Edit: Phong TửBeta: Đậu Xanh
Trong nháy mắt khi bị Lâm Mặc Bạch ôm lấy thì tia nắng trên người Nguyễn Tình cũng chợt vụt tắt.
Trong nhà kho, dụng cụ thể dục chất thành từng đống, có cái lộn xộn rơi trên sàn nhà, Lâm Mặc Bạch và Nguyễn Tình ở vị trí rất hẹp đến mức cơ thể hai người dựa sát vào nhau không một kẽ hở.
Nguyễn Tình một đường chạy thẳng đến đây, chưa có thời gian để ổn định lại, đã bị Lâm Mặc Bạch bất ngờ ép vào trên tường.
Hô hấp của cô vừa dồn dập vừa nặng nề, ngực phập phồng lên xuống giống như đang dùng cặp vú no đủ của mình chạm vào lồng ngực tuy gầy nhưng rắn chắc của Lâm Mặc Bạch, bầu vú mềm mại bị lực nặng đè ép lên.
Tuy nhiên, lúc này Nguyễn Tình không có thời gian tỏ vẻ thẹn thùng nữa, bởi vì cô lờ mờ phát hiện Lâm Mặc Bạch có gì đó không ổn, thiếu niên cao lớn tuấn tú bây giờ đang căng thẳng đến mức đến mức run rẩy.
"Lâm... Mặc Bạch, cậu làm sao vậy?"
Lúc Nguyễn Tình gọi tên anh thường thích kéo dài âm cuối của từ "Lâm" như một khoảng dừng nhỏ, sau đó nói nhanh hai từ kia, giống như cô đang thân mật gọi tên anh vậy.
"Lâm... Mặc Bạch, có phải tớ đã làm gì sai không?"
"Lâm... Mặc Bạch, cậu... tức giận hả?"
"Thật xin lỗi, tớ quay video không tốt, khiến cậu không vui sao?"
Nguyễn Tình không chỉ có thân thể mềm mại mà đến cả giọng nói cũng mềm như bông, cứ như chiếc bánh xốp quết một lớp mật ong vậy, cắn một ngụm vừa mềm vừa ngọt, còn rất biết mềm mỏng, liên tục nói xin lỗi.
Khi nhắc tới chữ "video", Lâm Mặc Bạch vốn dĩ đang vùi đầu bên gáy Nguyễn Tình bỗng nhiên như bừng tỉnh, anh đột ngột ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt đen sâu thẳm giống như con sói hoang dã trong đêm đen đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Ngay lúc đó, hô hấp Nguyễn Tình như ngừng lại, toàn thân căng thẳng khó tả, cô lỡ miệng nói: "Nếu như cậu không hài lòng, bây giờ tớ có thể cho cậu xem. Cậu muốn làm gì cũng được..."
Càng nói giọng cô càng nhỏ dần, rõ ràng Lâm Mặc Bạch chưa nói câu nào mà cô vì dục vọng chưa được thoả mãn đã mở miệng trước rồi, trông chẳng khác gì cô gái lẳng lơ không biết xấu hổ.
Đang lúc Nguyễn Tình loay hoay không biết xử lý tình huống rối này như thế nào, chợt nghe thấy giọng nói mờ ám của Lâm Mặc Bạch truyền tới.
"Chỉ cần tôi muốn, cậu nguyện ý làm tất cả mọi chuyện?"
"Đúng." Nguyễn Tình giống như bị âm thanh kia mê hoặc, không chút do dự gật đầu.
Đôi mắt sâu thẳm của anh lại càng tối hơn, một lần nữa cúi người xuống bên tai Nguyễn Tình, hơi thở nóng rực phả vào vành tai nhỏ, thấp giọng ra lệnh: "Cởi áo sơ mi ra."
"... Được."
Nguyễn Tình đồng ý.
Trong ánh sáng loang lổ, ngón tay trắng nõn cởi từng cúc áo trong suốt để lộ càng nhiều làn da trắng nõn mềm mại, hình ảnh trước mắt giống hệt như thứ mà Lâm Mặc Bạch đã xem qua vô số lần trong video.
Cặp vú to trắng nõn được bao bọc trong bộ đồ lót ren màu trắng không chỉ xẻ thành một cái khe sâu mà còn toả ra mùi hương thơm như sữa.
Lúc này không còn là hình ảnh không thể chạm đến nữa mà đã trở nên chân thật xuất hiện ngay trước mắt Lâm Mặc Bạch.
Nguyễn Tình kéo hai bên áo sơmi, hai mắt đen nhánh trong trẻo nhìn Lâm Mặc Bạch một cách vừa nghiêm túc vừa rụt rè nhút nhát, cho dù mặt cô đỏ bừng lên cũng không né tránh chút nào.
Cô chớp chớp đôi mắt nhìn như vô tội, nhẹ giọng hỏi, "Như thế này đã được chưa?"
Còn muốn tiếp tục thoát đồ hả?
Bụng dưới Lâm Mặc Bạch thắt chặt lại, tiểu yêu tinh kiều diễm trong video kia giờ lại hoá thành kiểu thuần khiết ngây thơ chọc cho máu trong người anh sôi trào, dục vọng bị kích thích nhưng chưa bao giờ được thoả mãn đang đấu đá lung tung trong cơ thể anh.
Anh không kiềm chế được mà cầm lấy cặp vú to của Nguyễn Tình, nhưng không nóng lòng kéo rào cản cuối cùng xuống, mà nhào nặn xoa bóp cặp vú đẫy đà qua lớp ren mỏng.
Đầu ngón tay dùng sức khiến động tác thêm càn rỡ, mang theo một cỗ tàn bạo.
Ép chặt rồi hơi buông lỏng ra, tuỳ ý nặn thành bộ dáng mà anh thích.
Nguyễn Tình đã rất nhiều lần vuốt ve vú mình, tuy rằng cũng có cảm giác nhưng không kích thích giống như bây giờ, mỗi một cái chạm nhẹ của Lâm Mặc Bạch gần như đều khiến cơ thể cô trở nên mẫn cảm một cách kỳ lạ. Tuy chỉ bị xoa nắn ngực nhưng cũng đã làm cho cỗ khí nóng chạy tán loạn khắp cơ thể cô.
Trong hoa huyệt còn có chất lỏng dâm mỹ ẩm ướt chậm rãi chảy ra thấm ướt trên quần lót, dán sát vào cánh hoa đang muốn nở rộ.
"Ưm a..."
Cô không kiềm nén được tiếng rên rỉ, âm thanh nũng nịu quanh quẩn trong không gian chật hẹp, trôi dạt theo không khí oi bức.
Động tác trên tay Lâm Mặc Bạch vẫn không dừng lại, hơn nữa còn khéo léo đưa đầu vú đỏ ửng của Nguyễn Tình từ áo lót bằng ren ra. Liếc mắt một cái cũng có thể thấy nốt ruồi đỏ bên cạnh quầng vú hồng nhạt trên ngực trái của cô.
Đáng yêu đến mức chỉ muốn cắn nuốt xuống.
Lâm Mặc Bạch khom người, há miệng cắn một cái.
"A..." Cơn đau đến bất ngờ khiến cả người Nguyễn Tình run lên, trên mặt đỏ bừng đến mức như thể chảy ra máu.
Tuy nhiên hai tay cô lại theo bản năng quàng qua cổ Lâm Mặc Bạch.
Còn Lâm Mặc Bạch như bị nốt ruồi nhỏ màu đỏ kia thôi miên, hết gặm rồi lại cắn, lưu lại vài dấu răng thật sâu, sau đó anh mới dùng đầu lưỡi liếm một khối thịt non mềm, xem nó trở thành bảo bối ngậm vào miệng.
Cả người Nguyễn Tình ngứa ngáy, đặc biệt là chỗ núm vú gần với nốt ruồi đỏ, ngay khi Lâm Mặc Bạch xoa bóp đã trở nên cứng ngắc và hơi sưng, chỉ hận không thể nhảy ra từ áo lót ren.
Tốt nhất là có thể bị Lâm Mặc Bạch nắm lấy và nhét trở lại.
Khi Lâm Mặc Bạch vừa liếm vừa hút vừa cắn, ăn hơn phân nửa vú cô nhưng lại chưa từng đụng vào núm vú lẻ loi kia.
Nguyễn Tình chỉ có thể bất lực đong đưa bầu ngực sữa làm núm vú cọ xát với áo lót ren để giảm bớt cơn ngứa ngáy. Cô thật sự không thể nhịn được nữa xoay người sang một bên, đưa núm vú vào trong miệng Lâm Mặc Bạch.
Bốp!
Lâm Mặc Bạch nhìn thấy động tác của cô, vươn tay vỗ một phát trên mông nhỏ của cô, lực đạo không hề nhẹ đến nỗi mông thịt phát ra tiếng động vang dội.
"A——" Nguyễn Tình xấu hổ kêu lên một tiếng.
Lâm Mặc Bạch từ ngực cô ngước mắt lên, mở to đôi mắt nhuốm đầy dục vọng hỏi cô: " Muốn cho tôi ăn núm vú dâm đãng?"
"Ừ... Ngứa... Muốn bị ăn..."
"Nơ con bướm đâu, còn ở đó không?"
"Đau... Huhu... Cột rất đau nên đã tháo ra..."
Ánh mắt Nguyễn Tình ý loạn tình mê nhưng vẫn nhìn thấy rõ đuôi mắt đang nhíu chặt lại của Lâm Mặc Bạch. Nếu biết Lâm Mặc Bạch sẽ kiểm tra như vậy thì dù có đau tới mấy cô cũng không dám tháo hai cái nơ con bướm xuống.
Cô nức nở thở dốc: "Tớ vẫn mang theo dây... tớ có thể buộc lại... Không bao giờ tháo... tháo ra nữa..."