Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời

Chương 52: Dị Vật Thiên Mục Bách Diện Trùng.




Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 52: Dị Vật Thiên Mục Bách Diện Trùng.

Đó là … Sâu?

Với đôi mắt tuyệt với của mình Nhật Thiên dù tại cách xa một khoảng cách, thì cũng có thể nhìn rõ ràng những vật đang rơi xuống từ cái hộp vừa nổ tung kia là hàng chục những con sâu nhỏ.

‘Chỉ là mấy con sâu mà thôi, có gì đáng sợ.’

Nhật Thiên vẫn có chút không tin tưởng lắm trực giác nói cho hắn mấy con sâu đó rất nguy hiểm, chỉ là rất nhanh sau đó hắn hiểu rõ tại sao, bởi vì khoảnh khắc chúng vừa tiếp xúc với bên ngoài sau khi thoát ra chiếc hộp, một luồng vô cùng kinh tởm ẩm ướt và nhớp nháp làm người vô khó chịu tà ác luồng khí từ trên người bọn chúng phát ra.

Mà cùng lúc đó trên không trung bọn sâu như thể nhận thấy phía dưới mặt đất có tồn tại sự sống, vốn rơi xuống rất chậm bọn chúng đột nhiên tăng tốc độ cực kỳ nhanh chóng tiến hành rơi xuống nhắm vào phía dưới đám người thổ phỉ.

‘Không ổn!!!’

“Mau né ra!!!”

Nhật Thiên ngay sau khi cảm nhận cực luồng khí tà ác vô cùng từ bọn chúng phát ra, hắn tức khắc tái xanh mặt hoảng hốt hô lên cho những người bên đó lập tức tránh ra.

Nhưng đáng tiếc lời hắn nói ra cũng đã quá trễ rồi, vì bọn chúng đã tiếp cận được với con mồi của mình, chúng một cách vô cùng phân tán hoặc rơi vào vai, hoặc trên đầu tóc hoặc là bên tay chân thậm chí là rơi xuống dưới mặt bên cạnh một người.

“Hửm? cái gì đây!?”

Một vị thổ phỉ cảm thụ bên vai mình có vật gì đó rơi xuống, hắn tò mò xoay đầu nhìn lại, thì thấy một con sâu ấu trùng vô cùng nhỏ bé có màu đen xanh bò trên vai hắn.

“Ấu trùng? cái thứ này từ đâu ra vậy?”

Bởi vì tò mò vị thổ phỉ đó vươn ra ngón tay bóp chặc nó sau đó đưa tới trước mặt của mình.

“Mau ném nó đi!!”

Tam đương gia cũng là võ giả, nhất là khi hắn còn là một cung thủ, khả năng quan sát tất nhiên là vô cùng tốt, vậy nên khi tiếng nổ đó vang lên ngoài Nhật Thiên hắn là người thứ hai phát hiện ra lũ sâu này, bởi thế trong đám người chỉ có hắn là không có một con sâu nào rơi trúng, vì hắn có cảm giác không lành với mấy con ấu trùng này.

Song hắn mở miệng nhắc nhở đã quá trể rồi.

Ngay tại thời điểm vị thổ phỉ đó cầm con ấu trùng đó lên để quan sát rõ hơn, thì có dị biến phát sinh, chỉ thấy vốn phải là vô cùng yếu ớt ấu trùng ấy vậy mà lại bộc phát ra vô cùng mạnh mẽ lực lượng, nó một cách vô cùng dễ dàng cắn đứt người nam nhân làn da và thịt, sau đó như thể là chui vào đất mềm vậy không chút nào cản trở chui lọt vào trong vị thổ phỉ đó bàn tay.

“Cái gì thế này!? Cút ra! Mau cút ra.”

Nhìn thấy một con sâu chui vòng trong người mình, bất kể là ai cũng đều sẽ cảm thấy vô cùng kinh tởm và sợ hãi, vậy nên người nam nhân lập tức hốt hoảng kêu to, cái tay còn lại không ngừng cào nắm bàn tay cánh tay mình, muốn đem chui vào người mình con sâu đuổi ra ngoài.

Phốc!!!

Khoảnh khắc ấu trùng đó thành công chui vào người hắn, một giây sau đó, bắt đầu với ngón tay sau đó là cả bàn tay dần dần lan truyền hết cả cánh tay hắn, bọn chúng như thể một quả bong bóng vậy bị thổi phồng to lên, da thịt theo đó trở nên tái xanh, vô số những sợi gân như những con mãng xà nổi lên hết cả cánh tay.

“Aaaaa - !! tay ta! tay ta! có ai đó! cứu tôi!! Làm ơn cứu tôi!!”

Từ thời điểm cánh tay bắt đầu dị biến, Thổ phỉ hắn đã không thể còn cảm nhận được chính bàn tay thậm chí là cả cánh tay của mình nữa rồi, quá mức sợ hãi hắn kêu to cầu cứu.

Phốc!!!

Và đáp lại hắn là không ai hết chính là Nhật Thiên, người đầu tiên phát hiện ra sự tồn tại của bọn ấu trùng này, hắn lấy tốc độ vô cùng kinh người tay cầm theo đại kiếm một chém vung ra, một cách rất dứt khoát chém đứt toàn bộ cả hắn cánh tay, phân tách hắn với cái cánh tay dị thường đó.

Và may mắn cho hắn là Nhật Thiên đã vô cùng tinh tế sử dụng Huyết Khí Ngoại Phòng cường hóa đại kiếm.

Làm cho lưỡi kiếm trở nên vô cùng nóng rực bởi vậyphần vết thương sau khi bị chém dứt, còn không kịp chảy máu thì liền đã bị sức nóng của Huyết Khí đốt cháy miệng vết thương, làm nó không thể chảy ra máu.

“Aaaaa -- !”

Bị chém đứt cánh tay thổ phỉ đau đớn không thôi, cơn đau dày vò hắn làm hắn đau đớn tới tận xương tủy, không chịu đựng được cơn đau đó hắn thảm thiết hét to.

Tuy nhiên, ngoài tiếng kêu đau đớn của bản thân hắn ra, thì cùng lúc đó có vô số những âm thanh sợ hãi kinh hô vang lên, vì tương tự với hắn, còn có những người khác cũng trúng phải sự thâm nhập ấu trùng.

Chỉ là, bọn hắn không có như hắn may mắn như vậy.

“Đáng chết! tay chân hoặc các bộ phận ngoài như lỗ tai, ngón tay thì còn được, nhưng những phần như đầu cổ hay ngực thì…”

Tay cầm theo đại thiết kiếm Nhật Thiên quan sát một vòng những nạn nhân bị sâu thâm nhập, hắn cắn răng trong lòng rất bất lực nói.

Thì ra là ngay tại sau khi chém rớt vị đại thúc thổ phỉ kia cánh tay, Nhật Thiên liền lập tức phóng người lao đi, tìm những người khác bị ấu trùng xâm nhập, nhưng hắn tuyệt vọng phát hiện ngoại trừ chỉ có một vài vị may mắn chỉ bị thâm nhập ở các bộ phận tay chân ra.

Thì có tới cả chục người rất không may mắn lại bị ấu trùng thâm nhập vào ở các vị trí hiểm yếu mà hắn khó mà xuống tay được như vùng cổ, đầu, ngục, eo vân vân các bộ vị vô cùng quan trọng tới sinh mạng người.

Chỉ một giây sau, chỉ một giây rất ngắn ngủi ngay tại sau khi mà ấu trung đã thành công tiến vào trong người.

Những người đang kêu thê thảm kia đã dừng lại không tiếp tục kêu lên nữa, thay vào đó, bọn hắn cơ thể chuyển động không chút nào hợp như thể không có xương vậy, dùng bọn hắn hai con mắt đỏ rực đầy sát khí, miệng chảy nước dãi, thần sắc cực kỳ dữ tợn nhìn sang những người không bị trùng nhập vào.

“Họ đây là bị làm sao vậy!?”

Mà còn lại hàng trăm cả ngàn người thổ phỉ ngay thời điểm nhìn thấy đồng bọn vô cùng không đúng, bọn hắn trong vô thức lùi lại, bản năng tránh xa ra những người này ra.

Rống!!!!

Đáp lại họ là một tiếng gầm lớn, thứ tiếng mà không phải con người có thể phát ra, sau đó với tốc độ không thể tin nổi lao ra tấn công họ.

“Đừng tới đây!!!”

Vì quá mức sợ hãi, trong vô thức bọn hắn vươn ra trong tay vũ khí chém thẳng vào người đối phương.

Chỉ là, bọn hắn lập tức vô cùng ngạc nhiên nhận ra, bọn người quái dị đó vậy mà ngay sau khi bị chém thậm chí bị đâm xuyên thủng người vẫn không hề chết đi.

“Cái thứ quái đản gì thế này!!!?”

Thấy thấy cả ngàn người vô cùng rét run, sợ hãi trước bọn chúng, và cũng vì quá sợ hãi, đầu óc trống rỗng bọn hắn không có chút ý tới, bị đâm chém đám người đã không biết tức lúc nào thoát khỏi bọn hắn lưỡi đao, mũi thương, không chút nào để ý tới đang chảy máu miệng vết thương nghiêng ngả lảo đảo xoay người, lần thứ hai hướng bọn hắn nhào lên bắt lấy bọn hắn.

tiếp tục tiếp tục tiến lên.

“Không! không! các ngươi cút ra! Mau cút ra!! đừng có lại gần đây!!”

Đợi khi bọn hắn lấy lại tinh thần đã quá trễ rồi vì bọn hắn đã bị chúng bắt được và dù bọn hắn có vùng vẫy thế nào, bọn hắn không thể thoát khỏi được, như thể là họ đã bị một cái vô cùng mạnh mẽ xích sắt khóa lại vậy.

Rống!!!

Đã tóm được con mồi bọn hắn làm sao có thể dễ dàng để con mồi chạy thoát, chỉ thấy bọn chúng mở rộng ra miệng của mình, hàm rằng không chút nào thương tiếc đã từng vào sinh ra tử đồng bọn mạnh mẽ cắn xuống.

Aaaaaa - !!!

“Đáng chết!!!”

Đây là lần đầu tiên Nhật Thiên nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như thế này, hắn trong nội tâm vô cùng giật mình và sợ hãi, cũng như là hắn nhận ra là, những người đó đã không còn là người nữa rồi.

“Tiểu Thiên!!! chúng ta nhân lúc chúng không chú ý tới chúng ta, phải lập tức rời khỏi nơi này!!”

Vào lúc này, Hạ Vũ mang theo Phó Ngạn, Vương Thúc tiếp cận đang ngây người Nhật Thiên, Hạ Vũ ngay sau khi nhìn thấy đám người kia sự quái dị, nàng giống như nhận ra chúng là cái thứ gì, khuôn mặt trở nên vô cùng tái nhợt, bộ dạng cực kỳ sợ hãi lo lắng nói.

“Hạ Vũ tỷ tỷ, tỷ đang nói cái gì vậy!? Rời đi? nhưng ta rời đi bằng cách nào?”

Nhật Thiên quay đầu nhìn lại bị đám thứ kia cùng với gần một ngàn thổ phỉ ngăn cản đường đi hẻm núi nói, đường đi vốn đã đã bị chặn lại rồi, bọn hắn làm sao mà rời khỏi đây được.

“…chúng ta sẽ đi ở trên đó.”

Hạ Vũ do dự, song nàng cũng mở miệng nói ra biện pháp của mình.

“Trên đó?”

Nhật Thiên nghe vậy vô thức ngước đầu nhìn lên, đập vào mắt hắn là độ cao cao tới hàng chục mét, bề ngang thì rộng hai mét hẻm núi.

“Tỷ, tỷ hẳn là đang nói đùa đi, với cái hẻm núi như thế này, người thường không thể nào trèo lên được, nếu là võ giả thì hơi miễn…”

Lời nói khi nói tới đây đột ngột ngừng lại, vì hắn nhận ra ý Hạ Vũ muốn nói là gì.

“Tỷ muốn từ bỏ họ?”

Nhật Thiên vô cùng chấn động, hắn không thể tin nổi, đây là những lời mà một người có thể nói ra được sao? Đám người tiêu đoàn nhân viên đang bị thương chật vật ở đằng kia còn đang chờ đợi bọn hắn hỗ trợ kìa.

Tuy bản thân bọn hắn không quen biết nhau, nhưng việc kề vai sát cánh chiến đấu với nhau, thời gian qua cũng rất là đáng quý, đủ để tin tưởng lẫn nhau.

Vậy mà lúc này đây Hạ Vũ tỷ mọi người đang muốn bỏ rơi cùng mình vào sinh ra tử chiến hữu, lấy bọn họ tình trạng lúc này, làm sao có thể làm đối thủ của bọn chúng được, một khi họ rời đi, tiêu đoàn bọn họ chỉ có đường chết.

“Phải, đệ nói không sai, chỉ với bốn chúng ta sẽ rời đi nơi này.”

“Xin đệ hãy hiểu, bởi vì cái thứ đó không phải là thứ mà nhân loại có thể chiến thắng.”

Hạ Vũ nhìn lại Phó Ngạn cùng Vương tiêu đầu, nàng có thế thấy được trong mắt của bọn hắn sự sợ hãi cùng với cực lớn e ngại đối với đám người quái vật mà mấy con ấu trùng kia tạo ra.

“Không được!!! các ngươi không thể làm như vậy được!”

Nhật Thiên không có trả lời, đứng ở bên cạnh nghe thấy hết mọi thứ đại đương gia vội vàng nói.

“Đừng có nhúng vào thổ phỉ, kẻ bại trận như ngươi không có quyền gì để nói đây, câm mồm!”

Phó Ngạn lập tức đứng ra ngăn cản lại đại đương gia, hắn thần sắc lạnh lùng lạnh lẽo nói.

“Ta có chết cũng không câm mồm, vì các huynh đệ của ta còn ở ngoài kia kìa, ngoài tam đệ của ta, bọn hắn đều chỉ là người thường, họ không thể nào là đối thủ của đám quái vật đó.”

“Ta cần các ngươi hãy giúp ta, xin hãy giúp ta đánh lui bọn quái đó!!”

Lấy Đại đương gia thường ngày tính tình, khi nghe một tên nhãi yếu hơn mình lấy cái thái độ đó nói chuyện với hắn, hắn liền sẽ lập tức lấy ra trường thương của mình dạy cho tiểu tử này biết như thế nào làm người.

Tuy nhiên bởi vì hắn cần bọn hắn sự giúp đỡ, biết mình đang ở vị thế yếu, cầu xin sự trợ giúp của bọn hắn, nên hắn không dám dùng vũ lực khiến cho đôi phương bất mãn.

“Lão Vương, xin người, làm ơn…”

Đại đương gia nhìn lại bằng hữu cũ của mình Vương tiêu đầu, tìm kiếm sự giúp đỡ của bằng hữu hợp tác lâu năm với mình.

“Thật đáng tiếc đại đương gia, xin lượng thứ cho lão tiêu đầu này từ chối, bọn ta tuyệt đối sẽ không giúp ngươi chống lại bọn chúng.”

Vương đại thúc nghe vậy không chút nào suy nghĩ thậm chí cũng không để ý tình bằng hữu cũ, hắn lắc đầu từ chối đối phương.

Nhật Thiên nghe bọn hắn đối thoại không khỏi lâm vào do dự, hắn quay đầu nhìn lại bên kia chiến tuyến.

‘Khoang đã, là ta nhìn nhầm hay là bọn chúng vốn đã đông như thế rồi?’

Không nhìn thì thôi, nhưng một khi đã nhìn Nhật Thiên lập tức phát giác ra được điều bất thường, bởi vì theo hắn đo đếm lại số lượng của bọn chúng thì cảm thấy lạ lạ vì theo hắn ấn tượng, bọn này hẳn chỉ là có tầm 20 30 con mà thôi, sao mà lúc này đã nhiều tới hơn 90 thậm chí là 100 con vậy? điều này làm Nhật Thiên rất bối rối không khỏi lo lắng nhíu mày.

“Đệ nhận ra rồi đúng không? cái thứ Dị Thường đó, chúng có thể làm lây nhiễm lên những nhân loại chúng mà đã cắn hoặc cào lên được, thông qua bằng đường máu tiếp xúc qua da thịt.”

Hạ Vũ luôn chú ý tới nhất cử nhất động của Nhật Thiên, việc hắn quay đầu nhìn lại nàng cũng phát hiện ra, khi nàng nhìn thấy hắn nhăn mày nàng lập nói.

“Dị thường? đó là Dị Thường?”

“Phải đó chính là Dị Thường, mà nói cho chính xác hơn thì, nó là Dị Vật, Con Sâu Ruồi Của Đấng Tinh Khiết Nhất Kaal'nu-Thun, Thiên Mục Bách Diện Trùng.”

Hạ Vũ vẻ mặt lộ ra khẩn trương cùng với cực độ sợ hãi nhìn lại số lượng đang càng lúc càng nhiều Thiên Mục Bách Diện Trùng.

“Thiên Mục Bách Diện Trùng”

‘Đúng là một cái tên dài dòng.’

Lần đầu tiên nghe thấy một cái tên như vậy Nhật Thiến có chút bỡ ngỡ.

“May mắn thay, nó bây giờ vẫn còn là ở trạng thái ấu trùng, chờ nó ăn đủ no hấp thụ đủ nhiều sinh mệnh lực, đến lúc đó nó sẽ phát triển thành một hình dạng khác so với lúc này, vậy thì khi đó chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”

“Dừng! dừng! dừng! Bây giờ không phải là lúc để giảng mấy tri thức về chúng đâu, đợi khi nào thoát khỏi nơi này, các ngươi muốn sao thì cũng được, bây giờ chúng ta phải tranh thủ lúc con sâu đó còn không chú ý tới chúng ta, phải nhanh chóng rời đi nơi này.”

Vương tiêu đầu lúc này đã hết kiên nhẫn rồi, khi hắn nhìn thấy số lượng người bị nhiễm đang càng lúc càng nhiều đã lên tới con số 100, sắc mặt của hắn có thể nhìn thấy được sự sợ hãi, vội vàng thúc giục Hạ Vũ cùng Nhật Thiên mau nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.

Còn về việc tại sao hắn không tự mình rời đi mà phải đợi ba người, vì hắn thân thể lúc này đã bị đại đương gia đánh trọng thương, không thể sử dụng được lực lượng nữa, vậy nên đã nhờ Hạ Vũ Phó Ngạn hai người mang hắn đi.

Chỉ là hắn phải đợi Hạ Vũ thuyết phục được Nhật Thiên đi theo bọn hắn cái đã, vì nàng cũng hiểu rõ Nhật Thiên thực sự quá tốt bụng, khi hắn nhìn thấy đám thổ phỉ kia gặp nạn tuyệt đối sẽ ra tay giúp đỡ, vậy nên nàng cần phải thuyết phục tiểu tử này từ bỏ ý định và cùng bọn hắn rời đi.

Mà tại sao lại không chọn đánh ngất đối phương mang theo rời đi? làm ơn, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy, đến cả Vũ Khí Cổ Đại còn không thể xuyên thủng được làn da của tên này sao? bởi vậy vương tiêu đầu cho rằng muốn đánh ngất tên này mang đi, sợ là còn khó hơn cả lên trời.