Cậu Thiếu Niên Tai Mèo Của Cô

Chương 13: Chương 13




Hình ảnh này bất thình lình lại xuất hiện trước mặt như thế.

Thật lòng mà nói thì cũng có chút kích thích.

Nhất là chàng trai trẻ còn trưng ra gương mặt vô tội nữa chứ.

Vừa ngây thơ nhưng cũng không kém phần sắc dục.

Quý Hạ cảm thấy chóp mũi của mình nóng đến mức không thể chịu được.

Con mèo nhỏ này rõ ràng là một chú mèo đáng yêu, nhưng mà hiện giờ mèo con đang ở trước mặt cô đang là tình huống gì đây?

Giây trước vẫn còn là dáng vẻ làm nũng, bán manh rất đáng yêu nhưng giây sau đã tới cọ cọ dụi dụi, đúng là khiến người ta chịu không nổi mà.

Nếu con mèo trước mặt này không phải là con mèo do nhà mình nuôi lớn thì cô thật sự rất muốn đùa giỡn lưu manh với nó.

Quý Hạ vô thức đưa tay muốn kéo con mèo nhỏ xích qua một chút thì đúng lúc đầu ngón tay của cô lại chạm vào vùng da thịt ấm áp bên dưới bàn tay, tuy săn chắc nhưng cũng rất mềm mại.

Rõ ràng là nhiệt độ không cao, nhưng khi chạm vào, chỉ trong giây lát cô lại có cảm giác như bị bỏng vậy.



Quý Hạ theo bản năng vội vã rút tay về.

"Em mau mặc quần áo vào đi!"

So với chàng trai trẻ kia thì cô càng giống một con mèo đang xù lông hơn.

"Rốt cuộc là chị đang xoắn xuýt cái gì thế...Sao thế chị?"

Chàng thiếu niên trẻ trung không những không mặc quần áo vào mà lại còn tiến đến gần cô hơn.



Đầu ngón tay mát lạnh như tuyết nắm chặt lấy ngón tay của Quý Hạ, cặp mắt mèo lúc híp lại phảng phất nét lẳng lơ.



Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lại mềm mại đến khó có thể tưởng tượng được, cùng với thân nhiệt trên người anh đến càng lúc càng tiến lại gần cô hơn.

Giọng điệu không để cho người ta có cơ hội cự tuyệt.

"Chúng ta có thể mặc quần áo vào rồi mới nói chuyện có được hay không?"

Chị đây thật sự là không thể chịu đựng được nữa đâu.

Chị đây ngay cả một người bạn trai còn chưa có cơ đấy.



Đang nắm tay cô cũng chính là con mèo nhà cô nuôi, bây giờ làm gì đây nhỉ?

Không thấy con mèo nhỏ mà chỉ thấy một người con trai cao hơn cô nửa cái đầu.

"Không cần."

Anh mở to đôi mắt tròn xoe vô tội, cặp tai mèo mềm mại nhô lên giữa mái tóc đen khẽ nhúc nhích: "Lúc Hạ Hạ bế em đến ổ chăn để ngủ, em còn không mặc quần áo mà."

Quý Hạ:...

Quý Hạ miễn cưỡng thừa nhận.

Cô thừa nhận, hành vi hôn hít mèo trước đây của cô dưới cái nhìn của một con mèo quả thật có hơi biến thái.

Nhưng mà, nhưng mà cũng là do khác biệt giống loài, cô chỉ là hôn con mèo nhỏ thôi.





Cô hôn con mèo nhỏ của nhà mình thì có cái gì không đúng chứ?

"Dù gì thì..."

Ngược lại là chính anh mở lời nói trước: "Hạ Hạ nhất định là muốn nói với em phải giữ khoảng cách gì gì đó đúng không?"

Đôi tai mèo của anh từ từ buông rũ ụp lên mái tóc, nét mặt cực kỳ lạnh nhạt, cặp tai cụp xuống kia như thể là ấm ức lắm vậy.

Lúc anh gọi chị thì khiến người ta cảm thấy không được thoải mái, lúc gọi Hạ Hạ lại có cảm giác như rất tủi thân.

Nói tóm lại là kiểu xưng hô nào nghe cũng không lọt tai.

Vẻ mặt của Quý Hạ rối bời.

"Chị chưa có nói là phải giữ khoảng cách cơ mà, là bởi vì lúc trước chị không biết em không phải là một con mèo con bình thường."

"Em chỉ là một con mèo nhỏ bình thường thôi mà."


Vân Bạch nhanh như chớp cắt ngang lời nói của cô, khuôn mặt trắng trẻo của anh khi nói mấy lời này dường như còn hơi phồng lên, biểu cảm vừa oan ức lại vừa hờn dỗi.

Ôi mẹ ơi!

Quý Hạ phải thừa nhận là anh đáng yêu chết đi được.

Lúc còn là mèo đã đáng yêu đến nỗi khiến tim cô mềm nhũn cả ra, bây giờ biến thành một chàng trai mà vẫn đáng yêu chết người như thế.

Thật là biết cách đốn tim của cô mà.

"Quả nhiên sau khi Hạ Hạ biết em là yêu quái thì không còn thích em như trước nữa mà."



Anh vẫn còn ở đó lên án cô.

"Lại còn muốn em phải giữ khoảng cách."

Quý Hạ mấp máy môi khẽ "à" một tiếng, sau đó vẫn là không nhịn được nhanh chóng cúi người nhặt lấy áo sơ mi của Vân Bạch ở bên cạnh lên, mở nút áo ra, khoác lên người anh.

Hơi thở nóng rực vây quanh chàng trai trẻ.

"Chị chưa từng nói là không thích em nữa mà.



Chị cũng chưa từng nói với em là chúng ta phải giữ khoảng cách, nếu không lúc trước chị đã chẳng ôm em làm gì.



Nào, nhanh lên, đưa tay lên."

Quý Hạ hạ giọng dỗ dành.

Anh thế mà lại nghe lời cô, rất ngoan ngoãn đưa tay lên.

Chỉ là ngay sau đó Quý Hạ cảm thấy gò má của mình nong nóng, cảm giác có mái tóc mềm mại lướt qua đầu mũi mình.

Phản xạ của Quý Hạ là muốn tránh đi, nhưng eo của cô đã bị ôm lại.

"Hạ Hạ..."

"Em, em đang làm gì đó?"


"Em cọ mặt với chị..."

Vân Bạch khó hiểu cụp mắt xuống.



Từ vị trí của Quý Hạ ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy được hàng mi dày cong vút đặc trưng của của anh che lấp phân nửa đôi mắt màu hổ phách, cặp tai mèo vẫn còn cụp lại nằm trên mái tóc mềm mại rối xù.

"Nếu như không phải chị không thích em nữa thì em cọ mặt chị không được hay sao?"

"Đừng...Đừng gọi chị là Hạ Hạ."

Quý Hạ bị mùi hương mát mẻ, thanh sạch của anh đùa giỡn đến hơi mất tự nhiên.

Cọ mặt với mèo con là do lúc đó anh vẫn còn là mèo con____Trước kia trong cơn giận dữ cô đã từng ngoạm lấy đầu một con mèo kìa, cậu có bản lĩnh thì đưa đầu vào miệng chị này.



"Ơ kìa...Chị ơi!"

Anh lui lại một bước tiếp tục nài nỉ.

"Cũng đừng có gọi chị nữa."

Quý Hạ thật sự không chịu nổi mà.

Cô cũng đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi, cũng đã vì cuộc sống mà bôn ba xuôi ngược.



Trước giờ cô chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng chưa từng thích người nào nhưng cũng không phải là không có nhu cầu.



Cô chỉ sợ mình cầm lòng không đậu lại đè mèo con nhà người ta ra, như thế thì tội lỗi quá rồi.

Vân Bạch mấp máy môi dưới, có vẻ như hơi buồn bực: "Vậy em phải gọi là gì đây? Hay em phải gọi...chủ nhân?"

Lời này của cậu trai trẻ nói ra bằng giọng điệu ngạo mạn, ra vẻ không thèm để tâm, từng chữ rõ ràng rành mạch.




Lúc anh nói chuyện với cô ngữ điệu lúc nào cũng có chút biếng nhác, lạnh lùng, âm cuối mềm mại nhẹ nhàng, hàm răng hơi cắn chặt.

̀m__

Mặt của Quý Hạ đỏ bừng bừng.

Gọi là chủ nhân chẳng phải cũng không tránh được tình thú hay sao?

"Không không không, ý của chị không phải như vậy, em vẫn cứ gọi chị là chủ...À không, gọi là Hạ Hạ đi."

Hai chữ "chủ nhân" cứ luẩn quẩn trong đầu cô nãy giờ, thiếu chút nữa là cô đã lỡ miệng nói ra mất rồi.

Người ở bên cạnh cúi đầu khẽ cười một tiếng.

Quý Hạ mơ hồ nghe thấy có gì đó không được đúng lắm nên vô thức nhìn qua thì thấy nét mặt anh vẫn vô tội như cũ.



Dường như âm thanh đùa giỡn lúc nãy chỉ là một tiếng cười khẽ, không phải là tiếng anh phát ra.

"Ngoài em ra Hạ Hạ không còn thích người nào khác chứ?"


Vân Bạch chậm rãi mở lời.

Quý Hạ lắc đầu.

"Thế em không vừa ý chỗ nào?"

Anh cúi đầu xuống, trong ánh mắt mang theo sự ngờ vực: "Chị thích mèo em có thể biến thành mèo, chị thích em trong dáng vẻ này em cũng có thể biến thành dáng vẻ này cho chị xem, nhưng mà tại sao chị lại không chịu nhận? Sao chị không nhận là chị thích chứ?"

Rõ ràng là khi nhìn thấy dáng vẻ này của anh, ánh mắt của cô hoàn toàn khác biệt.



Cho dù chỉ là thích nhan sắc của anh thì cũng tính là thích.

Quý Hạ im lặng.



Tại sao cô lại phải cùng một con mèo nói về chủ đề thích hay không thích này cơ chứ?

"Em cũng thích Hạ Hạ lắm, em muốn về nhà cùng với chị."

Anh đã muốn về nhà với cô từ rất lâu rồi.

"Hơn nữa còn là do chính Hạ Hạ tìm thấy em nữa."

Anh có thể biến thành con người.

Tự cô ôm anh về nhà, rồi cũng chính do cô phát hiện anh có thể biến thành người.



Anh chưa làm chuyện gì hết, vậy thì tại sao thái độ của cô lại thay đổi?

Nhưng mà anh không vui khi nhìn thấy những người khác tới gần Hạ Hạ của anh.

Những lời này đại khái là tiếng lòng của Vân Bạch từ sau khi bị Quý Hạ phát hiện có thể biến thành người nghẹn mãi mới nói ra được.



Toàn bộ đều là một vở kịch có tên " ́m ức" do anh diễn từ đầu tới đuôi.

Mà diễn viên chính giờ phút này lại bắt đầu tay chân luống cuống.



Nhưng khi nhìn thấy trong đôi mắt màu hổ phách kia thấp thoáng vài tia ấm ức, cô lại không kiềm lòng được mà đưa tay ra xoa xoa đôi tai mèo nhỏ của anh: "Xin lỗi em nha Cam Ngọt, là do chị chỉ nghĩ tới bản thân mà không để ý tới cảm xúc của em."

Mèo nhỏ nhà cô là một con mèo lang thang, tính tình của nó xem ra là có điểm nhạy cảm quá mức.



Nhìn thấy cô có ý giữ khoảng cách một chút nên nó cũng khó tránh khỏi việc nghĩ nhiều, mặc dù cô chỉ là làm theo bản năng và lễ nghĩa của một con người bình thường.

Là do cô không để ý, nhưng mà đột nhiên lại cọ cọ dụi dụi mặt với một người con trai cao lớn như vậy thì thật sự không nên...

Nhưng mà giây tiếp theo.

Đôi môi nóng bỏng của chàng trai trẻ đã phủ xuống môi cô.