Cậu Thiếu Niên Tai Mèo Của Cô

Chương 1: Chương 1




Đêm khuya, có tiếng mở khóa phòng vang lên cành cạch, ánh đèn ấm áp trong phòng sáng lên.

Quý Hạ để túi xách sang một bên, tựa người vào cửa hít thở một hơi, chuyển động phần eo và vai có chút mỏi mệt của mình.

Cô là một đầu bếp bánh ngọt, tự mình mở một cửa tiệm bánh ngọt nhỏ.



Quý Hạ thường làm một số bánh kem nhỏ để bán trong cửa tiệm, sau đó chủ yếu nhận một số đơn đặt làm riêng cho các bữa tiệc.

Gần đây có một gia đình quyền thế đặt riêng một set menu tại cửa tiệm của cô cho sinh nhật của một trưởng bối trong nhà.



Quý Hạ thiết kế đến mười mấy phiên bản của chiếc bánh kem chính thì bên kia mới hài lòng, cô bận rộn suốt mấy ngày nay cho đến giờ.

Còn phải bận bịu thêm vài ngày nữa.

Quý Hạ vừa nghĩ vừa đi vào phòng, bước được vài bước, cô liền nhìn thấy trên sô pha xuất hiện hai cái lỗ tai mèo màu cam đang run run.

Quý Hạ dừng lại bước chân, nhìn về phía cái tai nhỏ, theo sau đó là một đôi mắt mèo màu hổ phách đang khép hờ, một chú mèo nhỏ với bộ lông màu cam trắng ló cái đầu ra từ phía sau ghế sô pha nhìn cô.

Sau khi trông thấy cô, hai cái tai nhỏ kia cụp về phía trước, kêu lí nhí: “Meo?”

Tiếng kêu ngái ngủ, như thể vừa bị ánh đèn làm cho thức giấc.

Chú mèo nằm ườn ra, dùng ánh mắt làm nũng nhìn cô.

Trái tim Quý Hạ lập tức tan chảy, sự mỏi mệt cũng vơi đi không ít.





Cô nhấc chân đi đến trước sô pha, trực tiếp bế chú mèo con lên.

Chú mèo nhỏ màu cam không có chút phản kháng nào cả, ưỡn người ra, mặc kệ hành động của Quý Hạ.

Mãi đến khi —— Móng vuốt nhỏ của nó đặt lên ngực cô, cơ thể nhỏ bé của nó cứng đờ, đôi mắt mèo từ từ mở to, móng vuốt nhỏ mất tự nhiên rụt lại, như thể muốn dịch ra xa.

Quý Hạ không hiểu được ý định của chú mèo con trong lòng mình nhưng có thể cảm nhận được hành động của nó.



Cô hơi sợ nó sẽ cứ thế ngã xuống nên lại một lần nữa ôm nó vào trong lòng.

Lúc này, cái đầu nhỏ của nó vùi thẳng vào trong lồng ngực Quý Hạ.

“Meo, meo!”

Đợi đến khi cuối cùng nó cũng điều chỉnh xong tư thế, ngẩng đầu lên thì thấy Quý Hạ đang cười dịu dàng nhìn mình, giọng điệu ôn hòa mềm mại.

“Bé yêu Cam Ngọt hôm nay ở nhà có ngoan không nào?”

Quý Hạ có một khuôn mặt mỹ nhân tiêu chuẩn, xinh đẹp thoát tục, không quá lộng lẫy nhưng cũng chẳng tẻ nhạt tầm thường, tạo cho người ta một loại cảm giác rất nhẹ nhàng, hệt như tắm mình trong gió xuân.

Tai của chú mèo nhỏ bất giác run lên, cúi đầu xuống, giọng mềm mại, lông tơ trên lỗ tai cũng toát ra vẻ đáng yêu: “Meo.”


“Nào, để má mi xem hôm nay con có ngoan ngoãn ăn cơm hay không nào.”

Chú mèo con vẫy đuôi, giọng điệu có chút bất mãn: “Meo.”

Mỗi lần Quý Hạ tự xưng là má mi thì nó đều có phản ứng như thế này.

Khiến Quý Hạ phải nghi ngờ không biết là nó có nghe hiểu được lời cô nói hay không.

Cô nhặt được con mèo màu cam trắng này ở trước cửa tiệm mình nửa tháng trước.

Cũng chẳng biết là nó đến từ đâu, ngày nào cũng ngồi xổm trước cửa tiệm nhìn cô chằm chằm với ánh mắt đầy mong mỏi, lại còn cao ngạo chỉ để cho một mình cô sờ.

Nó nhìn chằm chằm Quý Hạ mấy ngày, cô cũng chẳng thấy chủ nhân của nó đâu cả, ngược lại lần nào nó cũng nhìn cô rời đi với vẻ đáng thương vô cùng, sau đó cuộn mình nằm ngủ ở cửa tiệm.



Bé bi đáng thương quá ngoan, quá đáng yêu, khiến Quý Hạ - người trước giờ chưa từng nghĩ đến việc nuôi mèo – cuối cùng vẫn không thể không ôm bé bi đáng yêu này về nuôi sau khi hỏi thăm một vòng mà không tìm thấy được chủ nhân của nó.

Ôm chú mèo trong ngực, Quý Hạ đi về phía phòng bếp.

Bé bi này thế mà kén ăn, không ăn thức ăn cho mèo, chỉ ăn cơm mà thôi, hôm nay thế mà rất ngoan ngoãn ăn cơm.

Quý Hạ vừa thu dọn đồ đạc trong nhà vừa cảm thấy hơi nghi hoặc.

Chẳng biết có phải là ảo giác của cô hay không ——

Đồ uống trong tủ lạnh thiếu mất một lon, bánh mousse hôm qua làm xong thiếu mất một ít, thùng đồ ăn vặt của cô hình như cũng thiếu mất vài gói khoai tây chiên…


Hơn nữa cô luôn có cảm giác, đây không phải là lần đầu tiên.

Quý Hạ vừa thầm nghĩ vừa lấy một lon nước trái cây, tiếp theo đóng cửa tủ lạnh lại.

Sau đó cô cúi đầu nhìn Cam Ngọt.



Không biết nhóc này có cảm nhận được sự nghi ngờ của cô hay không, nó ngửa đầu lên trông cực kỳ vô tội, lỗ tai run run, sau đó nhẹ nhàng nhổm lên, dùng khuôn mặt nhỏ của mình cọ vào mu bàn tay Quý Hạ.

Quả thật là muốn làm tan chảy trái tim người khác mà.

Hành động làm nũng nhỏ này khiến Quý Hạ tạm gác lại nghi vấn này.

Có khi nào là cô tự ăn rồi quên mất? Bởi vì đợt này bận quá nên mới luôn có cảm giác như thế này?

Quý Hạ nhấp một ngụm nước trái cây hỗn hợp, nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó ôm chú mèo con trong ngực ngồi trên sô pha nghỉ ngơi một chút, trêu đùa Cam Ngọt trong ngực.

Nói là trêu nó, nhưng Quý Hạ nhìn mình duỗi tay ra huơ huơ trước mắt nó cả người này, nó ghé vào trong ngực cô nhìn một lúc lâu mới giơ móng vuốt lên rất là qua loa có lệ, đè ngón tay cô lại.

Nói thế nào nhỉ… Quý Hạ có cảm giác là bản thân mình bị trêu mới đúng.

Một lát sau, chú mèo con trong ngực đã ngáp mấy cái liên tiếp, Quý Hạ liếc nhìn đồng hồ.

Chuẩn bị đánh răng rửa mặt đi ngủ thôi.

Quý Hạ đứng dậy đi vào phòng ngủ, đặt chú mèo con trong ngực lên giường.


Một cục mèo lông xù nhẹ nhàng đáp xuống giường, móng vuốt nhỏ giẫm lên chiếc giường mềm mại mấy cái.



Thấy Quý Hạ đi vào phòng tắm rồi, nó mới chậm rãi ngồi xổm xuống, đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách thản nhiên, có chút lười biếng đợi cô.

Mười lăm phút sau, Quý Hạ bước ra từ phòng tắm, nhìn chú mèo con đang ngoan ngoãn ở tại chỗ chờ cô, ý cười lập tức hiện lên nơi đáy mắt.



Cô nâng bé bi đáng yêu lên cao: “Ngoan vậy ta?”

Cô vừa nói vừa hôn lên tai chú mèo nhỏ.


Quý Hạ lập tức thấy lỗ tai bé bi đáng yêu run lên, bàn chân nhỏ đè lên vai mình, sau đó giãy giụa nhảy ra khỏi vòng tay cô.

Sau đó nó cuộn mình trên gối đầu của cô một cách khá là lạnh lùng hờ hững, đôi mắt mèo xinh đẹp màu hổ phách ngước lên nhìn cô.

Nếu Quý Hạ nhìn kỹ, có thể thấy cái đuôi của nó hơi vung vẩy, nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ đáng yêu lạnh lùng kia.



Vừa rồi vẫn là một bé bi dễ thương dính người, bây giờ chẳng hiểu sao lại chạy đi mất, nhưng thôi tính nết của loài sinh vật tên mèo này chính là như vậy.

Quý Hạ cũng không tiếp tục trêu nó nữa, cô nằm xuống giường, vươn tay tắt đèn đi, nhắm mắt lại, vuốt ve chú mèo con đang ngồi xổm trên gối, giọng nói có chút ngái ngủ: “Cam Ngọt, ngủ ngon nhé.”

Một lát sau, từ trong đêm tối truyền đến một tiếng mèo kêu nũng nịu.

Quý Hạ cực kỳ mệt mỏi, hô hấp dần dần bình ổn.

Tất nhiên cô không nhìn thấy được sự mờ ảo dưới ánh trăng.

Chú mèo con ngồi xổm trên gối nghiêng đầu nhìn Quý Hạ một chốc, đôi mắt mèo màu hổ phách xinh đẹp.

Hai cái tai nhỏ run run.

Sau đó lại cúi cái đầu nhỏ của mình xuống, giơ chân trước lên, đè hai cái tai nhỏ của mình xuống, sau đó lại lặng lẽ nghiêng đầu liếc nhìn Quý Hạ rồi vùi cả cái thân mèo vào trong chăn.

Vùi vào trong chăn rồi, không thấy mèo con đâu nữa, chỉ thấy hai cái tai nhỏ kia từ từ vểnh lai, run run, vành tai phiếm hồng.

***

Sáng hôm sau Quý Hạ thức dậy hơi muộn, vừa mở mắt ra đã cảm nhận được sự ấm áp nơi cằm.



Cô nhìn xuống, lập tức trông thấy đường cong gáy của chú mèo con xinh đẹp màu cam trắng đang dán sát vào đường cong cổ của cô, cứ thế ngủ trên gối đầu của Quý Hạ.

Chẳng biết nó dịch đến đây từ khi nào, có điều đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên, Quý Hạ cúi đầu cọ cọ cái đầu nhỏ của nó.

“Meo…”