Cậu Thiếu Niên Tai Mèo Của Cô

Chương 2: Chương 2




Mèo con khẽ kêu lên một tiếng mềm mại, hai mắt hé ra thành một kẽ hở nhìn cô, sau đó trở mình, vùi sâu vào trong lồng ngực cô hơn nữa.

Kéo chú mèo trong lồng ngực ra, Quý Hạ nở nụ cười dịu dàng, xoa xoa vành tai nó.

Cô thấy nó giãy ra, cuộn tròn trên gối.

“Hôm nay má mi cũng rất là bận, bé yêu Cam Ngọt phải nhớ ăn cơm cho đàng hoàng đấy, biết chưa?”

Chú mèo con ngước lên liếc mắt nhìn Quý Hạ một cái, meo một tiếng qua loa lấy lệ, sau đó khép lại đôi mắt mèo màu hổ phách, chìm vào giấc ngủ.

Bé mèo lười.

Quý Hạ mỉm cười, cũng chẳng còn cách nào với nó.



Cô rời giường, rửa ráy rồi ăn uống, làm cơm cho mèo rồi vội vã ra cửa.

Đến cửa tiệm, một vài nhân viên đã đến, bắt đầu bận bịu làm việc.



Bọn họ phải phụ trách bánh ngọt của cả sảnh tiệc, quả thật cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ.

“Chị Hạ, một khách hàng cũ muốn đặt làm bánh sinh nhật theo yêu cầu vào thứ ba tuần sau, vừa gọi điện đến hỏi chúng ta có thời gian hay không.”

Bữa tiệc được tổ chức vào cuối tuần này, chẳng qua việc thiết kế đã được hoàn thành, vẫn có thời gian để làm bánh đặt riêng mới cho vị khách hàng cũ kia.

Quý Hạ gật đầu mà không chút do dự.

“Liên hệ với khách hàng, bảo bên kia nói yêu cầu và giá cả đặt làm riêng.”



“Vâng thưa chị Hạ.”

Tiệm bánh ngọt của cô chia thành hai phần, bên trong là nơi làm bánh ngọt và thiết kế đơn đặt riêng, bên ngoài thì không khác gì lắm với một tiệm bánh ngọt nhỏ bình thường, trong không khí tràn ngập mùi sữa ngọt ngào.

Bận bịu một lúc, Tống Nhược – nhân viên đã làm cùng cô nhiều năm mở miệng hỏi: “Chị Hạ, chúng ta xác nhận lại một chút quy trình tổ chức tiệc đi, phải phối hợp với khách sạn bên kia, đừng để có bất kỳ thiếu sót gì.”

Quý Hạ đáp lời, cầm lấy túi xách rồi mở nó ra, sửng sốt: “Chị bỏ quên USB quy trình ở nhà mất rồi.”

Nói xong, cô cúi đầu nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn mười giờ sáng, buổi sáng quay về một chuyến cũng hơi gấp, thế nên cô lại nói: “Hiện tại mọi việc cũng gần xong rồi, chị quay về một chuyến gửi quy trình đến, buổi chiều lại sang đây.”



Tống Nhược gật đầu đáp vâng, thấy Quý Hạ sửa sang sơ qua một chút rồi đứng dậy đi ra cửa.

Ngoắc ngoắc ngón tay, vài nhân viên bên cạnh đi tới, không nhịn được mà thì thầm: “Hôm nay chị Hạ ăn mặc có khí chất quá đi mất.”

“Nói gì vậy, chị Hạ lúc nào mà chẳng khí chất dịu dàng cơ chứ?”

“Thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng càng ngắm càng có gu, nếu không phải là con gái, tôi cũng muốn theo đuổi thử xem.”

“Cậu nhỏ nhà họ Phó kia chẳng phải cũng quấn lấy chị Hạ lâu như vậy rồi sao, tâm tư rõ ràng thế, còn bắt chị Hạ sửa thiết kế hết lần này đến lần khác nữa.”

“Đúng vậy.



Chị Hạ không đến cửa hàng bánh kem thì chính là ở nhà, rất ít khi đi ra ngoài chơi với bạn thân.



Không nói chuyện công việc thì thử xem chị Hạ có phản ứng cô không?”

Tống Nhược nghe bọn họ nói vậy thì có chút buồn cười: “Đó là chị Hạ nhiệt tình yêu nghề, cả đám các cô cả ngày ở sau lưng thèm thuồng thân thể chị Hạ, mấy cô không xấu hổ nhưng tôi thì có đó.



Tiểu Lưu, bên ngoài có khách, mau đi tiếp đón đi.”

“Rồi rồi!”

***

Quý Hạ lái xe đến dưới lầu chỗ mình ở, buổi sáng cô đã giải quyết xong một số việc khẩn cấp, lúc này thật ra không gấp gáp đến như vậy.

Quý Hạ đi lên lầu, mở cửa phòng ra.

Cửa sổ mở ra, tấm rèm màu trắng bay trong gió.



Quý Hạ sửng sốt một chút, cô nhớ rõ là mình không có mở cửa sổ mà.



Ánh mắt lướt một vòng, cơ thể cô chợt cứng đờ.

Cô trông thấy một bóng người đang ngồi xổm nơi cái thùng mình để đồ ăn vặt.



Nghe thấy tiếng động, anh ta quay đầu, cơ thể cũng cứng đờ lại.



Anh trông cực kỳ đẹp, với đôi môi mỏng màu đỏ, lông mày nhàn nhạt lạnh lùng, ánh nắng yếu ớt chiếu trên mặt anh, hòa lẫn với bóng râm nhỏ vụn của lá cây trông giống như hằng hà sa số những ngôi sao vàng rơi xuống, một ít bay vào trong đôi mắt mèo màu hổ phách của anh.

Giữa mái tóc đen ngắn mọc ra hai cái tai mèo.



Hai cái tai mèo kia trông cực kỳ quen mắt, với lông trắng mềm xen lẫn vài sợi màu cam nhạt.

Thoạt nhìn anh không lớn lắm, quả thật là một thiếu niên đẹp trai.

Đây là ai vậy???

Kẻ trộm vào nhà à?

Ngày nay trộm có yêu cầu về ngoại hình cao ráo đến thế sao? Hơn nữa sao lại còn có tai mèo?

Cái tai mèo kia càng nhìn lại càng giống của Cam Ngọt!


Trong đầu Quý Hạ lập tức hiện lên rất nhiều ý nghĩ, nhưng cô không nói ra bất kỳ lời nào.

Mà bên kia, vẻ hoảng sợ lóe lên trong đôi mắt mèo màu hổ phách của thiếu niên đẹp trai, trong tay anh cầm hộp khoai tây chiên chưa mở, cũng chẳng biết có phải là quá hoảng loạn hay không, đôi môi mỏng của thiếu niên đẹp trai hé mở, một giọng nói dịu dàng dễ chịu, lại có phần lạnh lùng vang lên: “Meo ~”

Quý Hạ: ??!!

Một ý nghĩ vớ vẩn hiện lên trong đầu cô.

“Cam Ngọt??”

Mèo nhà cô thành tinh rồi sao!!!???

Thiếu niên đối diện cũng cứng đờ khi nghe thấy giọng mình, hệt như thể mới vừa ngộ ra điều gì đó, anh ném hộp khoai tây chiên đi, giơ tay đè hai cái tai mèo của mình xuống.


Nhưng đã muộn rồi, anh nhếch miệng nhìn Quý Hạ.



Vài giây sau, thiếu niên từ từ cúi đầu xuống, hệt như một chú mèo đã làm sai chuyện gì, có chút đáng thương, cái tai vừa đè xuống được mấy giây lại dựng lên từ giữa những sợi tóc mềm mại.

Bị đè sấp xuống, đám lông lộn xộn, cái tai nhỏ run lên.

Ánh mắt của Quý Hạ bị cái tai nhỏ kia hấp dẫn, sau đó cô bất giác đóng cửa lại.



Đợi đóng cửa xong rồi, Quý Hạ mới phản ứng lại, cô đã nhốt mình với sinh vật không biết rốt cuộc là gì trước mặt lại cùng với nhau.

Quý Hạ hắng giọng, giọng nói dịu dàng trong trẻo vang lên: “Rốt cuộc cậu, cậu là ai? Là Cam Ngọt nhà tôi à?”

Cái tai nhỏ kia, còn có màu mắt kia nữa, thật sự là quá giống rồi.

Thiếu niên mím môi, ngẩng đầu nhìn Quý Hạ một cách đầy cẩn thận, sau đó gật đầu khe khẽ.

Ngón tay hơi siết chặt, nắm lấy mém bọc ghế sô pha bên cạnh, đột nhiên bị phát hiện, cũng không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt của anh có chút tái nhợt.

Anh ngửa đầu, khuôn mặt quá mức xinh đẹp kia vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn đối với Quý Hạ, đặc biệt là người đẹp có chút đáng thương nhưng giọng nói lại lạnh lùng trong trẻo: “Chị muốn đuổi em đi sao? Em thích chị, em không muốn đi.”

Có chút không chịu nổi.

Đặc biệt là sau khi biết đối phương là Cam Ngọt, biểu cảm kia cũng tự động nhập vào với dáng vẻ lúc ấm ức của Cam Ngọt.

Quý Hạ đứng yên ở cửa không nhúc nhích: “Rốt cuộc cậu là gì? Là yêu quái à?”

“Đúng vậy.” Lần này thế mà anh lại không hề do dự, trực tiếp cất lời, dừng lại hai giây rồi bổ sung: “Là một con mèo hoang, sắp vào đông rồi, bên ngoài lạnh lắm, đừng có đuổi em đi, được không?”

Anh vốn đã tuấn tú, lại còn ngồi xổm trên mặt đất như vậy, cái tai nhỏ biết mình đã gây ra họa, cố gắng giấu mình vào giữa những sợi tóc của anh một cách đáng thương.

Quả thật không thể chịu nổi mà.

Quý Hạ lập tức mềm lòng.

“Vậy, trước kia trong nhà mất đồ?”

“Là em ăn.” Mèo con phạm lỗi sai gục đầu xuống, giọng nói trong trẻo lạnh lùng dễ nghe của thiếu niên có chút ấm ức khi nói lời này: “Em không thích ăn cơm cho mèo, chẳng có chút vị gì cả.”