Cao Quan

Chương 192: Cậu vỗ bàn cho ai xem?




Bành Viễn Chinh tiến vào phòng họp. Mọi người thấy hắn vào cửa thì đều trở lại vị trí của mình, biết rõ cuộc họp sắp bắt đầu.



Hách Kiến Niên lạnh nhạt cười, bước lên đài chủ tịch, ngồi xuống vị trí chính giữa của ông ta.



Bành Viễn Chinh sắc mặt không thay đổi, cũng bước lên đài chủ tịch. Lý Tuyết Yến đi đằng sau. Chử Lượng vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, nện bước chắc nịch bước lên đài chủ tịch. Từ nay, y với tư cách Phó bí thư, cũng có tư cách ngồi trên đài chủ tịch. Tuy rằng vẫn chỉ là Phó, nhưng bởi vì sự biến hóa về địa vị chính trị mang đến cảm giác vinh quang như vầy cũng đủ cho y tinh thần phấn khởi rồi.



Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn Chử Lượng, khóe miệng hiện lên một nụ cười chẳng thèm để ý đến. Đối với loại tiểu nhân như Chử Lượng, hắn chẳng thèm quan tâm. Nhìn cử chỉ đắc ý kia mà cảm thấy buồn cười.



Hách Kiến Niên nhìn mọi người xung quanh, cười nói:



- Được rồi, mọi người đều đã đến đông đủ. Chúng ta bắt đầu cuộc họp.



- Từ hôm nay trở đi, bộ máy chính đảng của thị trấn Vân Thủy chúng ta có một đồng chí lui ra là đồng chí Vi Minh Hỉ, và có thêm ba đồng chí mới. Hôm nay, bộ máy chính đảng của chúng ta tiến hành điều chỉnh thêm một lần nữa. Phải nói, lần điều chỉnh này rất phù hợp. Tôi với tư cách Bí thư Đảng ủy thị trấn, kiên quyết ủng hộ quyết sách anh minh của chính quyền khu ủy.



- Đầu tiên, tôi xin đại diện cho các lão đồng chí của thị trấn hoan nghênh đồng chí Ngô Minh Quánh, Thi Bình và Khuông Nhã Lam đến thị trấn nhậm chức. Mọi người đến thị trấn Vân Thủy chúng tôi công tác, chính là làm phong phú thêm cho bộ máy chính đảng của chúng tôi. Ba vị đồng chí năng lực công tác mạnh, tác phong làm việc chính phái, tiếng lành đồn xa trong cơ quan. Đề bạt mọi người lên cương vị lãnh đạo cấp phó chính là sự tín nhiệm của lãnh đạo khu đối với mọi người. Tôi hy vọng, ba vị đồng chí đối với công tác về sau của thị trấn, có thể mau chóng dung nhập, bắt đầu khai triển công tác.



- Bất luận là trong công tác hay là trong sinh hoạt, nếu có gì khó khăn thì cứ đến tìm tôi. Hoặc là tìm Chủ tịch thị trấn Bành, Phó bí thư Lý Tuyết Yến, Phó bí thư Chử Lượng. Xin mọi người cho một tràng pháo tay hoan nghênh.



Hách Kiến Niên nói xong liền vỗ tay.



Ông ta vỗ tay trước, mọi người đều lập tức vỗ tay theo.



Trong tiếng vỗ tay, Khương Nhã Lam, Ngô Minh Quánh và Thi Bình ba người đều đứng dậy gật đầu, tỏ vẻ cảm ơn.



- Sau đây, tôi xin mời ba vị đồng chí phát biểu một ít lời nói, tự giới thiệu mình, đồng thời trình bày cảm nhận khi nhậm chức.



Hách Kiến Niên phất tay:



- Bắt đầu từ đồng chí Nhã Lam.



Khuông Nhã Lam do dự một chút. Mặc dù cô cũng là người nghiêm túc, nhưng về tài ăn nói thì không tinh tường cho lắm. Nhưng trong tình huống như ngày hôm nay, cô không thể nói nói lời nào.



- Bí thư Hách, Chủ tịch thị trấn Bành, các đồng chí, tôi trước khi đến UBND quận công tác, thì đã công tác tại Phòng nghiên cứu quận ủy trong thời gian ba năm. Trong khoảng thời gian này, tôi phụ trách về phương diện nghiên cứu lý luận công tác đảng. Tôi không dám nói mình có kinh nghiệm công tác gì, nhưng tôi sẽ cố gắng hoàn thành tốt công tác được giao. Xin các đồng chí lãnh đạo giám sát.



Khuông Nhã Lam mỉm cười:



- Cám ơn mọi người.



Khuông Nhã Lam nói rất ngắn gọn. Cô không thích biểu đạt cũng như thể hiện mình. Hôm nay nói nhiều như vậy coi như đã là sự tiến bộ rồi.



Khuông Nhã Lam sau khi ngồi xuống, Ngô Minh Quánh mỉm cười đứng dậy, nói:



- Bí thư Hách, Chủ tịch thị trấn Bành, các đồng chí, kỳ thật tôi đến thị trấn Vân Thủy công tác, trong nội tâm cũng có vài phần áp lực. Bởi vì sau khi tôi tốt nghiệp đại học thì về công tác tại UBND quận, cũng chưa từng đổi qua một đơn vị nào. Tôi đã bốn năm làm thư ký cho lãnh đạo, về phương diện công tác phục vụ cũng có chút nhận thức. Nhưng nói đến công tác kinh tế thì tôi là một người mới, hoàn toàn mới. Cho nên, về sau xin các lãnh đạo và đồng chí chỉ dạy cho nhiều hơn. Tôi đây sẽ cố gắng học tập, tranh thủ hoàn thành công tác được giao.



Ngô Minh Quánh rõ ràng là có chút thoải mái hơn so với Khuông Nhã Lam. Cái này có liên quan đếnt tính cách hướng ngoại của hắn.



- Đồng chí Minh Quánh có chút khiêm tốn rồi. Đồng chí Minh Quánh đã công tác nhiều năm bên cạnh lãnh đạo, như thế nào lại không quen thuộc với công tác kinh tế chứ? Tôi tin rằng đồng chí Minh Quánh sẽ thích ứng rất nhanh với tình huống của thị trấn chúng ta.



Hách Kiến Niên mở miệng nói. Ngô Minh Quánh lễ phép mỉm cười.



Cuối cùng đến phiên Thi Bình.



Thi Bình hai mươi chín tuổi, là mẹ của một đứa bé ba tuổi. Tính cách của cô cũng không khác gì Khuông Nhã Lam, khi nói chuyện giọng nói rất nhẹ nhàng. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL



- Cám ơn lãnh đạo quận đã tín nhiệm, cám ơn lãnh đạo thị trấn đã quan tâm chiếu cố. Tôi và đồng chí Ngô Minh Quánh cũng giống nhau, từ UBND quận mà đến đây. Công tác ở cơ quan đã rất nhiều năm nhưng công tác cơ sở lại vô cùng lạ lẫm. Nhưng chúng tôi sẽ học tập các đồng chí đi trước ở thị trấn. Tranh thủ trong thời gian ngắn nhất thích ứng với công tác. Xin cám ơn mọi người.



Thi Bình vừa ngồi xuống thì Bành Viễn Chinh liền mỉm cười, xen vào nói:



- Đồng chí Thi Bình, tôi và lão Tạ chồng của cô rất quen thuộc đấy.



Bành Viễn Chinh nói đến lão Tạ chính là Chủ nhiệm Nhật báo Tân An phóng viên Tạ Ninh Nguyên. Khi Bành Viễn Chinh còn làm Trưởng phòng phòng Tin tức, đã nhiều lần giao tiếp với Tạ Ninh Nguyên. Hai người đều là cao thủ văn tự, tất nhiên là có chút hợp rơ. Chỉ là Tạ Ninh Nguyên trên người khí phách thư sinh quá nặng, mà Bành Viễn Chinh chung quy lại là người trong quan trường. Hai người không có chung một con đường, phong cách bất đồng nên rất khó kết thân.



Thi Bình khẽ mỉm cười:



- Chủ tịch Bành, lão Tạ nhà tôi trước mặt tôi không hề ngừng nhắc đến anh. Nói về trình độ lý luận văn tự thì thành phố chúng ta rất ít người có thể vượt qua được anh.



- Haha, lão Tạ lại nói mò rồi. Không cần nói đến người khác, ngay cả trình độ của anh ấy tôi đã không theo kịp rồi. Chiều hôm qua, Chủ tịch quận Cố và Chánh văn phòng Mạc đã nói với tôi, nói đồng chí Ngô Minh Quánh và đồng chí Thi Bình đều là nhân tài ở UBND quận. Để các người ra ngoài, Chánh văn phòng Mạc quả thật có chút không bỏ được.



Bành Viễn Chinh cười ha hả.



Ngô Minh Quánh và Thi Bình đều nở nụ cười:



- Chủ tịch thị trấn Bành, chúng tôi trước khi đến đây, Chánh văn phòng Mạc liên tục dặn chúng tôi, phải học hỏi ở ngài, và các đồng chí trong thị trấn.



Thấy ba người đột nhiên nói chuyện sôi nổi với nhau, mà Bành Viễn Chinh còn cố ý nhấn mạnh "Chủ tịch quận Cố và Chánh văn phòng Mạc" khiến Hách Kiến Niên sắc mặt hơi có chút trầm xuống. Ông ta đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mấu chốt. Hai người kia đều xuất thân từ UBND quận, lại là do Chủ tịch quận Cố đề cử, hiện nhiên là người của Chủ tịch quận Cố rồi, kể cả Mạc Xuất Hải. Nếu nói như vậy, đây phải chăng là…?




Hách Kiến Niên trong lòng đột nhiên nhảy dựng, ho khan hai tiếng, trực tiếp cắt đứt câu chuyện của mọi người.



Bành Viễn Chinh lạnh lùng liếc mắt nhìn Hách Kiến Niên, trong lòng nở nụ cười lạnh. Hắn rất có tự tin, vô luận Hách Kiến Niên có lôi kéo thế nào, Ngô Minh Quánh và Thi Bình cũng không dám đối nghịch với mình. Có tấm biển Chủ tịch quận Cố trước mặt, Ngô Minh Quánh và Thi Bình lập trường có thể nghĩ.



Đúng lúc này, không chỉ có Hách Kiến Niên ý thức được điểm này, mà rất nhiều lãnh đạo trong thị trấn cũng phát hiện được điểm này.



Đám người Chử Lượng sắc mặt lập tức thay đổi.



Còn Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng thì âm thầm nhìn nhau cười rộ lên. Lý Tuyết Yến lúc này mới tỉnh ngộ, vì sao mà Bành Viễn Chinh lại âm thầm chịu đựng thao tác của Hách Kiến Niên, nguyên là hắn đã sớm có đối sách chuẩn bị.



Đã có Ngô Minh Quánh và Thi Bình ủng hộ, Bành Viễn Chinh sẽ chiếm cứ thế chủ động. Công tác bên UBND, Hách Kiến Niên có muốn nhúng tay cũng không được.



Nhưng rất hiển nhiên, Hách Kiến Niên vẫn không muốn buông tha. Ông ta vẫn muốn tận sức lôi kéo Ngô Minh Quánh và Thi Bình.



Hách Kiến Niên cười nói:



- Được rồi, hôm nay cuộc họp đến đây. Trưa nay chúng ta sẽ mở cuộc liên hoan vì đồng chí Khương Nhã Lam, Thi Bình và Ngô Minh Quánh mà tẩy trần.



Chử Lượng phụ họa thêm:



- Đúng vậy, bộ máy điều chỉnh đúng chỗ, lại tăng thêm ba đồng chí. Chúng ta trưa nay nhất định phải chúc mừng.



- Bí thư Hách, xuất ra rượu Mao Đài nhiều năm của ngài để cho mọi người đỡ thèm?




Hách Kiến Niên cười ha hả, chỉ vào Chử Lượng mắng:



- Đồng chí Chử Lượng này, mỗi ngày đều nhắm vào hai cái bình rượu của tôi. Cũng được, vì mời cơm ba vị đồng chí từ phương xa đến, tôi hôm nay coi như cống hiến đi.



Bành Viễn Chinh đột nhiên gõ bàn, trầm giọng nói:



- Bí thư Hách, các vị, hôm nay đồng chí lão Vi về hưu. Chúng ta cũng nên tổ chức tiễn đưa đồng ý ấy cùng một lúc.



Bởi vì gần đây Vi Minh Hỉ chống đối trước mặt, Hách Kiến Niên ghi hận trong lòng. Nghe Bành Viễn Chinh nhắc đến việc đưa tiễn Vi Minh Hỉ, Hách Kiến Niên trong lòng cảm thấy không thoải mái.



Ông ta phất tay:



- Hôm nay không thể đưa tiễn đồng chí Vi Minh Hỉ được. Chúng ta hiện nay đang tiếp nhận đồng chí mới. Về phần đồng chí Vi Minh Hỉ thì để hôm khác vậy.



- Đúng vậy, để hôm khác hãy nói.



Chử Lượng tranh thủ phụ họa. Còn các lãnh đạo khác thì duy trì trầm mặc.



Bành Viễn Chinh nhướng mày, quét mắt nhìn mọi người, có chút tức giận nói:



- Lão Vi công tác tại thị trấn hơn hai mươi năm rồi, không có công lao cũng có khổ lao. Hôm nay lão đồng chí về hưu, chẳng lẽ không nên đưa tiễn? Chúng ta mở tiệc mừng đồng chí mới, chẳng lẽ còn tiếc lão Vi một vị trí?



- Chủ tịch Viễn Chinh, hôm nay gấp quá nên chưa kịp chuẩn bị. Tôi cũng muốn mua cho Vi Minh Hỉ một món quà. Như vậy đi, đợi hai ngày nữa, chúng ta mở tiệc tiễn đưa Vi Minh Hỉ.



Hách Kiến Niên có chút mất hứng bước xuống đài chủ tịch, hướng Chử Lượng khoát tay:



- Đồng chí Chử Lượng, cậu hãy đi an bài bữa tiệc đi.



Bành Viễn Chinh làm gì mà không biết Hách Kiến Niên đây là từ chối chứ. Hôm nay không đưa tiễn Vi Minh Hỉ thì còn có ngày khác sao? Nếu bỏ lỡ hôm nay, Vi Minh Hỉ cô đơn mà rời đi, thì sẽ không bao giờ bước chân vào cơ quan thị trấn nữa. Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì? Ăn một bữa cơm mà cũng cần chuẩn bị.



Bành Viễn Chinh tức giận trong lòng, nhịn không được, đột nhiên vỗ bàn:



- Cùng là đồng nghiệp nhiều năm, lúc này lão đồng chí về hưu, nhân tính tối thiểu nhất cũng không có? Đây đều là người sao?



Hách Kiến Niên giận tím mặt, đột nhiên quay đầu lại, hằm hằm nhìn Bành Viễn Chinh:



- Bành Viễn Chinh, cậu vỗ bàn cho ai xem vậy?



- Thì để cho lãnh đạo trong mắt chỉ có quyền lực và cái đám tiểu nhân bợ đít xem thôi. Trưa hôm nay, Bành Viễn Chinh đại diện cho thị trấn, đến tiễn đưa lão Vi.



Nói xong, Bành Viễn Chinh bước xuống đài chủ tịch, hầm hầm nghênh ngang mà đi.



Ngô Minh Quánh, Thi Bình và Khuông Nhã Lam xấu hổ đứng tại chỗ, không biết nói sao cho phải.



- Đồ hỗn xược!



Hách Kiến Niên phẫn nộ đá bay một cái ghế đẩu dưới chân bay ra cửa.