn họ thật khác lạ, mờ mờ ảo ảo, chẳng giống thật, họ tập lại giống như luồng oán khi, tiếp thêm sức mạnh cho Phương Anh mà đánh bại ba kẻ kia.
Phương Anh còn chưa kịp nói chuyện với họ, những hình ảnh khác lại xuất hiện, hai cô gái xinh đẹp à không, họ như một đôi tình nhân thì đúng hơn, một người xinh đẹp nhưng có chút ngang ngược, một người xinh đẹp, hiền dịu, nhẹ nhàng nhưng cũng rất kiên cường. Phương Anh nhìn thấy rất nhiều hình ảnh của họ: lần đầu gặp, những trận đấu khẩu, quan tâm nhau, chia sẻ với nhau, những lần tình cảm mặn nồng đầy ái muội, những trận cãi vã và cả những lời nói làm tổn thương nhau. Phương Anh phát hiện ra hai người họ thật sự yêu thương nhau nhưng cuối cùng không ai nói ra, vậy là họ trở thành một mối quan mập mờ khó hiểu và rồi cuối cùng lại là chia xa.
Cô thật sự muốn tiến lên nói với họ hãy nói thật lòng với nhau đi đừng trẻ con vậy nữa, cô đứng ngoài nhìn mà tức giùm họ nhưng đáng tiếc cô chưa kịp làm gì lại là những hình ảnh khác xuất hiện. Các hình ảnh rời rạc chỉ vài giây, cô thấy một cô gái trong phòng bệnh có lẽ đã bị bạo hành rất lâu rồi mà trở nên gầy yếu tiều tụy nhưng ánh mắt cường biết bao nhiêu. Thế nhưng vài giây sau lại là những kẻ quen mắt hai anh em nhà Phong, Long cùng những người đàn ông lạ mặt. Phương Anh thấy cảnh tượng kinh khủng trước mắt mà chỉ muốn tiến lại gần cứu lấy cô ấy nhưng vừa chạm vào thì tất cả lại hóa thành bong bóng nước, rồi lại thành hình ảnh khác.
Một cô gái cầm hình ảnh cô gái trong bệnh viện khóc thật thương tâm, những cơn khóc nấc, trái tim đau đớn nhìn nụ cười người con gái kia. Sau đó lại là hình ảnh ai đó đang siết cổ cô gái ấy một cách tàn nhẫn, nhưng trên tay vẫn cầm lấy bức ảnh đó.
Phương Anh không thể làm gì khác mà đứng nhìn, cô như phát điên cô muốn lao vào cứu lấy cô gái kia nhưng không thể, tên kia lao tới muốn giết cô ấy vậy mà Phương Anh chỉ có thể đứng im nhìn hắn tiến về phía mình với nụ cười quái dị. Cô không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
"Phương Anh, Phương Anh, cháu sao vậy? Tỉnh, tình lại." Giọng chú Thắng như vang vẳng bên tai, trước khi dao của kẻ kia chạm đến ngực cô, Phương Anh ngay lập tích tỉnh lại.
Mồ hôi đổ như thác, ngực truyền đến cảm giác khó chịu đến thở dốc. Phương Anh mở mắt rồi nhíu mày lại thích nghi với ánh sáng.
Là mơ, lại còn là giấc mơ thật dài.
"Trời ơi con bé này, mày làm chú sợ muốn chết." Bộ mặt già nua của chú Thắng làm vẻ đáng thương bên cạnh làm Phương Anh giật mình suýt muốn ngất lại lần nữa. Trên trần nhà thật nhiều bóng đèn trắng đang sáng, cô thật sự thấy khó chịu.
"Chú mở rèm ra tắt cái điện này đi đã cháu đau mắt quá." Giọng Phương Anh khàn khàn vì khô cổ, cô đang rất khát nước.
"Giờ là 7 giờ tối rồi đó, không bật đèn sao được? Cô ngủ được mười mấy tiếng rồi đó." Chú Thắng vừa rót nước cho cô vừa nói.
Phương Anh bắt đầu cùng cái đầu đang khó chịu của mình xoay tua một vòng ký ức tối qua cùng chú Thắng.
Sau khi chạy khỏi căn nhà ác mộng đó, Hoài Linh chỉ biết liều mạng mà chạy, bỏ lại những tiếng hét lớn, những tiếng đập vỡ của đồ đạc cô vừa chạy vừa khóc. Đôi chân run lên vì bị trói quá lâu hay vì sợ hãi, chính bản thân Linh cũng không biết. Linh chạy mãi, chạy mãi, đôi chân giường như không có cảm giác mà chạy, bầu trời tối đen như mực, phía trước là xóm nhà ở nhưng một ánh đèn cũng không có, tất cả không gian xung quen đều đen tối khiến người khác mất phương hướng. Linh vừa chạy được vài bước lại ngã nhoài xuống, chân tay bắt đầu truyền đến cảm giác đau đớn vì ngã trên những mảnh vỡ của của đủ những thứ như mảnh sành, sỏi, đá và cả những miếng gạch vỡ.
Thật chật vật mới có thể chạy ra được hoàn toàn khu đất của căn nhà đó, Linh quay lại nhìn lại căn nhà đáng sợ kia, rồi cố nén bản thân khóc ra thành tiếng, chân thấp chân cao mà bước đi trên con đường nhỏ như lời Phương Anh nói, nhưng bản thân Linh cũng không biết đây có phải đường không, vừa đi lại vừa lẩm bẩm mình có thể làm được, mình có thể làm được.
Linh thật muốn chạy thật nhanh nhưng không thể, đến cuối cùng như cảm giác đến khu có người ở, thấy ánh đèn vàng hắt ra soi bóng những con nghiện túm năm tụm ba tranh nhau dùng chung một ống kim tiêm. Thay vì hét lên sợ hãi, Linh từ từ nhân lúc chúng không để ý nấp sau bụi cây dại ven đường, nhưng lại vừa trốn vừa sợ bị phát hiện lại sợ mình đụng phải những kim tiêm vứt bừa bãi ở đây nên chỉ dám khom khóm người xuống làm đầu gối đau căng cứng. Bầu trời bỗng nhiên xuất hiện chớp, những đợt chớp sáng liên tiếp xuất hiện, Linh phát hiện ra nó ở ngay trên căn nhà kinh dị kia. Lòng cô vừa lo lắng, bồn chồn, bất an, trong lòng là ngàn lời cầu nguyện cho Phương Anh.
Khi cảnh sát tràn vào xóm nghiện, cả xóm như chạy láo loạn cả lên, vội vội vàng vàng phi tang chứng cứ. Vì đường quá nhỏ, cả đội phải đi bộ vào, thấy những tên nghiện vừa đứng đầy ngõ chạy hết sạch, cuối cùng túm lấy một cậu nhóc yêu cầu dẫn đường đến nhà Mai Thị Ngoan, ai ngờ cậu bé đó lại chính là cậu bé dẫn Phương Anh vào căn nhà đó. Trên đường lại giải cứu được Hoài Linh đang bị một tên nghiện vì tưởng cảnh sát đến bắt mình trên đường chạy trốn mà gây khó dễ cho cô.
Lúc cả đội cảnh sát bao vậy căn nhà theo các mũi tấn công, chú Thắng tiến vào đầu tiên thấy một cảnh tưởng vô cùng bất ngờ. Quân Phong trên mặt đầy máu, đang đứng yên giữa nhà không nhúc nhích, miệng gầm gừ như một con chó dữ. Quân Long nằm trên vũng máu với vết thương cắt đến tận xương ở lưng. Mai Thị Ngoan, đầu tóc bù xù, mắt mũi trợn ngược toàn lòng trắng nhưng trên môi vẫn cười đầy khủng bố. Căn nhà lộn xộn, hỗn độn, không thứ gì còn nguyên vẹn, đến chiếc ti vi cũng bị máy cưa chia năm xẻ bảy, máu loang lổ khắp nhà.
Phương Anh được tìm thấy đang bất tỉnh nằm trên mặt đất với đa chấn thương, máu dính khắp người vừa của địch vừa của ta, một bộ dạng chật vật nhưng ai cũng biết cô đã kiên cường đến như thế nào.
Sau đó cả đội cảnh sát tìm thấy căn phòng giết người khủng bố làm ai bước vào cũng muốn bước ra ngay vì sự tanh tưởi, bẩn thỉu, bốc mùi phân hủy của nó, và quan trọng hơn là những quả tim người trong những chiếc lọ sắc màu rơi tung tóe trên sàn nhà. Đồng thời họ cũng nhanh chóng tìm được một nữ sinh bị thương rất nặng sau tấm đệm, hơi thở rất yếu.
"Thế giờ cô bé đó sao rồi chú." Phương Anh chật vật lắm mời ngồi lên được, dùng tay phải chưa bị băng bó mà nhìn mặt mình trong gương lòng đau đớn.
"Bị tra tấn và bỏ đói nhiều ngày, vết thương chủ yếu là ngoài da, một số vế thương có lẽ sẽ để lại sẹo cả đời, tính mạng thì không quá nguy hiểm nhưng tinh thần khá bất ổn, mới tỉnh lại nhưng mơ mơ màng mạng lại ngất rồi." Chú Thắng vừa xem điện thoại vừa trả lời mà hàng lông mày nhíu vào.
"....Cảnh sát đã tìm thấy thêm 28 thi thể xung quanh nhà nghi phạm và con số này sẽ tiếp tục tăng theo quá trình tìm kiếm." Trong điện thoại, giọng nói phát thanh viên đài truyền hình thành phố H vang lên làm Phương Anh như muốn phát điên.
"Nạn nhân đa số là nữ, danh tính đến nay tạm chưa thể xác nhận, chỉ có một số người có người báo án là mất tích đang đến giám định DNA, theo bên pháp y có thi thể lâu nhất có lẽ là từ hơn một năm trước." Chú Thắng ở một bên bắt đầu tóm tắt lại sự việc cho Phương Anh.
Ngoại trừ việc phá được vụ án giết người hàng hoạt biến thái này, sở cảnh sát H còn làm báo chí tốn giấy mực và dư luận dậy sóng vì một màn tóm gọn giám đốc bệnh viện tâm thần Vĩnh An cùng các đối tượng liên quan về hành vi mua bán, tàng trữ và sử dụng chất ma túy, làm giả bệnh án và ngược đãi bệnh nhân. Chiếc xe của Phan Lan Anh được tìm thấy ngay trong sân sau của bệnh viện. Truyền thông một ngày đưa tin không ngớt, người dân một ngày bị sốc với các thông tin đáng sợ vừa qua. Cảnh sát còn tìm được hồ sơ bệnh án chứng nhận có vấn đề về thần kinh của Lương Quân Phong và Lương Quân Long trong nhà của bọn chúng. Nhưng những hồ sơ này đều là do chính giám đốc bệnh viện tâm thần Vĩnh An ký, Mai Thị Ngoan chính là muốn đưa các con mình thoát tội bằng việc tạo lập một hồ sơ bệnh án tâm thần. Ngay từ đầu bà ta đã xác định đường rút lui cho con đường tội lỗi đáng ghê tởm của bản thân và con trai mình rồi. Nhưng đáng tiếc, giám đốc bệnh viện tâm thần cũng đã bị bắt, Mai Thị Ngoan bắt đầu cho những lời khai đầu tiên.
Phía cảnh sát cũng nghi ngờ, Lương Quân Phong và Lương Quân Long đã chính tay sát hại bà Loan. Thân phận của hai tên này cũng được hé lộ một cách bất ngờ.
"Để cháu đoán nhé, hai tên này là con ruột của Mai Thị Ngoan chứ không phải em gái bà ta, nhưng là con của kẻ bà ta không yêu nên vứt cho em gái mình nuôi, kẻ bà ta yêu lại không yêu bà ta?" Phương Anh vừa ăn quýt vừa đưa ra phỏng đoán chính xác của mình.
Mai Thị Ngoan yêu say đắm bác sĩ điều trị Lương Quốc Đồng của bệnh viện tâm thần Vĩnh An khi bà ta mới chân ướt chân ráo về bệnh viện này công tác. Nhưng đáng tiếc vị bác sĩ đó lại không hề yêu thương gì bà ta thậm chí là ghét bỏ. Mai Thị Ngoan vì là bác sĩ mới, thiếu kinh nghiệm, đầu óc lại luôn tơ tưởng đến người tình, vào một buổi tối đen tối nhất trong cuộc đời bà ta, bà ta bị một bệnh nhân tâm thần mức độ nguy hiểm cưỡng hiếp tàn bạo sau đó sinh ra cặp sinh đôi hai bé trai.
Bị cưỡng hiếp bởi một tên tâm thần, báo án cũng có không giải quyết được gì hay không? Nực cười thay một bác sĩ lại bị bệnh nhân cưỡng hiếp. Mai Thị Ngoan như phát điên cười mỉa mai chính cuộc đời mình. Hai ngày sau bệnh nhân tâm thần đó hoàn toàn biến mất khỏi bệnh viện Vĩnh An, chỉ có Mai Thị Ngoan mới biết rõ chân tướng sự việc mà thôi.
Lúc nào bà ta cũng muốn bóp chết hai đứa trẻ này nhưng cuối cùng lại không nỡ ra tay, sau đó vứt cho em gái mình nuôi. Mai Thị Loan vì hai đứa bé này mà không lập gia đình, tần tạo nuôi hai anh em khôn lớn nhưng đứa lớn là Quân Phong: 7 tuổi đi rình người ta tắm, 10 tuổi biết xem phim 18+ còn suýt cưỡng hiếp con nhà người ta, 12 tuổi đội trưởng trong xóm mảng trộm đồ lót, học hết cấp một thì bỏ học, bỏ đi làm giang hổ bị người ta chém sau đó lại đi làm bốc vác, kiếm được bao nhiêu buổi tối đều cho các em gái ngành hết. Đứa nhỏ Quân Long còn xuất sắc hơn, đầu óc ngu dốt so với anh không kém hơn bao nhiêu, 10 tuổi bỏ học bắt đầu học đánh cờ bạc, hút chích, nhà có cái gì cũng mang đem bán, không có tiền ăn chơi về đánh đập mẹ đòi tiền, đánh nhau gây họa lại là bà Loan giải quyết đến ôm chân khóc lóc với người ta. Nhưng bà Loan vẫn yêu thương, bao dung, chiều chuộng con một cách mù quáng, cuối cùng hai con trai cưng vì tiền ăn chơi bán mẹ đi làm đĩ, Mai Thị Loan uống thuốc chuột tự vẫn, đến cuối đời vẫn không một lời oán thán.
Sự giáo dục và yêu thương sai cách khiên hai đứa trẻ ngày nào biến thành những kẻ sát nhân máu lạnh biến thái đến cùng cực lại được sự dung túng của Mai Thị Ngoan mà làm càn.
Lương Quốc Đồng không đáp lại tình cảm của bà Loan thay vào đó lại đem lòng yêu mộ nữ sinh 17 tuổi, ngày đó Lương Quốc Đồng đã 34. Ngày bà Loan bị cưỡng hiếp Lương Quốc Đồng bị cảnh sát bắt vì cưỡng hiếp người dưới 18 tuổi vì bị gia đình cô gái đó tố cáo. Nữ sinh đó cứ tưởng là yêu Lương Quốc Đồng điên cuồng nhưng không, ông ta đã là người thứ tám mà cô ta cùng gia đình của cô ta lừa, yêu đương với người trưởng thành, có tiền sau đó phát sinh quan hệ rồi tố cáo với cảnh sát để kiếm tiền bồi thường, hòa giải với cả tống tiền. Một người mưu mô tính toán, một kẻ ham mê sắc dục, ai đúng ai sai?
Lương Quốc Đồng mất hết sự nghiệp, không lâu sau thì mất vì ung thư gan. Cô gái kia cùng gia đình cũng chuyển đi nơi khác sống. Mai Thị Ngoan có căm hận cũng không biết tìm ai mà trút giận.
Vì nỗi hận năm nào cùng sự biến thái của hai đứa con của mình, thảm án cứ vậy mà xảy ra. Mai Thi Ngoạn có thể không trực tiếp tham gia vào quá trình giết người nhưng bà ta dung túng, cổ vũ, thậm chí là chính chủ mưu của các vụ giết người mới thật sự đáng sợ. Động cơ duy nhất là để thỏa mãn tâm lý. Mai Thị Ngoan bị ám ảnh với các nữ sinh trẻ đẹp vì hận thù mù quáng câu chuyện tình yêu màu hồng mình vẽ ra rằng nếu không có cô gái đó Lương Quốc Đồng đã là của bà ta, họ của hai đứa con trai của bà ta cũng là họ Lương nhưng bọn họ lại thật sự nghĩ ông ta là cha đẻ của mình nên cũng ngấm dần nỗi hận thù ám ảnh với nữ sinh trung học. Nhưng trước hết Lương Quân Phong và Lương Quân Long vì thỏa mãn sự điên rồ về ham muốn tình dục, thỏa mãn từ việc làm tổn thương, tra tấn người khác, muốn được làm chủ tất cả, nhìn người khác đau đớn, mà van xin chúng.
Mai Thị Ngoan còn một nỗi ám ảnh và căm hận với những bệnh nhân tâm thần trong khi chính bà ta là bác sĩ điều trị. Những bệnh nhân dưới tay bà ta đều bị đối xử dã man, khi hai đứa con trai của bà ta xuất hiện bà ta biến họ thành đồ chơi, thành công cụ bùng lên ngọn lửa khát máu của chúng.
Liệu rằng yếu tố di truyền có được nhắc đến ở đây cho sự biến thái bệnh hoạn của chúng hay không? Dù có nhưng hai tên đó vẫn hoàn toàn bình thường khỏe mạnh, giết người có kế hoạch, có chủ đích và rất bài bản, không hề có biểu hiện về thần kinh. Nhưng tâm lý thật biến thái, bẩn thỉu. Những nữ sinh bị bắt đều do hai tên này lên Facebook, Instargram tìm kiếm, các nữ sinh với lượt yêu thích cao, cùng một danh sách thành tích sẽ lọt vào tầm ngắm, dựa vào thông tin trên đó chúng nhanh chong xác định đối tượng nhắm đến, theo dõi và lập kế hoạch bắt cóc nhanh chóng.
28 nạn nhân khác được tìm thấy phần lớn là những bệnh nhân của bệnh viện tâm thần Vĩnh An, người nhà không quan tâm đến họ, đôi khi là bỏ rơi họ. Số còn lại là những người lang thang, cơ nhỡ, những em bé, người già không nơi nương tựa cũng bị sát hại tra tấn dã man trước khi giết. Quá vô nhân tính.
Tất nhiên, còn có cả những người như Phan Lan Anh, bị chính người thân ép đưa vào đó rồi chính trong căn phòng đó bị tra tấn, hành hạ, cưỡng hiếp tập thể, bị ép dùng ma túy rồi sốc thuốc mà chết.
Có những người không đáng sống, chết 1000 lần không hết tội. Có những người đang xinh đẹp như đóa hoa nở rộ kia lại không thể tỏa sắc cùng thế giới.
Thành IT, ôm lấy Phương Anh một bên khóc lóc nửa tiếng đồng hồ mới chịu buông tha, làm cô mệt chết.
"Mày lắc nữa chị mới chết đấy, tìm hiểu cho chị thông tin chi tiết về Phan Lan Anh, xem cô ấy có quan hệ với cô gái nào khác không?"
"Hả, rồi rồi, em làm, đừng nhìn em ánh mắt như thế, hu hu."
Phan Anh nhìn tấm ảnh của Phan Lan Anh trong điện thoại với cô gái trong giấc mơ chính là một người mà không khỏi đau lòng, xót xa.
Phương Anh lại nhìn vào gương một lần nữa nhìn mình và cái cơ thể đau nhức của mình. Tay cánh tay trái đến cả bàn tay được nẹp cố định lại, dạn xương nhẹ cùng các vết thương ngoài da đau đớn, không biết có để lại sẹo nữa không biết. Chân phải cũng không khá bao nhiêu, nứt xương làm cô phải bó bột kín mít, cũng may chưa đến nỗi gãy nhưng đi lại giờ khổ chết cô. Quan trọng hơn Phương Anh nghĩ lúc mình đánh đấm với hai tên sát nhân kia bản thân né tránh thật nhiều nhưng cô nhầm, cô bị đánh khá nhiều, nó giống như giấc mơ cô thấy vậy, các vùng bị đau đều như giấc mơ, trên mặt cũng có vết xước nhẹ vì mũi kéo, cái cổ tím ngắt đáng sợ, sau khi bôi thuốc cô quyết định dùng băng cuộn y tế che lại để còn gặp mọi người. Đầu thì bị cuốn băng một vòng xung quanh đã thế còn bị Thành IT âm thầm dính hình Doraemon ở chính giữa. Nhưng Phương Anh cảm thấy mình còn may mắn chán, ít nhất chân cô bó bột là chân phải là chân thuận, có thể dùng nạng với tay phải còn lành lặn của cô, tương lai đi lại có chút rộng mở.
Phương Anh có một thắc mắc, cô rất ít khi mơ, mơ mà nhớ rõ chi tiết lại càng không, có vẻ lúc đánh nhau do trước đó bị dính thuốc mê nên đầu óc mụ mị vẫn không thanh tỉnh nên không nhớ hết chi tiết hoặc do dung dịch chết tiệt của bà Ngoan tiêm vào mình gây ảnh hưởng chăng? Nhưng nếu giấc mơ mình bị đánh là thật vậy về hai cô gái kia là gì đây?
"Bệnh nhân Phương Anh, cô khá khỏe đó, sức khỏe tốt nên các vết thương khá lành thôi, còn về dung dịch cô nói thì đó là thuốc gây mê Thiopental, một loại thuốc có tác dụng gần như ngay lập tức. Nó gây ức chế hô hấp và tuần hoàn nên dễ gây thở kém và tụt huyết áp. Cô nếu thấy vùng cổ đau ở chỗ tiêm vì thuốc này kích thích tĩnh mạch. Cũng may là lúc tiêm chính xác vào mạch máu nếu không có thể dẫn đến tình trạng hoại tử mô. Có vẻ không có sốc phản vệ, ngộ độc, co giật, sốt hay suy hô hấp ở đây, cô chỉ cần nghỉ ngơi là tốt rồi. Nếu thấy khó chịu ở đâu thì cứ báo cho tôi và y tá." Bác sĩ vừa vào nói một hồi lại kiểm tra vết thương rồi đi ra.
May quá không phải thuốc độc hay cái gì 10 năm sau mới phát tác.
Phương Anh cảm thấy lúc đó như có sức mạnh vô hình giúp cô vậy. Giấc mơ kia lại ùa về.
Hay tại tác dụng phụ của Thiopental nhỉ, đau đầu quá.
Khi Phương Anh vừa ăn xong bữa tối thì chú Thắng lại tới, kể rằng vừa gặp gia đình em nữ sinh kia, tình hình không khả quan lắm nên Phương Anh quyết định đến thăm. Việc Phương Anh ở hiện trường chỉ có tổ trọng án và đội đặc nhiệm biết, về thân phận của cô cũng không có nhiều người biết, tất cả thông tin chỉ là giải cứu kịp thời hai nữ sinh. Tổ trọng án lại nhận được tin Phương Anh đi làm cảnh sát nằm vùng nhưng là nằm vùng vụ án này, sau đó ai cũng đến mắng cô cẩu thả, nguy hiểm thế mà dám vào, sau đó khóc lóc, sụt sùi ôm cô động viên rồi kêu cô nghỉ ngơi tốt hãy quay lại.
Phương Anh bỗng nhiên thấy mấy ông bà này còn nhiều lời hơn cả mình nữa.
Bố mẹ mà thấy bộ dạng mình như thế này chắc chửi mình sấp mặt mất.
Cả người chỗ nào cũng đau, máu bầm ở mọi nơi, động một tý là đau hết cả người, Phương Anh thấy mình đúng là rất trâu bò đi.
Buổi tối Phương Anh cùng chú Thắng qua phòng bệnh của cô bé kia. Lê Thị Thu Minh, 16 tuổi, học sinh lớp 10 trường trung học phổ thông chuyên Trần Phú. Thu Minh nằm trên giường với gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt vô hồn, không sức sống.
Phương Anh chào bố mẹ Thu Minh rồi ngồi xuống cạnh cô bé. Một cô gái nhí nhảnh, đáng yêu, hoạt bát, giấy khen treo khắp phòng không hết lại trở nên như vậy. Thương em, cũng thật đáng hận những kẻ kia.
Phương Anh vỗ vỗ tay Thu Minh rồi cười "Chúng ta làm được rồi, em làm tốt lắm."
Cô bé cuối cùng cũng phản ứng, đưa mắt nhìn cô, nắm chặt lấy tay cô, nước mắt lăn dài. Ngày hôm đó cô bé tốt hơn một chút, đã chịu ăn uống và tiếp nhận cái ôm của mẹ. Cả gia đình đình cứ thế ôm nhau mà khóc.
Lúc Phương Anh được chú Thắng dìu về phòng trong tâm trạng buồn vui lẫn lộn thì nhanh như vũ bão bị ai đó cao hơn mình muốn hai cái đầu ôm chầm lấy, làm cô suýt nữa bị ngạt thở. Chú Thắng đứng bên cạnh thầm khen Phương Anh số đào hoa, đi đến đâu gái theo đến đấy.
"May quá, cậu không sao." Linh băng bó một chút ở chân, tay và đầu nhưng nhìn chung sức khỏe tinh thần rất ổn. Phương Anh lúc này mới nhìn kỹ cô nàng.
Đúng là hoa khôi của trường anh nào cũng muốn theo đuổi có khác, xinh xắn, đáng yêu.
"Chết làm sao được, sao hôm qua cậu hổ báo cáo chồn lắm mà giờ lo lắng cho tôi à."
Linh như đang định nói gì đó thì lại nghiêng đầu qua một bên cười tươi.
"Em chào cô." Sau đó không quên vẫy vẫy tay.
Phương Anh cũng theo phản xạ quay người lại nhưng suýt nữa cô muốn bổ nhào xuống đất.
Trời ạ, Hà Nhất Phương, lại gặp nữa.
"Ha ha ha, em chào cô." Phương Anh đứng huých tay về phía chú Thắng đang cứng đơ người một bên gượng gạo cười ra hiệu.
- Mau xử lý cô Phương đi còn cháu lo con bé này.
- Nhanh nhé, chú cũng không chịu được lâu đâu.
"A... A ha ha ha, chào cô giáo, trùng hợp quá, tôi là chú của cháu Phương Anh."
Cô giáo Phương mới vừa gật đầu chào lại chưa kịp nói gì đã bị chú Thắng kéo đi ra một góc khác, phía bên kia Phương Anh cũng không nhàn rỗi kéo Linh sang một bên thì thầm.
"Nghe nè Linh, chuyện tối qua cậu đừng kể với ai được không, bất kỳ ai, đặc biệt là thầy cô các bạn trong trường, cậu biết tôi ở trường như nào rồi đấy, nói chung là cậu đừng nói cho ai, chỉ hai chúng ta biết. Okay?" Phương Anh thật sự rất muốn dùng 1000 lý do để thuyết phục Linh nhưng cuối cùng cô cũng không biết nói gì nhưng ai ngờ người kia rất nhanh đồng ý.
"Được, đồng ý." Lại còn đồng ý rất thoải mái nữa.
Phương Anh đôi khi thấy Hoài Linh như là đa nhân cách, trong đó có một nhân cách cô khá thích đó là không thắc mắc, không hỏi lại.
Cuối cùng còn chào cô vì bố mẹ đến đón rồi hẹn cô ở trường.
Phía bên kia chú Thắng tình hình cũng thật là tệ lắm "Đúng vậy đó cô, tập đành đi xe sau đó ngã thành như vậy đó, cô giáo giúp tôi để ý con bé một chút, nó chỉ hơi nghịch ngợm thôi nhưng rất thông minh. Nay là vội quá không kịp xin phép cô cho cháu nghỉ học, mong cô thứ lỗi."
Chú Thắng không khác gì một bà tám chính hiệu ngồi bịa chuyện kể lể tâm sự từ chuyện này sang chuyện khác "Mà nhắc mới nhớ, hai nhà chúng ta hình như gần nhau nhỉ, công việc của tôi thật sự rất bận, mà con bé cứ đòi về, có gì cô để mắt tới nó hộ tôi nhé, nó cứng đầu lắm, có biết đấy, người làm chú như tôi thật quá khổ mà" Nói xong không quên chấm chấm nước mắt.
"Nghe nói chú của em Phương Anh là bác sĩ bệnh viện này mà, theo tôi để em ấy ở đây có lẽ sẽ tốt hơn ở nhà." Hà Nhất Phương chỉ là thuận tiện nói mà làm chú Thắng sợ vã cả mồ hồi.
Được rồi, chú Thắng quên luôn việc mình ghi trong hồ sơ là bác sĩ rồi.
"Ha ha, con bé nó ghét bệnh viện lắm, còn phải đi học nữa mà cô giáo." Sau đó liếc về phía Phương Anh đang chống nạng đi về phía này cầu cứu.
- Cô giáo của cháu, cháu tự giải quyết đi.
- Cháu biết ngay mà, ai gặp cô giáo IQ vài tỷ cũng thành vậy hết đó.
"Cô đi đâu mà đến bệnh viện vậy ạ?" Phương Anh cười híp mắt giả vờ nịnh đò nói.
"Chị gái Thủy Tiên của em đang nằm trong đây."
Cuối cùng Phương Anh cùng Hà Nhất Phương kéo nhau đến thăm Thủy Tiên còn chú Thắng thì nhân cơ hội chuồn mất. Cô giáo Phương rất chuyên chú đỡ Phương Anh đi từng bước lết đến phòng bệnh của Thủy Tiên, còn Phương Anh nhân cơ hội sát vào ngửi mùi dầu gội, dầu xả, dầu dưỡng, kem ủ trên tóc con gái nhà người ta gương mặt thỏa mãn.
Nhưng vừa bước vào phòng thì khung cảnh không đúng lắm. đây là phòng VIP, một người một phòng, người nằm trên giường chắc chắn là Thủy Tiên nhưng người đứng bên cạnh thật quen mắt đi.
Trời ơi, tiểu thư Trúc Hạnh, thế quái nào cậu cũng ở đây vậy?
Sau một màn chào hỏi nhìn thì có vẻ tự nhiên và giải thích qua loa tình huống của bản thân, ánh mắt Hạnh lúc nào cũng dán trên người Phương Anh như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
"Chuyện là, bạn của cô giáo Phương..."
"Tôi là Thủy Tiên." Mỹ nữ Thủy Tiên nằm trên giường với cái tay bó bột và cái đầu khâu vài mũi bất bình nêu ý kiến.
Trúc Hạnh biểu tình không thèm để ý tiếp tục kể.
Bà chị Thủy Tiên cả tuần nay đều cắm trại tại quán bar của Trúc Hạnh nhưng hôm qua vì say quá, máu anh hùng nổi lên mà gây chuyện. Bảo vệ trong bar nhận nhiệm vụ đưa một khách hàng nữ say ra xe nhưng chị Tiên nhà ta mắt nhắm mắt mở tưởng họ là người xấu, một mực lôi kéo đánh nhau với bảo vệ bar. Cuối cùng lôi võ mèo cảo ra đánh nhưng không ăn thua rồi vừa khóc lóc vừa đập đồ ăn vạ làm cả quán bar nhốn nháo. Đã vậy còn tự khua chân múa tay, đánh thì không trúng ai nhưng còn tự ngã từ bục cao xuống, người đập xuống bàn rồi đập xuồng sàn lăn vài vòng lộn mèo thể hiện đẳng cấp rồi lại gào hét kêu mọi người ở đây mưu đồ bất chính với ả ta. Khóc được một lúc thì ngất xỉu, sau đó được đưa vào đây với tình trạng chấn động não nhẹ và gãy tay.
"Hôm nay tôi đến là để đòi tiền." Trúc Hạnh một bên không khách khí nói to rõng rạc tính các khoản. Được rồi đây chính là nhà tư bản, nhà kinh doanh đại tài Trúc Hạnh. Cô bắt đầu kể tên các khoản thiệt hại về vật chất trong quán, nhân viên phải dọn dẹp sắp xếp lại nên phải trả thêm tiền lương cho nhân viên và tiền trợ cấp thêm giờ, tiền tổn thất trong thời gian mà Tiên làm loạn lẽ ra cô đã kiếm được cả đống rồi, tiền bồi thường về tinh thần, đặc biệt là tinh thần các anh bảo vệ...Thủy Tiên nghe xong mặt mũi xám xịt.
Tiên à, đây không phải phiên bản Hạnh cô giáo dạy văn đâu, cô trêu nhầm người rồi.
"Gì? Tôi bị thương vì cái bục của cô quá trơn trượt, các cô thấy tôi say còn không giữ tôi lại, tính toán với tôi? Cô phải đền cái tay này của tôi mới đúng. Tôi muốn kiện cô."
Phương Anh và Nhất Phương ngồi một bên hóng chuyện vui, Hà Nhất Phương bóc được quả quýt nào, Phương Anh cũng không ngại ngùng cướp nửa quả ngồi ăn hóng chuyện. Hà Nhất Phương cũng lười để ý chuyện này, chuyên tâm bóc quýt.
Trúc Hạnh vuốt mái tóc của cô ra sau lộ đôi khuyên tai to khủng bố của nàng, trực tiếp ngồi xuống, vắt chân yêu kiều trên đôi cao gót hàng hiệu đưa điện thoại cho Thủy Tiên xem. Vừa xem mặt mũi vừa biến đồi đủ sắc cầu vòng cực kỳ đặc sắc.
Phương Anh nhanh tay cướp luôn điện thoại trên tay Thủy Tiên xem mà suýt cười sặc.
Bộ dạng Thủy Tiên say nhèm, lăn lộn khóc lóc trên sân khấu không cho ai động vào mình, còn kêu mình là hoàng tử nay phải đưa vị công chúa kia đi. Đứng trên sân khấu múa ba lê, làm mình làm mẩy gào hét mình không say, rồi lại đóng vai hoàng thượng nói mọi người muốn ám sát mình, ai động vào cũng lao ra đánh, cuối cùng Trúc Hạnh cũng ra mặt giải quyết, ai ngờ Thủy Tiên nhìn thấy cô kích động lao lên như hổ rình mồi rồi chưa kịp mấy bước tự ngã nhào.
Phương Anh cười đến nỗi muốn văng miếng quýt vừa ăn ra ngoài, Hà Nhất Phương bên cạnh bộ dạng cũng không khá hơn bao nhiêu, lắc đầu ngao ngán.
"Đó, mọi người đều thấy rồi đó, vậy mà cô ta còn đòi kiện tôi." Trúc Hạnh nói xong lại nhìn về phía Phương Anh ra hiệu.
"Ha, vậy chúng ta cứ từ từ tính nợ nha, tôi phải về thôi, muộn rồi, mất công đến thăm con nợ, cũng may cô chưa chết làm người ta lo lắng chết đi được ấy. Phương Anh có cần cô đưa em về phòng không?" Sau đó lại nở nụ cười hết sức nhẹ nhàng quyến rũ.
Phương Anh bỗng dưng thấy sống lưng lạnh buốt sau đó tạm biệt Hà Nhất Phương và Thủy Tiên đi về phòng mình. Thủy Tiên vẫn không từ bỏ ý định muốn mai qua phòng cô chơi.
Trúc Hạnh ngồi bên cạnh giường bệnh tiếp tục bóc quýt cho Phương Anh.
"Thật là, cậu đấy, làm mình sợ chết, bảo cậu rồi mà, với võ công cao cường của cậu về làm bảo vệ quán bar cho mình là siêu cấp hợp lý."
Phương Anh lấy miếng quýt bỏ vào miệng bĩu môi nói: "Lạy, cho tui làm chủ tui làm nha bà."
"Được nha, lấy mình thì cậu cũng sẽ làm chủ nè, hợp lý không?" Nói xong lại nháy mắt quyến rũ Phương Anh.
"Khôn thế, mà quýt này không ngọt bằng quýt ở phòng bà Tiên hay sao ấy, cậu qua ăn trộm cho mình mấy quả qua đây đi."
Quýt cô giáo Phương bóc cho hình như ngọt hơn nhiều.
Tối hôm đó, Trúc Hạnh ở bệnh viện cùng Phương Anh, mỗi người nằm một giường nói chuyện trời mây trăng sao đủ các thứ.
"Lâu rồi mình không có ngủ chung với nhau vậy đó."
"Gớm, cậu nói cái gì ngủ chung nghe kinh thế, nhưng mà kể cũng lâu rồi nhỉ."
"Tại cảnh sát nhân dân đầu óc đen tối thì có."
"Uiss, chứ không phải tại cái giọng điệu của cậu mà thành như vậy hả?"
- ---------
Trưa Chủ nhật chú Thắng vừa đến Phương Anh đã đòi xuất viện, trừ phần tay và chân thật sự đau nhức thì cô cảm giác rất ổn, tinh thần ngủ sau một giấc đến 10 giờ trưa mặc cho ai làm gì thì làm cũng rất tốt.
Nơi đầu tiên Phương Anh đến phòng bệnh của Lương Quân Long.
"Biết cô gái này không?" Phương Anh đưa tấm ảnh của Phan Lan Anh cho hắn xem. Người trước mặt yếu ớt nằm vật vã trên giường vừa mới tỉnh lại không bao lâu, các thiết bị y tế còn đang tấp nập chạy.
Hắn gật đầu rồi khó khăn mở miệng nói vài lời, nhưng câu nào cũng là sự bẩn thỉu và biến thái. Phương Anh nhịn không nổi muốn đánh cho hắn một trận thừa sống thiếu chết nhưng bị chú Thắng kéo ra ngoài.
"Cháu làm gì đây Phương Anh, hả, cháu là cảnh sát đấy cháu biết không, cháu giết hắn cháu có khác gì hắn, trở thành kẻ sát nhân?"
"Thằng đấy có phải người đâu mà sát nhân, tại sao bao nhiêu nạn nhân bị hắn giết hại, xâm hại, đau đớn, dày vò, còn chúng ta lại phải đi cứu hắn sống lại, dùng tiền thuế của người dân để làm mấy trò này ư? Chú thấy có công bằng không? Không, chẳng công quái gì, lúc những nạn nhân van xin hắn tha cho mình chúng thế nào cười cợt, đùa giỡn trên tính mạng họ, còn nắm hằn nằm đây sung sướng. Chú nói đi, chú nói đi. Nhân tính của hắn đâu sao ta phải có tình người với loại như vậy?" Phương Anh vừa tức giận vừa uất ức mà nói.
Chú Thắng thở dài vỗ vai cô.
"Chúng ta là cảnh sát, nhiệm vụ của chúng ta là truy bắt tội phạm, bảo vệ người dân, còn trừng phạt là do pháp luật thực thi. Sao chúng ta có thể kiểm soát được hành vi những kẻ xấu đó nhưng chúng ta có thể nhanh chóng ngăn chặn chúng bảo vệ những người vô tội, nếu chúng ta không bắt chúng sớm đã có thêm những nạn nhân khác rồi, phải không. Chú biết cháu thất vọng, tức giận, nhưng lý tưởng lúc cháu muốn làm cảnh sát là gì? Chú cũng tức giận chứ, giết hắn 100 lần ư? Nhưng hắn chỉ có một mạng thôi, nếu chết đi vậy thì dễ dàng quá đúng không? Hãy để pháp luật thực thi công lý, trừng trị tội phạm được không, để hắn bị dày vò, những kẻ như vậy nếu cháu tự tay giết hắn có đáng hay không. Chúng ta phải lấy lại công lý cho nạn nhân đúng không nào?" Chú Thắng như một người cha vỗ lấy vai Phương Anh ôn tồn nói.
Mức án cao nhất ba kẻ đó có thể đối mặt chính là tử hình, nhưng những ngày trước khi thực thi án để trả giá cho hành vi tội ác của mình là những ở phiên tòa xét xử, những ngày ngồi trong phòng giam xám hối hành vi của mình mà chờ chết. Nhưng liệu những kẻ sát nhân máu lạnh, bệnh hoạn như Quân Long, Quân Phong, Mai Thị Ngoan có thấy hối hận không?
- ---------
Phương Anh về nhà việc đầu tiên làm đó là tiếp tục ngủ, ngủ đến tận chiều muộn cô mới phát hiện ra sạc điện thoại bị hỏng, cắm cả buổi không lên được % pin nào cuối cùng quyết định chống nạng chạy qua gõ cửa Hà Nhất Phương. Người mở cửa lại là bà chị Thủy Tiên với mái tóc vừa gội cực kỳ thỏa mãn.
"Gì vậy? Tự nhiên mặt chị nhìn sung sướng ghê vậy? Thời kỳ động dục hay gì?" Phương Anh nhịn không nổi cái vẻ mặt đỏ hồng đó.
"Trời ơi, cô giáo của em vừa gội đầu cho chị." Sau đó còn không quên nháy nháy mắt làm Phương Anh giật mình.
"Nhìn nè, tay em cũng vậy á, mà không ai gội cho."
"Ê hay nha, mày đau tay trái chị gãy tay phải, ê hay chị em mình kết hợp đi, chị gội cho." Vừa nói vừa kích động như trẻ con rồi lôi lôi kéo kéo Phương Anh vào nhà.
"Ặc, em đùa thôi, cô Phương đánh em hỏng người bây giờ."
"Ngại cái gì, vào đây xem 100 loại dầu các loại của cô giáo em mà chọn, thích cái nào dùng cái đó, chúng ta phải yêu thương nhau." Thủy Tiên càng nói càng hăng say, nhiệt tình.
Lúc cô giáo Phương trở về nhà chính là cảnh tượng rất kinh hoàng.
Tiếng rên la tràn ngập khắp phòng.
"Kê chân lên đây nè."
"Trời ơi, chị nhẹ tý đau em."
"Á..."
"Sướng không? Chị là đôi tay vàng đấy."
Hà Nhất Phương cuối cùng không chịu nổi nữa chạy vào phòng tắm thấy cảnh tượng còn kinh hoàng hơn,
Phương Anh một chân gác lên ghế nhỏ, đầu cúi xuống bồn tắm, trên đầu một đống thứ dầu gối đổ vào trắng xóa bọt bắn tứ tung. Thủy Tiên khí thế gãi gãi bên trái, Phương Anh gãi bên phải.
"Cẩn thận chị ơi, em mới khâu mấy mũi đó, chị cào vào là chết cái đầu em."
"Biết rồi, cứ thả lỏng đê."
Hà Nhất Phương nhìn thấy Phương Anh chân thì bó bột, tay thì đeo nẹp cố định, đầu có vết thương còn bị Thủy Tiền hành cuối cùng nàng không chịu nổi nữa lên tiếng.
"Hai người làm gì vậy?"
"Ây, cậu về rồi, tôi đang gội đầu cho nhóc này, há há." Tiên rất hồn nhiên nói vẻ mặt đầy tự hào.
"Hu hu, cô ơi cứu em, chị này muốn mưu sát em." Phương Anh tranh thủ tố cáo.
"Đầu con bé có vết thương, cậu cho đống dầu gội vậy chút gãi vào vết khâu thì sao, thôi ra đi để mình."
Cuối cùng cô giáo Phương trở thành người gội đầu cho Phương Anh, dịch vụ mỹ nữa gội đầu cao cấp. Nàng không biết mình gây tội gì với hai con người này nữa. Hà Nhất Phương xả hết nước trong bồn tắm đi sau đó dùng khăn lau khô.
"Vào đi."
"Ế. Sao vừa cậu không để tôi ngồi trong bồn tắm cậu gội cho tôi, vô lý, thiên vị vậy." Thủy Tiên đứng ở cửa với cánh tay bó bột kháng nghị.
"Thế để tôi đánh gãy chân cậu rồi câu ngồi vào đây nhé." Nói xong đóng cửa nhốt Thủy Tiên ở bên ngoài.
Người ngoài cửa cười tủm tỉm tay giơ ngon cái, kế hoạch thành công,
Tóc Phương Anh chút nữa thì mới dài chạm vai, cô cũng rất ít khi nhuộm tóc, cũng chưa bao giờ tẩy tóc nên nhìn chung tóc khá đẹp. Hà Nhất Phương vì sợ chạm vào vết thương nên cực kỳ nhẹ nhàng và để ý nhưng người đang nhắm mắt hưởng thụ lại không biết điều.
"Cô gãi mạnh tay lên xíu á, chỗ trên trên đó cô, đó, đó, ngứa dã man."
Hà Nhất Phương ở đằng sau tức muốn cẩm đầu cô đập trực tiếp vào tường cho rồi, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn.
Đã giúp người ta gội đầu, lại còn phụ lau tóc.
"Qua sấy đầu cho Phương Anh đi." Hà Nhất Phương cầm máy sấy tóc vứt lại vào tay người vừa buông máy sấy xuống sấy qua loa bằng một tay.
"Mình phải băng lại vết thương, thấy trán mình không?" Vừa nói vừa soi gương chỉ vết thương, một ánh mắt cũng không cho nàng.
Hà Nhất Phương lại phải đi sấy tóc cho Phương Anh. Vừa mới khâu vết thương nên gội đầu không thể để ẩm ướt lâu. Thôi nàng làm người tốt cho trót vậy.
Tóc Phương Anh vốn ngắn, lại vừa gội nên rất mượt, sờ rất thích tay, Phương Anh ngồi nghiêm túc trước gương, còn Hà Nhất Phương nhẹ nhàng sấy tóc cho cô, từng ngón tay chạm vào tóc, chạm vào da đầu, những sợi tóc lại từ từ rơi xuống. Hà Nhất Phương cảm thấy tay mình thật ngứa, còn Phương Anh cảm thấy cả người mình ngứa hết rồi. Trong phòng, không ai nói với ai tiếng nào, bầu không khí thật có chút nóng đến kì lạ.
Thủy Tiên đứng bên khe cửa cười tủm tỉm, mình đúng quá thông minh.
Lúc Phương Anh đi về tay cầm sạc điện thoại còn không quên cảm ơn Hà Nhất Phương, Hà Nhất Phương chỉ vẫy vẫy cô quay về đi, còn Thủy Tiên còn nhất quyết giữ cô lại giúp cô xử lý vết thương, băng lại nhưng cô từ chối nói chút chú Thắng đến giải quyết. Thủy Tiên lại gợi ý cô ở lại ăn cơm, cô tiếp tục từ chối chú Thắng chút mang cơm về. Thủy Tiên tìm đủ mọi lý do lôi kéo Phương Anh ở lại làm cô chạy chối chết, còn Hà Nhất Phương trong nhà cờ Thủy Tiên quay lại tính sổ.
Sau khi cắm sạc vào điện thoại cô còn chưa kịp cố gắng đi tắm một chút thì nhận được tin nhắn của Thành IT.
Nguyễn Như Quỳnh?
Hóa ra cô gái có quan hệ với Phan Lan Anh là Nguyễn Như Quỳnh, nhưng sao mình nghe cái tên này quen vậy nhỉ?
Còn miên man suy nghĩ thì bác tổ trưởng dân phố cùng mấy bác nữa xách làn hoa quả đến thăm cười cười nói nói rôm rả. Không biết thông tin ở đâu mà các bác đã biết cô bị tai nạn giao thông, rất nhiệt tình mà hỏi thăm. Các bác này đều trong câu lạc bộ kịch dân phố, đều là thành viên chủ chốt bên viết kịch bản, kịch bản phòng cháy chữa cháy lần trước cô đóng cũng là của bác tổ trưởng cùng các bác này tham gia viết. Chính vì Phương Anh làm quá tốt, họ cũng được khen nên ai cũng rất hài lòng cùng yêu quý cô. Trưa nay lúc chú Thắng cùng cô về nhà thì mấy bác gái đang ngồi buôn chuyện xuyên lục địa nhìn thấy, các bác lập chốt chặn đợi chú Thắng xuống lập tức ập vào hỏi han tình hình, sau đó quyết định đến thăm.
Vừa nói còn vừa tranh thủ xem phim tình cảm Hàn Quốc.
"Thông cảm nha Phương Anh, đến giờ xem phim của bác, đang hay."
Lúc mọi người chào tạm biệt cũng là chuyện một tiếng sau, trước khi chào mọi người ở cửa lần thứ năm Phương Anh kéo bác tổ trưởng lại hỏi một câu.
"Bác có biết chủ căn hộ cũ ở đây tên gì không ạ?"
"Chủ nhà cũ hả, xem nào, là con bé xinh xắn lắm, tên gì ấy nhỉ, Quỳnh, cái gì Quỳnh ấy các bà?" Bác tổ trưởng quay sang mọi người cầu cứu.
"Nguyễn Như Quỳnh, tên con bé y chang tên con bé cháu họ tôi. Nghĩ đến nó lại tiếc đấy, không hiểu sao lại tự tử nữa."
"Úi giời nhắc đến lại sợ ma, về thôi mấy bà ơi, Phương Anh ở nhà cẩn thận nhé, bác nói đùa thế thôi chứ Quỳnh nó hiền, ngoan, dễ thương lắm."
Sau đó các bà liền lũ lượt đi về.
Nhưng đại não Phương Anh sớm đã chỉ còn ba chữ Nguyễn Như Quỳnh từ lâu.
Phải chăng là trùng hợp?
Nếu chủ nhà cũ nhà mình bị cho là tự tử thật sự chính là cô gái có quan hệ tình yêu mập mờ với Phan Lan Anh.
Nếu đúng như trong giấc mơ của mình...
Chuyện tình dang dở đẹp đẽ ấy.
Người chết vì sự vô tình của người chú, của những tên biến thái với sự hành hạ tột cùng về thể xác và tinh thần.
Người chết vì bị siết cổ cho đến chết, đến lúc cuối vẫn lẩm bẩm tên người thương.
Treo cổ tự tử hay dàn dựng thành hiện trường của một vụ tự tử?
Phương Anh cảm thấy xương sống mình lạnh buốt, lông tơ dựng lên, cả người nổi da gà, sởn tóc gáy, cô chầm chậm quay đầu lại.
Cửa ban công không biết ai mở ra từ bao giờ, gió lớn lùa vào gào rít nghe như tiếng người kêu đau đớn, uất hận, rèm cửa hai bên bay phấp phới, cửa ban công bắt đầu đập loạn tạo thành âm thanh khủng khiếp, đồ trong nhà bắt đầu rơi vỡ.
Phương Anh dù muốn chạy đi cũng không thể, ở trên vai cô như có bàn tay giữ chặt lấy.
- -Hết chương 12--