[Cao H] Dã Hỏa

Chương 49: Bóng Đèn




Lúc này mặt trời không gay gắt lắm, cây cối xung quanh đều râm mát, nên cũng không cảm thấy quá nóng. Lâm Triều Sinh tìm một tảng đá ngồi xuống, rồi vỗ vỗ vào chân mình, ý bảo Vãn Vãn ngồi lên đây.

Vãn Vãn nhìn nụ cười ái muội của ba ba, đỏ mặt đi tới.

Thấy Vãn Vãn ngồi trên đùi ba ba, Cố Hiên hơi bất ngờ cảm khái một câu: “Hai cha con các cậu tình cảm thật tốt!”

Lâm Triều Sinh đắc ý mỉm cười, còn Vãn Vãn hơi đỏ mặt. Không phải câu nói của Cố Hiên làm cô đỏ mặt, mà là do bàn tay của ba ba, ở nơi Cố Hiên không nhìn thấy mà trộm xoa bóp bầu vú của cô. Hôm nay leo núi sợ nóng nên cô không mặc áo lót, chỉ dán một miếng dán ngực nho nhỏ, mà lúc này bị ba ba xoa, liền biết tình cảnh bên trong cô.

Vãn Vãn thấy ý cười trên mặt ba ba càng lúc càng sâu, rồi ghé vào bên tai cô nhỏ giọng nói: “Đĩ nhỏ dâm đãng, đi ra ngoài vậy mà không mặc áo ngực, hai cái vú lắc lư để chờ ba ba tới xoa sao?”

Vãn Vãn dẩu miệng: “Không phải nha, em sợ nóng.”

“Vốn đang muốn ở trên đường làm em, hiện tại có thêm cái bóng đèn, muốn hôn cái miệng nhỏ cũng đều không được.”

“Khi nào mới đến suối cầu vồng hả ba?” Vãn Vãn hỏi.

Lâm Triều Sinh ước tính thời gian, nói: “Với tốc độ này, có thể sau một giờ trưa mới đến nơi.”

Nói xong, anh lại thừa dịp Cố Hiên không nhìn thấy bên này, liền sờ soạng vào giữa hai chân Vãn Vãn. Vãn Vãn không dám kêu ra tiếng, chỉ hơi phát run, một bộ dáng mềm mại sảng khoái.

Hai cha con cúi đầu thì thầm với nhau, khiến Cố Hiên rất hâm mộ, nghĩ thầm muốn xen vào vài câu nhưng vừa định mở miệng, Lâm Triều Sinh liền đứng dậy nói: “Xuất phát thôi.”

Cố Hiên cảm thấy chính mình còn chưa nghỉ ngơi đủ, tại sao đã đi tiếp rồi?

Ba người cùng nhau đi lên, lúc đầu lực chú ý của Lâm Triều Sinh đều đặt ở trên hai người trẻ tuổi, chờ đến khi anh ngẩng đầu nhìn bầu trời liền ngẩn ra, chau mày, nói với Vãn Vãn: “Thời tiết thay đổi rồi, chắc lát nữa phỏng chừng trời sẽ mưa.”

Lúc bọn họ ra cửa, bầu trời hửng nắng tươi sáng, dự báo thời tiết cũng không nói là trời sẽ mưa, vậy mà bây giờ thời tiết lại thay đổi.



“Không được rồi, hôm nay thời tiết không thích hợp, chúng ta phải xuống núi thôi.” Lâm Triều Sinh nói: “Tầng mây kia càng lúc càng dày đặc. Chắc canh sẽ mưa to.”

“A?” Vãn Vãn và Cố Hiên đều sững sờ.

“Nhưng chúng ta đã đi gần hai giờ rồi, hiện tại rất nhanh sẽ đến đó.” Cố Hiên buồn bực nói: “Trời chưa chắc đã mưa mà mưa luôn được đâu.”

Lúc này, mây đen đã nổi lên ở phía xa chân trời, dần dần nuốt chửng bầu trời xanh mây trắng.

Lâm Triều Sinh cũng không thèm để ý tới Cố Hiên, dắt tay Vãn Vãn, xoay người đi xuống, vừa đi vừa nói với Vãn Vãn: “Thời tiết trong rừng khá dễ dàng biến đổi, cũng sẽ biến nhanh hơn, chúng ta vẫn nên tìm một nơi bằng phẳng trước để tránh một chút.”

Cố Hiên thấy thế, ôm lấy đồ vật của mình cũng đi theo.

Ba người bước nhanh đi xuống núi, mới chỉ một lát mà trên bầu trời mây đen càng ngày càng nặng, đen nghìn nghịt cả một vùng rộng lớn, ngay cả bầu trời cũng trở nên tối đen, tựa như cảnh tượng của ngày tận thế.

Lúc này, trên sườn núi phía sau truyền đến một loạt tiếng vó ngựa, một người đàn ông trung niên mặc trang phục dân tộc thiểu số cõng một sọt dược liệu, cưỡi ngựa đi về phía bọn họ. Khi nhìn thấy bọn họ, người nọ cũng sốt ruột nói: “Bão táp sắp ập đến rồi, các người đi nhanh lên!”

Lâm Triều Sinh cất giọng đối với người nọ nói: “Người anh em, chắc anh là người trong thôn dưới chân núi đi, ngựa của anh còn thừa một chỗ, vậy có thể đem con gái của tôi dẫn xuống được không?”

Người nọ không chút suy nghĩ liền gật đầu đáp ứng.

Nhưng Vãn Vãn lại nắm chặt cánh tay của ba ba, lắc đầu nói: “Con không cần…”

Lâm Triều Sinh vỗ vỗ tay cô: “Con đi xuống trước chờ ba, ba rất nhanh sẽ chạy tới nơi.”

Bên này Lâm Triều Sinh vẫn đang dỗ dành con gái, mà bên kia Cố Hiên đã trút bỏ vướng víu trên người xuống, tiến lên nói với người đàn ông kia: “Chú ơi, chú đưa cháu xuống đi, cháu cũng sợ hãi.”