Cậu Thiếu Niên Tai Mèo Của Cô

Chương 12: Chương 12




“Không có bao nhiêu đồ, chúng tôi vừa từ trong cửa hàng đi ra, tôi thuận tay xách lên luôn, lúc này mới đi được mấy bước chứ.





Vân Bạch còn chưa mở miệng, Quý Hạ nghe thấy lời này đã vô thức lên tiếng.



Anh ta để một mèo con đáng yêu xách đồ sao???

Anh ta không có trái tim!

Cho dù mèo nhà mình đã biến thành người rồi, nhưng Quý Hạ vẫn còn trạng thái tâm lý của mẹ già, phản bác theo bản năng.



Giống như ở trên mạng mở topic than phiền với người khác, nói mèo nhà mình hôm nay cào mình rồi, cả ngày chỉ biết nghịch ngợm gây chuyện.



Nếu như có người thật sự muốn nói xấu mèo nhà mình, vậy phản ứng đầu tiên vẫn phải giải thích là mèo nhà tôi cũng chỉ có lần này không khống chế được lực đạo thôi, bình thường còn rất không nỡ.



Tôi có thể nói xạo là mèo nhà tôi không nghe lời, nhưng bạn không thể coi là thật được.



Quả nhiên, con người chính là sinh vật phức tạp.



Giám đốc Trương bị câu nói theo bản năng này của Quý Hạ làm cho sững người.



Mà Vân Bạch lúc này lại đột nhiên mỉm cười.



Khuôn mặt chàng trai trẻ xinh đẹp, khóe môi đỏ thắm chậm rãi cong lên, cực kỳ vô tội lôi kéo tay của Quý Hạ, như có như không lay lay một cái.



“Cũng chưa tính là chị gái mà… Hạ Hạ, chúng ta về nhà đi?”

Vừa rồi còn gọi chị gái đến vui vẻ, đột nhiên lại nói một câu như vậy.



Cho dù filter của Quý Hạ với mèo nhà mình có lớn đi chăng nữa, lúc này cũng có thể cảm nhận được điều bất thường.





Nụ cười của quản lý Trương bên kia dường như do dự chốc lát, nhìn thoáng qua tay hai người đang nắm lấy nhau.



Không phải chị em, vậy còn dắt tay?

Nếu như là dẫn theo con của bạn bè, đứa trẻ này rõ ràng đã thành niên rồi mà? Dù thế nào đi nữa cũng không cần tay dắt tay đi mua sắm chứ?

Nhưng là bạn trai…? Có phải là quá nhỏ rồi không? Nhìn mặt đối phương hình như chỉ là sinh viên đại học?

Hóa ra Quý Hạ thích chàng trai kiểu này hả?

Quý Hạ ở bên kia đã nhanh chóng nói tạm biệt, dắt tay chú mèo tâm cơ nhà mình đi mất.



Trên đường đi, Quý Hạ dùng một biểu cảm cực kỳ vi diệu nhìn mèo con nhà mình.



Biểu cảm của anh thì tương đối vô tội, còn sợ cái ly kia bị rơi vỡ, trên đường đi đều xách ly thủy tinh trong tay, rũ mắt ngoan ngoãn nhìn.



Chuyện đầu tiên làm lúc vào nhà cũng là đặt ly ngay ngắn ổn thỏa.



Còn không đợi Quý Hạ nói gì đó, cậu thiếu niên đã biến mất không thấy tăm hơi, quần áo rơi xuống một tiếng “soạt”.



Sau đó, một con mèo màu cam trắng xinh đẹp chui ra từ trong quần áo.



Nếu như nói trước đây lúc anh làm hình người, thì tốt xấu vẫn chú ý một chút hình tượng, nhưng sau khi biến thành Cam Ngọt, anh bắt đầu làm nũng không chút kiêng kị.



Thân thể nhỏ nghiêng sang bên cạnh, núng nính lăn một vòng, lộ ra cái bụng mềm mại, lại meo meo hai tiếng như con nít.



Chỉ nháy mắt như vậy, Quý Hạ suýt chút nữa quên sạch những phát hiện không đúng và những nghi hoặc trong đầu, tràn ngập trong lòng chỉ có… Aaaaaaaa, đáng yêu chết mất, muốn vùi vào trong bụng hít hà.



Không không không, chờ đã, đây không phải là một con mèo đơn thuần, Quý Hạ mày phải bình tĩnh!!!

Đây là một con mèo trưởng thành!!! Tạm thời cũng được xem là đàn ông trưởng thành!!



Thân thể nhỏ của Vân Bạch cuộn tròn, đầu đầy lông mềm ngẩng lên, lỗ tai hơi cử động.



… Sao không đến ôm em?

Chỉ thấy Quý Hạ ngồi dựa ở một bên, hai tay ôm ngực, mặt vẫn ôn hòa như cũ, ho nhẹ một tiếng.



“Biến trở lại đi.





Không được rồi, đối mặt với nhóc đáng yêu này, quả nhiên không nghiêm khắc nổi.



Nhưng có mấy lời lại không thể không nói, cho dù bé là nhóc mèo con đáng yêu cũng không được.



Nói đến cũng là trước đó cô bị vẻ ngoài đáng yêu vô tội của anh mê hoặc, cộng thêm cảm thấy mèo con không hiểu gì hết, vừa biến thành người còn phải đối diện với tình cảnh khó khăn mùa đông không có chỗ ở, trong lúc nhất thời bị dao động đầu óc choáng váng.



Mãi cho đến vừa rồi, rõ ràng trước đó vẫn luôn vô tội gọi cô là chị gái, nhưng lúc gặp được người khác vẫn cố ý lay tay cô, lại còn cố tình nhấn mạnh câu không phải là chị gái kia.



Ồ, vậy là chị gái nào?


Hay là một mèo con biết dàn cảnh ăn vạ.



Suy nghĩ một chút, cũng không phải là cô nghĩ mèo con quá đơn thuần, trên thực tế đây chắc hẳn cũng không phải là một con mèo nhỏ đơn thuần đâu nhỉ?

Tốt xấu gì vẫn phải đường đường chính chính nói chuyện rõ ràng.



Cô cũng hiểu, có một số con mèo nhìn thấy chủ nhân chơi cùng với con mèo khác hoặc là khi ở chung với người khác rất tốt khó tránh khỏi sẽ ghen, nhưng cô cũng chưa có bạn trai, hơn nữa nói cho cùng vẻ ngoài của Vân Bạch quá trẻ con, vẻ mặt vô tội, khiến người ta không phân biệt được anh đến cùng là biết cái gì và không biết cái gì.



Cái gì là cảm xúc của bản thân, cái gì là giả vờ dọa người.





Mơ mơ hồ hồ như vậy đúng là không tốt lắm, còn có ảo giác là cô đang dụ dỗ anh bạn nhỏ.



Mèo con chậm rãi lật người, nhưng bởi vì gần đây dinh dưỡng trong nhà Quý Hạ quá tốt nên bụng nhỏ đã béo lên một vòng, lật rồi lật, thoáng cái chưa lật người ngay được.



Đôi mắt màu hổ phách dường như có chút mông lung, lại cố gắng lật một cái, đứng dậy, nghiêng đầu.



Biến trở về?

Bây giờ sao?

Cơ mà… Không phải không được nha.



Vân Bạch chậm chạp suy nghĩ trong lòng.



Chớp mắt tiếp theo, hình thể thuộc về mèo con nhanh chóng kéo dài, lộ ra thân hình của thiếu niên.



Cơ thể Quý Hạ cứng đờ, theo bản năng lùi về sau một bước, con ngươi chấn động.



Sững người một giây, lập tức rời mắt đi, giơ tay che kín trước mắt mình.



“Em, em mặc quần áo vào trước đi!!!”

m thanh Quý Hạ bối rối.



Giọng của Vân Bạch mềm mại không nhanh không chậm, dường như còn mang theo chút tò mò, “Nhưng mà Hạ Hạ, trước đó rõ ràng chị còn đặc biệt xách gáy em nhìn qua rồi mà.





Dùng cái đuôi che cũng không che được ánh mắt bạn nhìn vào nơi quan trọng ấy.



“Ép buộc cởi ra nhìn.





Quý Hạ: … Đừng nói tôi giống như bọn lưu manh có được không?

Hơn nữa nhìn của con mèo… và nhìn của một người đàn ông…



Có thể giống nhau sao?

Có thể giống nhau sao?!

Giờ phút này trước mắt Quý Hạ toàn là hình ảnh vừa rồi trước khi che mắt mình lại.



Làn da chàng thiếu niên trắng trẻo, lúc mặc quần áo nhìn gầy yếu mảnh khảnh, nhưng trong một cái chớp mắt vừa rồi, cô thấy được rõ ràng cơ bụng săn chắc và gợi cảm, đường cong ở eo mềm dẻo, chân chỉ tùy tiện đặt một bên, đã kéo căng đường vòng cung xinh đẹp… Chỉ là không biết cơ thể mèo rõ ràng đã bị cô nuôi ăn đến tròn thêm một vòng, sao cơ thể người còn ổn áp như vậy…

Mà ở giữa là…

Không, không thể nghĩ nữa, không hợp cho thiếu nhi.



Rõ ràng biết đây là mèo của mình, nhưng Quý Hạ vẫn theo bản năng mà nóng cả tai.



Sức ngụy trang của người trưởng thành khiến cô có thể đủ mạnh để giả vờ bình tĩnh.



“Đúng, có thể giống nhau sao? Lúc đó chị xem giới tính của em, còn nghĩ chờ qua mấy tháng, lúc em trưởng thành rồi thì dẫn em đi cắt “trứng”.





Vân Bạch đang dùng đầu ngón tay thon dài trắng như tuyết túm lấy quần áo: …

Đột nhiên cảm thấy chỗ kia mơ hồ có chút lạnh lẽo.



Vân Bạch im lặng chốc lát, chống người dậy.



Quý Hạ cảm thấy hình như ban nãy mình vừa hoảng quá không lựa lời, có chút quá đáng, muốn mở miệng cứu chữa.



Tay cô bị đầu ngón tay lạnh chạm vào, cứ vậy kéo xuống.



“A!”

Ánh mắt đối diện với lồng ngực thanh tú lại không hề mong mảnh của anh, quần cũng là mặc vào một cách lỏng lẻo, chứ đừng nói áo trong, bởi vì vào phòng đã trực tiếp biến thành mèo nên cúc còn chưa mở, anh cảm thấy rất phiền phức dứt khoát không mặc.



Anh nghiêng người qua, chiếc quần lỏng lẻo bên hông như rơi như không, đáy mắt màu hổ phách trong suốt sạch sẽ, lại có dục vọng lan tràn.