Edit: Phong Tử
Beta: Đậu Xanh
Tuy nói vậy nhưng cô không thể lúc nào cũng mang sợi tơ hồng kia bên mình, vì thế cô chỉ đành ngước đôi mắt ngập nước, tỏ vẻ yếu đuối, đáng thương nhìn về phía Lâm Mặc Bạch cầu xin sự thương xót.
Đến lúc này, sao Lâm Mặc Bạch có thể dễ dàng buông tha cho cô.
"Không cần tới dây thừng, tôi đã có cách khác làm cho cặp vú dâm đãng của cậu hết ngứa lại còn có thể thắt thành hình con bướm."
"Cách gì ——"
Nguyễn Tình còn chưa dứt lời, ngón cái Lâm Mặc Bạch đã xâm nhập vào trong áo lót ren màu trắng, lòng bàn tay đè nặng lên cặp vú, dùng sức xoa bóp, lấy núm vú đỏ tươi từ áo lót ra, rồi để nó dựng đứng, hơi hếch lên trong không khí.
Lâm Mặc Bạch khẽ mở đôi môi mỏng của mình ra rồi cắn một ngụm.
Nguyễn Tình chăm chú nhìn cảnh trước mắt, cô nhìn thấy núm vú mình biến mất giữa môi và răng Lâm Mặc Bạch, ngay sau đó, một cỗ đau đớn đánh úp lại.
"A ——"
Lần này Lâm Mặc Bạch cắn vừa mạnh vừa tàn nhẫn, hàm răng khảm sâu vào bầu ngực lưu lại từng dấu răng đỏ lựng như thể anh muốn cắn nát đầu vú Nguyễn Tình, vết cắn này không giống như khi anh gặm cắn nốt ruồi nhỏ màu đỏ vì ít nhiều nó còn mang theo tình thú cùng khiêu khích.
Nguyễn Tình đau đớn hít một hơi, cả người run rẩy, "Đau, Lâm Mặc Bạch, đau quá..."
"Chỉ có đau đớn mới có thể khiến cậu nhớ kỹ."
Lâm Mặc Bạch vừa ngậm núm vú vừa mập mờ nói, còn dùng bàn tay đánh vào "quả táo" còn lại, khi môi và răng vừa rời khỏi núm vú thì đầu lưỡi anh nhanh chóng liếm láp vòng quanh quầng vú.
"A..." Lần này là Nguyễn Tình thoải mái hét lên, vừa đau vừa tê mà hơi run rẩy.
Khi Lâm Mặc Bạch nhả núm vú ra, nước bọt của anh dính trên núm vú lóe lên ánh sáng dâm mỹ. Vòng dấu răng mờ nhạt trên quầng vú giống như sợi dây xích được khắc chắc chắn ở núm vú Nguyễn Tình, dù làm cách gì cũng không dễ dàng rơi ra.
Đây là chiếc nơ con bướm mà Lâm Mặc Bạch thắt cho cô.
Cũng là dấu vết mà anh lưu lại.
Sau khi bên trái được hoàn thành, Lâm Mặc Bạch cũng cắn một ngụm y như đúc bên ngực phải Nguyễn Tình, lúc này đáy mắt anh mới hiện lên vẻ hài lòng.
"Đừng tháo nó xuống, nếu không thì không đơn giản chỉ là cắn một ngụm như thế này." Anh uy hiếp Nguyễn Tình, thật ra trong lòng anh sớm đã có lòng tham, hai vật nhỏ đáng yêu như vậy nếu treo lục lạc hay thứ gì đó nhất định sẽ rất đẹp và dâm đãng.
"Tháo... Làm sao để tháo?" Hai mắt Nguyễn Tình mờ mịt, hoang mang nói.
Lâm Mặc Bạch cũng vô cùng hào phóng giải đáp câu hỏi cho Nguyễn Tình, thấp giọng thủ thỉ bên tai cô, "Trước khi ấn ký biến mất lập tức chủ động tới tìm tôi, cầu xin tôi 'trói' cậu tiếp."
"Cậu..."
Nguyễn Tình không dám tin, đôi mắt trừng lớn lên, thiếu niên trước mắt này không chỉ có thành tích học tập tốt, không nghĩ tới ở phương diện tình trường cũng có thể cao tay đến như vậy, thủ đoạn so với cô còn cao hơn nhiều.
Dấu răng này chậm thì ba bốn ngày, còn nhanh thì hai ngày sẽ từ từ biến mất. Thế chẳng phải cứ cách một vài hôm cô nhất định phải khoe ngực với Lâm Mặc Bạch một lần, đã thế còn muốn cô chủ động hướng anh năn nỉ một cách dâm đãng.
Điều này làm cho cô cảm thấy khó xử, quần lót giữa hai chân lại bị dâm thuỷ dính ướt không ít, hai chân thon dài không khống chế được lén cọ xát vào nhau.
"Ướt rồi sao?" Lâm Mặc Bạch liếc mắt xuống thì nhìn thấy cặp đùi trắng như tuyết phía dưới làn váy.
"Ướt, muốn gậy thịt lớn của cậu." Nguyễn Tình luôn luôn thẳng thắn thành thật, có lúc cô sẽ đỏ mặt xấu hổ, nhưng cũng có lúc cô có thể nói ra những câu cợt nhả dâm đãng, chớp chớp đôi mắt rồi nhìn chằm chằm vào trước đũng quần phồng lên của Lâm Mặc Bạch.
"Mẹ kiếp!"
Lâm Mặc Bạch tức giận văng một câu chửi thề, anh vừa lúc không chú ý đã bị bộ dáng hồ ly tinh thanh thuần này trêu tức, gậy thịt to lớn nóng lòng muốn xông ra ngoài.
"Vén váy lên." Anh tức giận nói.
Chiếc váy dài màu xanh biển bị kéo lên một chút, để lộ quần lót ren cùng màu trắng với chiếc áo lót. So với quần lót gợi cảm cô mặc lúc trước thì bộ đồ cô mặc hôm nay cũng không có chỗ nào đặc biệt, chỉ là quần lót ren kề sát vào bộ phận hoa huyệt sớm đã bị ướt một mảng, dấu vết dâm thuỷ loang lổ, còn tràn ngập hương vị dâm đãng.
Hoa huyệt ẩm ướt như là một cái miệng nhỏ đang hô hấp vậy, hai bên mép đầy đặn nhô lên, ở giữa còn có một cái ao hãm và đó cũng là địa phương ẩm ướt dâm mĩ nhất.
Lâm Mặc Bạch thò tay xuống, khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng di chuyển ở địa phương ao hãm đó.
Từ nụ hoa nhô lên phía trước đến kẽ mông phía sau, một chỗ cũng không buông tha.
Ngón trỏ cùng ngón áp út đi tới đi lui, vuốt ve mấy lần, trên lòng bàn tay dính đầy dâm dịch trơn trượt, khi rời đi rồi giữa hai ngón tay vẫn còn sót lại sợi bạc sáng bóng.
Chỉ đụng vào như vậy thì thực sự rất nhàm chán.
Nguyễn Tình cắn chặt môi dưới, vừa hưng phấn vừa khó chịu, thân thể run lên từng đợt, một lượng lớn chất lỏng vừa được rửa sạch, thật vất vả hít một hơi.
Đột nhiên, ngón tay Lâm Mặc Bạch giết một hồi mã thương, kéo theo miếng vải dệt đâm vào bên trong tiểu huyệt của cô.
Đà đao (hay hồi mã thương) là kỹ thuật chiến đấu mà người đánh giả vờ thua chạy, nhử cho đối phương đuổi theo, rồi bất ngờ quay lại vung đao chém.
"A... Lâm Mặc Bạch..." Thật tuyệt...
Chỉ gần như vậy mà ngón chân Nguyễn Tình đã hưng phấn cuộn tròn trong giày còn mặt thì ửng đỏ.
"Chỉ mới như vậy đã không chịu nổi?" Ngón tay Lâm Mặc Bạch không ngừng ra vào, lúc sâu lúc nông...
"Ưm... Nhanh hơn... Nhanh hơn nữa..."
Nguyễn Tình bị kích thích nói không nên lời, quần lót bị ngón tay Lâm Mặc Bạch siết chặt vuốt ve khiến âm vật nhô ra, cơn khoái cảm từng trận từng trận đánh úp lại khiến ý thức cô rối tinh rối mù, cô chỉ cảm nhận được tiểu huyệt của mình giờ giống hệt như bong bóng cá vàng đang há miệng phun ra dâm thuỷ, cơ khát chờ bị lấp đầy.
Trong khoảng thời gian câu dẫn Lâm Mặc Bạch chẳng lẽ cô không dục cầu bất mãn sao? Vì muốn có kết quả tốt nhất cô đã xem đi xem lại đủ loại AV, đôi khi buổi tối trước khi đi ngủ cô còn kẹp chăn vào giữa hai chân, mơ màng cọ xát vào nhau.
Hiện giờ, rốt cuộc Lâm Mặc Bạch đã ở ngay trước mặt cô.
Chỉ cần nghe hơi thở trên người anh cũng khiến Nguyễn Tình đạt cao trào.
"A... Ư..."
Nguyễn Tình dựa vào vai Lâm Mặc Bạch thở dốc, hô hấp càng thêm dồn dập, tiểu huyệt ướt át chặt chẽ ngậm lấy nửa đốt ngón tay đang thâm nhập của Lâm Mặc Bạch.
Vách thịt trong hoa kính run rẩy một trận, xem ra sắp đạt đến cao trào, đột nhiên mọi thứ xung quanh bỗng dưng im bặt.
Ngón tay Lâm Mặc Bạch rời khỏi tiểu huyệt của cô, đồng thời ôm thân thể đã mềm nhũn của cô vào lồng ngực mình.
Khi cao trào qua đi, cả người Nguyễn Tình đột nhiên ngứa ngáy khó chịu, hai mắt ướt đẫm hàm chứa lên án cùng oán hận, bỗng nhiên cô thấy Lâm Mặc Bạch cởi đũng quần bên hông xuống lộ ra quần lót màu đen cũng bị anh kéo xuống luôn——