[Cao H] Dã Hỏa

Chương 50: Phòng Lánh Nạn




Lâm Triều Sinh trừng mắt: “Cố Hiên, con mẹ nó, cậu cùng một cô gái tranh giành cái gì!”

Sắc trời càng ngày càng tối, mắt thấy sắp có mưa to, Cố Hiên run rẩy nói: “Chú à, Vãn Vãn nói cô ấy không cần, cô ấy không cần nhưng cháu cần!”

Lâm Triều Sinh suýt chút nữa một cước đá cậu ta: “Đmm!”

Vãn Vãn ôm lấy ba ba: “Ba ba, ba ba đừng nóng giận, con không muốn đi trước.”

Chờ Cố Hiên vụng về leo lên ngựa, người đàn ông kia đối với Lâm Triều Sinh nói: “Hai người hiện tại đi xuống núi cũng không còn kịp rồi, bằng không đi lên phía trên, vượt qua sườn núi này là có thể nhìn thấy một phòng lánh nạn, ngày thường đều là người gác rừng ở, bên trong có đồ ăn, có thể dùng tạm trong lúc khẩn cấp.”

Lâm Triều Sinh gật đầu, nói: “Cảm ơn, người anh em.”

Người nọ cũng không lại cùng bọn họ khách sáo nữa, cưỡi ngựa, chở Cố Hiên đi xuống núi.

Bên này Lâm Triều Sinh cũng không chần chừ nữa, kéo Vãn Vãn chạy về phía người nọ chỉ, vừa chạy còn vừa mắng tên Cố Hiên kia: “Tốt nhất đừng để cho ba gặp được cậu ta lần sau!”

Lúc này, trên bầu trời lóe lên một tia chớp, ngay sau đó là một loạt tiếng sấm nổ mạnh.

“A!” Vãn Vãn sợ đến mức khuôn mặt nhỏ đều trắng bệch.

Thời tiết trên núi biến đổi còn nhanh hơn so với lật sách, hơn mười phút trước chỉ thấy từng tầng mây đen bắt đầu cuồn cuộn phía chân trời, mà lúc này còn chưa vượt qua sườn núi, bầu trời đã bị mây đen bao phủ, từng trận sấm sét rền rĩ.

Vãn Vãn sợ sét đánh, mỗi lần có tia chớp cùng tiếng sấm, cô đều hoảng sợ hét lên. Lâm Triều Sinh lúc đầu còn xách theo túi đồ chạy, mắt thấy sắp đổ mưa to, trời đất tối sầm, anh dứt khoát ném túi đồ trong tay đi, ôm eo Vãn Vãn, nửa ôm nửa dẫn cô chạy.

May mắn gặp được dân địa phương, đối phương cũng không chỉ sai đường, sau khi hai cha con vượt qua sườn núi, thật sự nhìn thấy một khu rừng cây trống trải. Trên mảnh đất trống giữa rừng dựng lên một gian nhà gỗ, vị trí địa lý vô cùng an toàn.

“Đừng sợ, Vãn Vãn, ba ba đã nhìn thấy phòng lánh nạn rồi.” Lâm Triều Sinh ôm con gái chạy nhanh về phía nhà gỗ. Lúc này đám mây đen khổng lồ đã không chịu nổi trọng lượng, những hạt mưa lớn như hạt đậu bắt đầu ‘lộp bộp’ rơi xuống, nện vào trên người sẽ cảm thấy đau.



Vãn Vãn gắt gao ôm lấy ba ba, tưởng rằng tận thế đã đến.

Không biết qua bao lâu, thời điểm Vãn Vãn sắp không còn sức lực đi đường, rốt cuộc bọn họ cũng tới được gian nhà tưởng chừng rất gần kia, nhưng thật ra đã đi một quãng đường dài mới đến được nhà gỗ. Lúc này hai cha con bị nước mưa xối ướt sũng như hai con gà vừa mới vớt ra từ nồi canh.

Khi từ trong mưa đẩy cửa chạy vào nhà, Vãn Vãn đột nhiên có cảm giác may mắn sống sót sau một trận tai nạn.

Mà lúc này bên ngoài, thế giới phảng phất như sụp đổ, hiện tại mới khoảng hai giờ chiều mà bầu trời đã hoàn toàn tối sầm lại, mưa rền gió dữ, sấm chớp ầm ầm. Nếu hiện giờ bọn họ còn đang trên đường núi, đoán chừng sẽ cảm thấy rất tuyệt vọng.

Hai cha con đứng ở cửa nhà gỗ, nhìn bầu trời bên ngoài mái hiên đến ngây người, sau đó Lâm Triều Sinh thực khó chịu mà chửi một câu thô tục: “Đm, buổi sáng trước khi ra cửa xem thời tiết, rõ ràng không nói có mưa, chỉ rải rác nhiều mây.”

“Khả năng trận mưa này đến bất chợt đi.” Vãn Vãn an ủi anh.

“Chỉ có thể đợi tạnh mưa rồi mới xuống núi được.”

Lâm Triều Sinh kéo con gái vào trong lòng, hôn lên trán cô, ảo não nói: “Vừa rồi em nên cùng người dân địa phương kia xuống núi, không cần bồi ba ba ở chỗ này vừa lo lắng lại sợ hãi.”

Vãn Vãn lắc đầu, làm nũng nói: “Em không muốn rời xa ba ba.”

Lâm Triều Sinh nghe xong trong lòng nhất thời mềm mại, sờ vào lưng con gái, khi sờ đến cô cả người ướt đẫm, mới vội nói: “Vào thôi, xem trong phòng có cái gì, rồi cởi quần áo ướt này ra trước.”

Nhà gỗ nhỏ không có điện, Lâm Triều Sinh từ trong balo lấy ra một chiếc đèn led cầm trên tay, khi bật đèn lên liền thấy rõ bài trí trong phòng. Nhà gỗ rất đơn giản, có một tủ và một cái giường bằng gỗ, góc tường có mấy thùng nước, một ít bó củi khô, ngoài ra còn có một cặp bình chữa cháy. Mà giữa gian nhà bày biện một cái chậu sắt, mặt trên dựng thành giá đỡ, hẳn là nơi để nấu nước và đồ ăn. Chắc đây là một số vật phẩm vụn vặt để sinh hoạt của người gác rừng đi.

Hoàn cảnh trông cũng không tệ lắm.

Vãn Vãn dựa gần vào ba ba, cảm thấy hơi lạnh, thân thể khẽ phát run, cô nhỏ giọng hỏi ba ba: “Nơi này sẽ có côn trùng hoặc rắn không ba?” Cô rất sợ mấy con này.