Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh
Chương 51: Sâu
“Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! tên tiểu tử đó là cái thứ quái gì vậy hả!? đến cả Vũ Khí Cổ Đại mà hắn vậy mà cũng có thể chặn được!!!”
“Ừm, đúng là một tiểu tử đáng gờm.”
Hai người áo choàng đen khi chứng kiến hai người Nhật Thiên cùng Đại đương gia chiến đấu một màn, tại nhìn thấy những khả năng cùng thực lực mà Nhật Thiên biểu hiện ra ngoài còn so với trước đó đánh với nhị đương gia còn rất nhiều lần mạnh mẽ, bọn hắn bây giờ thực sự vô cùng hoảng hốt lo sợ.
“Chúng ta phải làm sao bây giờ!? chúng mà không chết, hai chúng ta làm sao ăn nói được với lão tổ đây!?”
“…”
Một người thì hoảng loạn không biết phải làm sao, người còn lại thì im lặng ngẫm nghĩ kế sách.
“Hay là đích thân chúng ta ra tay đi, lấy hai ta thực lực làm vậy giết hết 1000 người bọn chúng cũng dễ thôi, miễn là không có nhân chứng, Lão tổ tuyệt đối sẽ không bị khiển trách chúng ta.”
Cuối cùng nghĩ không ra cách nào hay hơn được nữa, một vị trong đó đề ra để hai người bọn hắn tự mình động thủ, tiến hành hạ sát hết tất cả mọi người trong hẻm núi.
“Không được! kể cả khi không có nhân chứng, nhưng cái bọn ở Tây Duyên Hải Thành thì có Huyền Cảm Tri cường giả, lấy Huyền Cảm Tri cảnh năng lực, chúng có thể dễ dàng tìm được ra dấu tích của chúng ta, đến khi đó Nhân Niệm tầng 10 lão tổ tuyệt đối sẽ không vì chúng ta mà đứng ra.”
Người còn lại nghe thế không chút do dự lắc đầu phủ nhận ý tưởng đó.
“Thế này cũng chết thế kia cũng chết vậy ngươi nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu không phải bởi vì cái tên kim mao trời đánh kia, mọi thứ đã sớm xong xuôi, chúng ta nhiệm vụ hoàn thành mỹ mãn rồi.”
Hắn càng nói nội tâm càng thêm tức tối với Nhật Thiên, trong miệng có thể nghe thấy tiếng két két nghiến răng nghiến lợi âm thanh, cho thấy hắn lúc này tại trong lòng hận Nhật Thiên vô cùng, đến mức hận không thể tại lúc này ăn tươi nuốt sống hắn.
“Thật ra … ta còn có một cách…”
Ngươi này trong lòng có vô cùng do dự khi nói ra những lời này, hắn không biết liệu thứ hắn chuẩn bị muốn làm có thật sự ổn hay không, hắn biết một khi dùng thứ đó, nếu trong nhất thời sơ ý, hậu quả sẽ là vô cùng khó lường, ít nhất thiệt hại mang tới sẽ vô cùng không nhỏ.
“Thật sao? đó là cách gì?”
Không nghe ra được đồng bọn do dự âm thanh, khi nghe được hắn có biện pháp để giải quyết vấn đề vô cùng mừng rỡ nói.
“…”
Vị kia không trả lời, thay vào đó hắn từ trong lồng ngực của mình lấy ra một thứ, đó là một cái hộp gỗ nhỏ to cỡ lòng bàn tay người, chiếc hộp gỗ đó có hình thù như một hình chữ nhật dài, bộ dáng giống như một cái quan tài vậy, toàn bộ lấy màu đen nồng đậm làm chủ đạo, cùng với trên chiếc hộp, làm người không thể không chú ý tới vô số lá bùa vàng với họa tiết phù chú từ màu viết ra.
Chỉ với việc nhìn bế ngoài của chiếc hộp thôi, cũng đủ đã khiến người cảm thấy vô cùng bất an, khiến người nhận thấy rằng chiếc hộp gỗ đó tuyệt đối là một thứ không sạch sẽ ô uế, không may.
“Thứ! Thứ! Thứ này! Làm sao ngươi có được thứ này!”
Khoảng khắc nhìn thấy cái hộp vị đó như thể thấy được hồng hoang mãnh thú vô cùng hoảng sợ trong vô thức lùi lại ba bước, cố gắng tránh xa đồng bọn hay đúng hơn là cái hộp gỗ càng xa càng tốt.
“Là lão tổ giao nó cho ta.”
Hắn không trách cộng sự của mình có phản ứng như vậy, đổi lại là hắn mà nhìn thấy tên này cầm chiếc hộp hắn cũng sẽ tuyệt đối có phản ứng tương tự.
“Lão tổ? lão già đó làm thế quái nào mà có được cái vật đáng sợ này? Và còn là giao cho ngươi nữa.”
“Làm như là ta biết ấy! hắn làm sao có được thứ này thì ta không rõ, nhưng khi lão tổ giao nó cho ta, hắn nói là chỉ khi dùng có khi đã không còn biện pháp.”
Nhìn trong lòng bàn tay chiếc hộp, hắn hít một hơi thật sâu cố gắng đè nén xuống lòng sợ hãi, hắn chậm rãi giải thích.
“Vậy … ngươi muốn dùng nó sao?”
“Ngươi thấy chúng ta ngoài cái này thì còn cách nào khác nữa không?”
Ngươi kia nghe vậy lo lắng nhìn lại chiếc hộp trong tay cộng sự tò mò mở miệng hỏi, mà cộng sự thì trực tiếp hỏi ngược lại hắn.
“…”
“Nếu đã không có ý kiến gì nữa, vậy ta sẽ dùng nó.”
Thấy cộng sự không trả lời, hắn liền gật đầu xem như đối phương âm thần chấp nhận.
Nói xong hắn giương lòng tay ra, đặt tay lên trên tấm bùa vàng ở trên chiếc hộp gỗ, hít một hơi thật sâu, hắn giật thật mạnh lá bùa, xé nó khỏi chiếc hộp.
Vào khoảnh khắc tấm bùa bị xé xuống, thứ ở bên trong như thể nhận ra tấm bùa đã biến mất, chiếc hộp ngay lúc này tại trong lòng bàn tay của hắn lắc lư một cách dữ dội và động tĩnh càng lúc càng lớn.
“Ném nó đi, mau ném nó đi!!”
Người kia thấy chiếc hộp có động tĩnh, hắn kinh hô vội vàng để cho đồng bọn ném hộp gỗ đi.
Mà cũng không cần hắn nói, ngay sau khi tháo xuống tấm bùa, hắn đã chuẩn bị xong từ trước, chỉ thấy hắn nhắm thẳng vào phương hướng của đám người Nhật Thiên, lấy toàn bộ sức lực mình có ném nó đi.
Chiếc hộp nháy mắt biến thành một viên sao băng, lấy tốc độ vô cùng nhanh chóng bay qua chỗ của họ.
“Đại đương gia!! Đại Ca!!”
Đám người thổ phỉ nhất là vị tam đương gia, bọn hắn có chút không thể tin nổi bọn hắn đại ca vậy mà lại đánh thua một tên tiểu tử, nhất là khi có tam đương gia hỗ trợ cùng với cả trên tay còn Vũ Khí Cổ Đại trợ giúp, vậy mà không thể thắng được, điều này khiến cho tinh thần bọn hắn chịu chấn động không nhẹ rơi vào suy sụp.
“Tất cả đầu hàng! Đại ca của các ngươi đã thua!! Nếu chịu hợp tác các ngươi có thế bình an rời đi.”
Nhật Thiên là người một khi đã hứa thì tuyệt đối là sẽ giữ lời, nên khi đã chấp nhận đại đương gia điều kiện, hắn liền đưa ra cảnh báo.
“Đừng có mà mơ tưởng!! đại ca nếu không rời đi cùng chúng ta, có chết! ta cũng không rời đi!!”
“Đúng vậy, tuyệt đối không rời đi!”
“Không thả ngươi, chúng ta quyết không đi!!”
Cái lũ đần này…
Đại đương gia khi nghe các thuộc hạ của mình nói vậy vô cùng cảm động, hắn không ngờ các thuộc hạ của mình lại tình nghĩa đến vậy, bị những lời trung thành của họ làm cho xúc động vô cùng, đại đương gia khóe mắt mắt không khỏi rưng rưng ướt át.
“hmmm … cái này…”
Nội tâm lương thiên luôn hòa thuận với mọi người Nhật Thiên, tại khi nghe được bọn họ nói như thế, làm cho hắn có chút luống cuống không biết phải làm sao cho phải.
Mà nghĩ mãi cũng không nghĩ ra biện pháp nào hay để thuyết phục họ rời đi, hắn đành phải quay đầu nhìn lại Hạ Vũ mọi người tìm sự giúp đỡ.
Giúp tiểu đệ với!!
Haizz … Thật là…
Hạ Vũ Phó Ngạn Vương tiêu đầu đám người tất nhiên cũng nhìn ra được Nhật Thiên cầu cứu ánh mắt, điều này làm bọn hắn không khỏi nhìn nhau và họ có thể thấy được trong mắt đối phương bất đắc dĩ cùng buồn cười.
“Được rồi Tiểu Thiên, cứ để cho tỷ…”
Làm người thân thuộc nhất với Nhật Thiên ở đây Hạ Vũ, khi thấy được tình cảnh bối rối này của hắn, nàng bước tới vỗ vỗ bời vai của hắn nói.
“Đa tạ tỷ!”
“Thật là … đệ không cần phải khách khí như thế, ta thân là tỷ tỷ giúp đệ đệ của mình là điều tất nhiên rồi.“
Dùng tay đao đánh một cái vào đầu Nhật Thiên có chút bất mãn nói, tất nhiên nàng không có dùng lực mà dù nàng có dùng đi nữa cũng khó mà làm tổn thương được tới Nhật Thiên.
“Đau!”
Nhưng Nhật Thiên lại không hiểu sao lại đau đớn hô to, hắn ôm đầu ngồi xổm dưới đất.
Thiệt tình…
Hạ Vũ tất nhiên cũng nhìn ra hắn buồn cười giả đau trò cười, nàng không khỏi vì hắn tiểu hài tử làm cho cảm thấy buồn cười.
Sau một chút trò kịch với Nhật Thiên, Hạ Vũ căng thẳng nội tâm cũng hòa hoãn đi không ít, đợi sau khi lướt qua người Nhật Thiên, nàng vui cười sắc mặt liền biến mất thay vào đó là lạnh lẽo lộ ra rõ ràng sát ý biểu tình.
“Thổ phỉ, ngươi nên nhớ mình đã hứa hẹn với đệ đệ ta.”
“Nếu bây giờ ngươi mà trở mặt, ta sẽ để đệ đệ giết hết bọn chúng!!”
Tên thổ phỉ tất nhiên sẽ không biết tới việc Nhật Thiện sẽ không hạ thủ giết người tính tình, bởi vậy khi thấy kẻ tự xưng là tỷ tỷ của tên nhãi Nhật Thiên nói vậy, vốn có ý tưởng như vậy lập tức từ bỏ.
“Hừ, nữ nhân! Đừng quá xem thường người, bổn đại gia ta khinh thường làm như vậy.”
“Hôooo ~ vậy sao, nều …vị ‘đại gia’ .. này đã hiểu, vậy xin mời để đám thuộc hạ của ngươi mau mau cút đi, trước khi chúng ta đổi ý.”
Đối với một kẻ không chút nào sĩ diện hay võ giả lòng kiêu ngạo, có thể tại trong trận đấu sẵn sàng đánh lén thậm chí kết hợp với người bên ngoài đánh lén Nhật Thiên, Hạ Vũ nàng nội tâm 10 phần không chút nào tin tưởng lời của hắn nói.
“Hừ! không cần ngươi nói, ta biết thừa điều đó.”
Nói xong đại đương gia quay người đối với đợi ở bên ngoài đám thuộc hạ hô to.
“Chúng tiểu nhân, hãy nghe đây!”
Đại đương gia!?
“Bây giờ nghe theo lệnh của ta, lập tức rời đi nơi này!”
Rời đi?
“Đại đương gia, chúng ta làm sao có thể chứ!! chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ lại ngài!!”
“Đúng vậy!! Nếu không có ngài! Thiết Sa Trại sẽ không còn như trước nữa!!”
“Đúng vậy!!”
Chúng thổ phỉ nghe xong liền không khỏi kinh hô, không thể tin nổi lời mà bọn hắn vừa nghe được.
“Ta biết các ngươi không thể chấp nhận! nhưng đây chính là thỏa thuận giữa ta với bọn hắn, chỉ cần ta đi theo họ, các ngươi sẽ an toàn, hơn nữa kể cả khi không có ta vẫn còn có tam đệ và ..”
“À mà cho ta hỏi nè, Nhị đệ ta còn sống không?”
Đại đương gia định nói tới nhị đệ, nhưng đúng lúc này hắn chợt nhận ra, mình không biết rõ nhị đệ của mình tình huống như thế nào.
“Đại thúc ngươi đừng lo lắng, vị to con thúc thúc đó vẫn rất ổn, sinh mạng không gặp vấn đề gì.”
Nghe đại đương gia hỏi vậy, Nhật Thiên không che giấu rất thoải mái nói ra.
“Vậy sao…”
Biết nhị đệ vẫn an toàn, trong lòng lo lắng nhẹ nhõm đi không ít cùng với đó nội tâm vô cùng cảm kích Nhật Thiên đã không giết nhị đệ mình.
Và tại sao hắn lại nghĩ là Nhật Thiên là người đã đánh hạ nhị đương gia mà không phải ai khác?
Việc đó không phải quá đơn giản sao? bởi vì ngoài tên tiểu tử này ra, hắn không thấy có ai ở đây có đủ năng lực hạ gục nhị đệ cả.
“Hơn nữa kể cả khi không có ta, vẫn còn có tam đệ và nhị đệ của ta, lấy bọn hắn năng lực cùng đầu óc, Thiết Sa Trại tuy không còn mạnh như trước, nhưng ăn uống sinh hoạt không lo là vẫn có thể.”
“Vậy nên, các ngươi không cần để ý tới ta, hãy rời đi! đây là lệnh!”
“Đại đương gia!! Hu hu hu ~”
Haizzz ~
Không quen với tình huống như thế này, Nhật Thiên không khỏi bối rối rãi đầu tóc vàng của mình, hắn càng nhìn cảnh này, thì không hiểu sao càng cảm thấy mình giống như mới là kẻ xấu ở đây, đang cố chia rẽ một đại gia đình hạnh phúc.
Điều này khiến cho hắn hơi do dự, trong lòng suy nghĩ rằng liệu mình có nên thả vị thúc thúc này ra hay không, vì hắn thấy, mấy người này có chút tội nghiệp.
Hửm?
Nhưng vào đúng lúc này, hắn trực giác như thể nhìn thấy hồng hoang mãnh thú, nó một cách điên khùng cảnh báo hắn mau chóng chạy mau, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Cũng bởi vì lần này cảnh báo quá mức đột nhiên và cũng quá mức mãnh liệt không khỏi khiến Nhật Thiên không kịp phản ứng.
‘Đó là thứ gì?’
Theo bản năng nhìn lại phương hướng mà trực giác nhắc nhở, khi Nhật Thiên ngước đầu nhìn lên, thì thấy trên cao, tại trên đỉnh đầu của bọn hắn không trung, hắn nhìn thấy có một thứ đang lấy vận tốc rất nhanh rơi xuống tiếp cận nơi này.
Một cái hộp?
Đợi khi thứ đó bay lại gần hơn một chút, Nhật Thiên cuối cùng cũng nhìn rõ ràng hơn thứ đang tới là thứ gì.
Ngay tại Nhật Thiên đang tìm hiểu hộp gỗ ẩn chứa huyền cơ gì, mà có thể khiến cho trực giác của hắn phản ứng mãnh liệt như vậy.
Thì vào lúc này, tại trên không trung chiếc hộp giống như đã tới nó cực hạn, mất đi bùa chú hỗ trợ, nó đã không thể giữ lại được nữa, vật đang bị phong ấn ở bên trong.
BÙM!!
Một tiếng nổ vang âm thanh vang lên, chiếc hộp gỗ đen nổ tành tành thành từng mảnh, ngay sau đó, vô số những vật li ti vô cùng nhỏ bé từ trong chiếc hộp bay ra rơi xuống phía dưới đám người.
Sâu?
Với đôi mắt tuyệt với của mình Nhật Thiên tại cách xa một khoảng cách cũng có thể nhìn rõ những vật đang rơi xuống là hàng chục những con sâu nhỏ.