Cậu Thiếu Niên Tai Mèo Của Cô

Chương 21: Chương 21




Sự thật đúng là như vậy, mặc dù Vân Bạch đã trưởng thành nhưng nhìn vẫn rất trẻ, ánh mắt đơn thuần, không có vẻ là người giỏi giao tiếp và không quan tâm đến mọi người cho lắm.

Anh tựa như một chàng trai mới bước ra ngoài xã hội, khiến cho người ta không thể nào có suy nghĩ cà lơ phất phơ với anh.

Giống như chỉ cần nghĩ như vậy, ngược lại sẽ thấy rằng suy nghĩ của bản thân mình không thuần khiết cỡ nào.

Mèo con hôm nay vẫn ăn mặc như bình thường, trên đầu có có một cái mũ, vừa nghe thấy lời này thì lập tức ngẩng đầu lên, môi hơi mím lại, dường như có chút bất mãn nhưng anh chỉ nhìn Quý Hạ một cái, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn không nói gì.

Mèo con giống như đang cố gắng cho Quý Hạ thấy anh thông minh hiểu lòng người đến thế nào.

Không hề ầm ĩ làm loạn lên dù chỉ một chút.

Tóm lại anh là một con mèo gian xảo.

"Không phải đâu, những đứa trẻ trong gia đình bạn bè chị, cũng không nhỏ hơn chị...!Là bao nhiêu."

Quý Hạ nói lời này với một con mèo nhỏ mới trưởng thành, cô cảm thấy có hơi chột dạ, cố gắng nở nụ cười trên môi.

Con mèo nhỏ lập tức vui vẻ, bàn chân chuyển động, móc móc đầu ngón tay Quý Hạ.

Người kia hơi có phản ứng, đáy mắt lướt qua một tia cười nhạo, chỉ cười cũng không nói nhiều, "Vậy tôi đi trước, cô đi chuẩn bị đi."

Quý Hạ gật đầu.

Mọi người rời đi, cô nghiêng đầu nhìn về phía tiểu Vân Bạch, đang định nói gì đó, bỗng thấy có một người đàn ông mặc vest chỉnh tề từ xa đi tới, hôm nay hình như đã rất nỗ lực ăn mặc tươm tất, ánh mắt người đó ôn hòa nhưng lại mang đến cảm giác có một mục đích gì đó rất mạnh, thậm chí mang tính xâm lược, anh ta đứng trước mặt cô.

"Anh Phó."

Quý Hạ nở một nụ cười nhẹ nhàng, gật đầu với người vừa đến.

Ánh mắt của Phó Cần Dư thoáng liếc qua người Vân Bạch.



Anh ta nhìn thấy khuôn mặt non nớt xinh đẹp lại đơn thuần thì bỗng nhíu mày một cái.

"Cô Quý."

Rõ ràng anh ta đã nhìn thấy Vân Bạch, nhưng chủ đề nói đến lại không liên quan gì đến Vân Bạch, ngược lại chỉ cười, "Khoảng thời gian này tôi đã gây nhiều phiền phức cho cô Quý rồi, sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi mời cô Quý đi ăn một bữa cơm, cô Quý nhất định không được từ chối đấy."

"Không phiền đâu ạ, khách hàng càng yêu cầu tỉ mỉ chi tiết thì chúng tôi mới có thể đưa giải pháp phù hợp nhất để làm hài lòng khách hàng, cũng như khiến chính chúng tôi thấy thỏa mãn."

Quý Hạ chẳng qua chỉ khẽ cười lắc đầu một cái, anh ta không nói thẳng những lời trong bụng mình ra thì cô cũng sẽ không nói gì cả.

Phó Cần Dư nghe vậy vẫn mỉm cười đáp lại, nhưng đáy mắt đã dâng lên một tia u ám.





Mẹ của Phó Cần Dư đứng bên cạnh xe cách đó một khoảng khá xa gọi anh ta một tiếng, bên cạnh bà còn có mấy cô tiểu thư con nhà danh giá, ánh mắt bọn họ dường như có chút không vui và những ánh mắt bắt bẻ đó cũng lướt một lượt qua người cô.



Sau đó, họ làm như không có gì rồi nhìn đi chỗ khác, làm bộ như không nhìn thấy cô.

Dù sao người được mời đến đây ai nấy cũng mặc quần áo lộng lẫy đến tham dự, mà những người nhân viên làm việc ở đây phần lớn đều là những người khôn khéo giàu kinh nghiệm, xung quanh đa phần sẽ đều là ánh mắt hiền hòa, những cũng không ít những ánh mắt vừa lướt qua cũng có thể thấy được sự kiêu ngạo trong đó, bọn cô đều không mấy để ý đến những ánh mắt như vậy.

Nhưng mà nghĩ thì cũng phải thôi, ở trong mắt những người đó, bọn họ không cùng một giai cấp, hơn nữa nếu bạn ra ngoài ăn, đến một nhà hàng, cũng sẽ không đặc biệt chào hỏi những nhân viên phục vụ ở đó.

Phó Cần Dư quay lại gật đầu với mẹ một cái, sau đó quay lại nhìn Quý Hạ, nói một câu “xin lỗi, tôi không nói chuyện tiếp được” rồi xoay người rời đi.


Quý Hạ điềm đạm cười rồi gật đầu, sau đó có một người nóng hổi từ phía sau lưng cô đi tới.

Người này từ khi Phó Cần Dư xuất hiện, lỗ tai dưới mũ như sắp bật ra bên ngoài, cả người toát ra cảm giác khác thường.





Nhìn thấy người ta rời đi, không kịp chờ thêm nữa đã tiến lên nói xấu anh ta.

"Hạ Hạ, người này có phải là tên hai mặt chị nói với em không?"

Quý Hạ hơi ngửa đầu ra, cần cổ trắng nõn mảnh khảnh tạo thành đường cong xinh đẹp, đối mặt với chàng trai.



Khi cô nhìn thấy biểu cảm này của anh thì không nhìn được bật cười một tiếng, giơ tay lên véo mặt anh một cái.

"Nói cái gì thế? Trở về rồi hãy nói." Con mèo này còn không biết xấu hổ khi đang ở trong bữa tiệc của người ta mà lại nói xấu người ta, cũng không sợ bị người khác nghe thấy.

Hiện tại không thể làm được gì khác, nhưng nói xấu lại rất nhanh.

"Ồ, nhưng em không giống anh ta."

Cậu bé...!À không, có lẽ nên nói là chàng trai hoặc người đàn ông thì đúng hơn.

Cho dù gương mặt đó có vẻ hơi ngây thơ, lúc anh nhìn người khác với ánh mắt vội tội thì trông có vẻ rất trẻ tuổi, nhưng vóc dáng cao ráo cùng với hành động sát lại gần này của anh thì thật sự không dám nói anh là một cậu bé.

Mèo con dường như không thèm để ý.




Anh tiếp tục nói, giọng của anh vốn đang đè thấp xuống, chất giọng trẻ trung mềm mại, có một chút nũng nịu, dụ dỗ lòng người ngứa ngáy.

Hơn nữa anh còn áp sát lại gần cô, muốn nói gì đây?

Quý Ha giơ tay lên đẩy anh một cái, tỏ ý đợi bữa tiệc kết thúc rồi nói sau.

Vân Bạch ngoan ngoãn lùi lại một bước, nhưng anh giống như cái đuôi nhỏ cứ mãi đi theo sau lưng Quý Hạ.





Quý Hạ đi tới đâu, anh cũng sẽ đi theo đó.

Quý Hạ cũng không đuổi anh.

Đến khi buổi tiệc chính thức bắt đầu, tất cả mọi người ngồi vào chỗ, một cái bánh được đặt làm theo phong cách sang trọng được đẩy lên, đèn điện tắt.

Người dẫn chương trình đang dẫn dắt đám con cháu nhà họ Phó nói lời chúc mừng.



Quý Hạ và Vân Bạch đứng ở một góc, cô đang định nhìn xem biểu cảm của Vân Bạch thế nào, thì nhìn thấy cặp mắt màu đồng lấp lánh trong bóng tối.

Trong bóng tối mờ mờ, đôi mắt to tròn của anh sáng ngời, người nào đó nhìn về phía này chắc chắn sẽ bị dọa sợ.


Quý Hạ:...

Đôi mắt màu hổ phách tuy rất hiếm nhưng không phải không có, chỉ là trong bóng tối hai mắt anh phát sáng, đôi mắt này thật sự chưa từng có ai giống như vậy cả.

Vân Bạch còn chưa kịp nhận ra, Quý Hạ đã kéo lấy tay anh.

Vân Bạch: ?Không phải là không cho nắm tay sao?

Nhưng nếu là tay của Quý Hạ đưa tới, anh sẽ nhanh chóng đưa tay ra.



Anh cũng nắm ngược lại tay của Quý Hạ, một giây tiếp theo, cảm giác mềm mại đặt lên mí mắt của anh.

"Nhắm mắt lại đi."


Giọng nói của cô vang lên bên tai anh.

Vân Bạch lập tức hiểu ra có chuyện gì, anh nghe lời nhắm mắt lại.

Lông mi của anh nhẹ nhàng quẹt qua lòng bàn tay Quý Hạ, có hơi nhột.



Hai người càng lúc càng dựa lại gần nhau hơn, mà ở trong góc nhỏ này ngược lại không có ai chú ý đến.



Cho đến khi đèn được bật lên, Quý Hạ mới làm như không có chuyện gì mà bỏ tay xuống, giống như người vừa ngăn không cho cặp mắt màu đồng của mèo nhà mình phát sáng không phải là cô vậy.

Con ngươi màu đồng của Vân Bạch từ từ mở ra, ánh sáng chiếu vào mắt, anh chưa kịp thích ứng híp mắt lại một cái, tiếp tục lười biếng đi theo sau lưng cô.

"Quý Hạ."

Hai người đi được vài bước thì thấy thời gian đã gần hết.



Quý Hạ thấy không có chuyện gì xảy ra, vừa thở phào nhẹ nhõm, đang định rời đi với chú mèo của mình thì chợt nghe thấy một giọng nói vang lên từ bên cạnh.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài mùa đông được cắt may tỉ mỉ đứng cách đó không xa, trên môi nở nụ cười nhìn Quý Hạ, lúc gọi cô trong giọng nói còn có chút khinh thường.

Quý Hạ nhìn về phía cô ta, gật đầu với người vừa gọi mình một cái.

Người này tên là Tiền Quân, lúc còn học đại học thì cô ta và Quý Hạ học cùng chuyên ngành, ở cùng phòng ký túc xá, nhưng không biết cảm giác hơn người của đối phương đến từ đâu.



Lúc đầu mọi người còn rất hợp nhau, nhưng sau này dường như cả thế giới đều phải xoay quanh cô ta, bản chất con người thật của cô ta mới dần bộc lộ ra ngoài.



Quý Hạ và mấy chị em thân thiết dần dần bị cô ta ghẻ lạnh.