Cậu Thiếu Niên Tai Mèo Của Cô

Chương 22: Chương 22




Hơn nữa ở với nhau càng lâu, cô ta bắt đầu bới móc soi mói những người khác, lâu lâu ở không chẳng có chuyện gì làm thì đi gây chuyện.



Đến khi tốt nghiệp, mặc dù ngoài mặt vẫn chưa trực tiếp đập vỡ mặt mũi của nhau nhưng về cơ bản là không còn chuyện gì để nói nữa, phòng ký túc xá của bọn họ chụp hình, cô ta cũng không tham gia.

Có lẽ là do lúc này, Quý Hạ đang mặc một bộ quần áo ra dáng một người phụ nữ trưởng thành giàu kinh nghiệm, áo khoác dày sụ còn chưa kịp mặc vào.



Cô bận rộn cả một buổi sáng, cho dù có trang điểm nhưng nhìn vẫn hơi nhếch nhác, mà cô ta lại rất chú trọng ăn diện, cô ta mặc một bộ váy dài tao nhã được cắt may khéo léo, loại đầm mà có thể cho cô ta thêm sự tự tin.

Mặc dù cô ta đang tươi cười, nhưng từ tận đáy mắt rất nhanh lướt qua một tia ghen tị và không vui.



Cô ta thấy mặc dù Quý Hạ tóc tai hơi rối bù, nhưng vẫn không thể che giấu sự dịu dàng và xinh đẹp đó.

Khí chất của Quý Hạ, người khác có cố thể nào cũng không thể bắt chước được.

"Sau khi tốt nghiệp nghe nói cậu mở một studio hả? Cậu đang làm những công việc như chỉnh sửa sao?"

Tiền Quân vờ như vô tình giơ tay lên hất nhẹ chiếc vòng tay trị giá ít nhất một triệu tệ trên cổ tay mình, tao nhã vén tóc qua sau tai, nở nụ cười xinh đẹp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không mấy thân thiện.

Nhưng cô ta là khách, mà Quý Hạ với tư cách là bên tổ chức sự kiện, tất nhiên cô sẽ không ở trong bữa tiệc của nhà họ Phó có thái độ không tốt với khách mời của họ.

Cô đúng là chuyên nghiệp mà.

Nụ cười trên môi Quý Hạ vẫn không hề thay đổi, "Đúng vậy, đây là danh thiếp của tôi, nếu như cậu cần cũng có thể liên lạc với chúng tôi."

Có tiền ai lại không kiếm chứ? Mọi người đều kiếm tiền một cách hợp lý và hợp pháp mà, có cái gì không thể nói sao?

Đối phương nhìn dáng vẻ này của Quý Hạ thì hơi híp mắt lại.





Dường như cô ta hơi sửng sốt, cuối cùng khinh thường bật cười thành tiếng, giống như vừa buông bỏ được cái gì đó xuống.

Cuối cùng bọn họ vẫn không giống nhau, từ khi bắt đầu học đại học thì họ đã rất khác biệt rồi.



Cho dù thành tích của Quý Hạ rất ưu tú, được các thầy cô yêu quý thì thế nào? Không phải hôm nay vẫn là một người không cùng đẳng cấp với bọn họ, làm phục vụ cho giới nhà giàu sao?

Thật buồn cười khi cô ta cứ nhớ mãi không quên, cứ đặt nặng chuyện này ở trong lòng.

Tiền Quân nhận lấy danh thiếp, thấp giọng hừ một tiếng, "Cũng được, tôi thấy bữa tiệc hôm nay chuẩn bị cũng không tệ.



Đúng lúc cũng sắp đến sinh nhật mẹ chồng tôi, nếu thích hợp, qua một thời gian nữa tôi sẽ liên hệ với studio của cậu.



Bạn học cũ hiếm khi gặp lại, cùng nhau chụp một bức ảnh nhé?"

Quý Hạ phối hợp một nụ cười.

Cô cảm thấy không cần phải suy nghĩ nhiều, trên tường nhà cô ta rất nhanh sẽ xuất hiện một bài đăng là đi dự tiệc gặp bạn cũ làm người tổ chức chương trình.

Nhưng cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì, dù sao cô đã xóa kết bạn với cô ta từ lâu rồi, không thấy nên cũng chẳng sao.

Không so đo với cô ta, chẳng qua là cô đã siêng năng trau dồi để có được sự chuyên nghiệp này.

Lúc này Tiền Quân mới hài lòng, đang định nói gì đó thì đã thấy người đứng sau lưng Quý Hạ, người này từ nãy đến giờ vẫn luôn kéo thấp vành mũ xuống che khuất gương mặt.


Khuôn mặt xinh đẹp đó khiến cô ta sững sờ trong giây lát.



Trước khi cô ta kịp lên tiếng, Quý Hạ đã lùi lại hai bước, chắn cho mèo con của mình, gật đầu với cô ta.

"Bên kia tôi còn có chút chuyện, xin lỗi không thể nói chuyện tiếp với cậu được."



Hai người rời đi rồi, Tiền Quân mới tỉnh táo lại.



Cô ta nghiến chặt hàm răng, trong lòng lại bắt đầu có chút không cân bằng.

Lần nào cũng như vậy, những chàng trai chỉ cần hơi đẹp trai một chút, nếu hỏi bọn họ hình tượng lý tưởng là ai, câu trả lời sẽ luôn là Quý Hạ.



Bây giờ tốt nghiệp rồi, cũng có chàng trai trẻ tuổi đẹp trai như vậy lẽo đẽo đi sau lưng Quý Hạ.

Cô ta bật cười một tiếng, quay đầu nhìn nhân vật chính ngày hôm nay, rồi lại nhìn Phó Cần Dư đang cười nói xã giao với đám tiểu thư con nhà giàu.



Cũng không biết cô ta nghĩ gì, chỉ thấy cô ta xoay người rời đi.

Quý Hạ kéo chú mèo nhỏ của mình đi ra xa, cô thoáng thở phào một hơi, nhìn Vân Bạch một cái, sau đó nghiêm túc nói với anh: "Nếu có các chị gái muốn sờ em, có phải em cũng sẽ cho họ sờ không, một chú mèo ngoan là mèo sẽ không để cho người ta tùy tiện sờ mình."

Vân Bạch không chút nghĩ ngợi đáp lại.

"Em chỉ cho mỗi Hạ Hạ sờ thôi."


Anh nói xong, lanh lợi cong khóe môi kéo tay Quý Hạ.

Vân Bạch hài lòng nhìn Quý Hạ không né tránh tay của mình.

Quý Hạ: !

Cô cảm thấy con mèo nhỏ này đúng là được voi đòi Hai Bà Trưng.

Nhưng đầu ngón khẽ cựa quậy, cuối cùng lại giống như chịu trận, bàn tay mềm nhũn mặc anh nắm lấy.



Cô cảm thấy bầu không khí xung quanh có chút ngọt ngào, không biết có phải là do sắp xếp quá nhiều món tráng miệng đẹp mắt hay không.

Nửa phần sau của buổi tiệc không nằm trong trách nhiệm của phòng studio của cô, lúc Phó Cần Dư tiễn cô ra về, đáy mắt dường như đó điều suy ngẫm.



Bên cạnh anh ta còn có một cô gái, cô gái kia nắm tay Phó Cần Dư, lúc nhìn thấy Quý Hạ thì mặt cô ta có hơi trắng một chút.

Quý Hạ: Đây là một thảm họa vô vọng.

Lúc này Phó Cần Dư như biến thành một người khác, cũng không có phản ứng gì, sau khi Quý Hạ hoàn toàn bàn giao lại công việc xong và định rời đi thì cũng chỉ gật đầu một cái, rõ ràng không còn dáng vẻ nhiệt tình như trước đó.



Quý Hạ lại cảm thấy nhẹ nhõm, cũng không đào sâu tìm kiếm nguyên nhân vì sao, tóm lại thường ngày cô cũng sẽ không có liên lạc qua lại gì với bọn họ.

Nếu cô cứ phải cố chấp hiểu hết mọi chuyện, muốn biết người khác có thái độ gì với mình, thì chẳng phải cô sẽ kiệt sức chết luôn sao?

Cô không nói gì nhiều, rời khỏi chỗ này và về nhà.


Cô và mèo con về đến nhà đã là ba, bốn giờ chiều, cơm trưa còn ăn chưa no mà đã sắp đến giờ ăn tối.



Cô mở tủ lạnh, nhìn Vân Bạch đi theo sau, dịu dàng hỏi anh.

"Buổi tối em muốn ăn gì nào?"

Ánh mắt Vân Bạch nhìn thẳng vào cô.

"Hạ Hạ."

Quý Hạ:...?

"Ăn Hạ Hạ."

Anh bỗng nở nụ cười, không biết có phải do Quý Hạ nhìn thấy ảo giác hay không, mà cô luôn cảm thấy nụ cười đơn thuần trên gương mặt xinh đẹp vô tội bỗng thoáng qua một tia trêu chọc rồi vụt mất trong nháy mắt.


Quý Hạ:...

"Buổi tối ăn sườn heo hầm, thêm một phần cà chua xào trứng, sau đó trộn xà lách..."

Có lẽ là do anh nhìn ra Quý Hạ nuông chiều mình, nên ngay sau đó, một bàn tay khớp xương rõ ràng thuận thế ấn vào cửa tủ lạnh.





Quý Hạ bị chặn lại, cô xoay người dựa lưng vào tủ lạnh, ngước nhìn chàng trai có hơi thở nóng hổi này.

Anh không biết mình lén ăn bánh ngọt nên giờ trên người có một mùi hương ngọt ngào,

Vân Bạch cụp mắt xuống nhìn cô, anh cúi sát lại, gần đến mức Quý Hạ dường như có thể đếm được lông mi của anh.

"Hạ Hạ, đừng nói sang chuyện khác."

Quý Hạ: ...

Cô có chút bất lực nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc này.

"Không nói sang chuyện khác thì chị với em nói chuyện gì đây?"

Theo như anh thì tối nay phải thảo luận xem nên hấp cô lên như thế nào sao?

Vân Bạch không vừa ý cúi đầu xuống, sượt một cái qua cổ Quý Hạ.

"Rõ ràng Hạ Hạ cũng biết mà, hôm nay Hạ Hạ nói ra rồi đó.



Hạ Hạ, em không phải là mèo thật, em ngoại trừ có dáng vẻ của một con mèo ra, những thứ khác em vẫn giống loài người."

Vì vậy, cái gì không nên biết, anh đều biết.

Đừng nói là anh nói những lời này còn thật sự cảm thấy tự hào đấy nhé?

Quý Hạ hơi buồn cười, cô thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng đáp: "Bây giờ chị biết rồi."

Tâm tư của một người mẹ già như cô trong khoảng thời gian sống chung cũng đã dần dần thay đổi.

Cô biết thật ra anh rất mưu mô, lại còn thích giả bộ đơn thuần, nhưng cũng không thể không thừa nhận, lòng của cô bị con mèo nhỏ này cào loạn cả lên rồi.