Cha Thượng Tá, Giở Trò Lưu Manh!

Cha Thượng Tá, Giở Trò Lưu Manh! - Chương 8-2: Bệnh viện cứu người (2)





Tôn giáo sư hiểu rõ bạn mình là một nhân vật đặc biệt thích bới móc nên chỉ âm thầm khinh bỉ trong lòng, ai bảo người này đang du học lại bỏ dỡ giữa chừng, vội vàngtrở về nước làm gì chứ.


“Không có gì để giải thích cả, hiện tại không tìm ra được nguyên nhân nào khác! Tâm nhi trừ não bị chấn động nhẹ ra thì chẳng có chỗ nào bị thương!“. Tôn Hải Dương xòe hai tay tỏ rõ sự bất lực của bản thân, ánh mắt đong đầy thương yêu như có như không đảo qua người con gái thanh thuần trước mặt.


“Hải Dương, đầu của Tâm nhi...”


“Tôn giáo sư, không ổn rồi, bệnh viện vừa có một ca tai nạn giao thông nghiêm trọng, cần phải tiến hành giải phẫu gấp, mà hiện tại những bác sĩ khác đều đã tan ca, không biết phải làm sao bây giờ!”


Một nữ y tá vội vàng chạy vào, thần sắc hốt hoảng cắt đứt cuộc nói chuyện của Dung Thiếu Thu, tuy có hơi thất lễ nhưng mạng người là quan trọng, nên mọi người cũng không lên tiếng chỉ trích.


Tôn Hải Dương nghe thấy thế liền lập tức đứng dậy phân phó: “Lập tức đưa vào phòng cấp cứu, gọi bác sĩ trực ban tới, tìm thêm vài y tá có kinh nghiệm đi vào giúp một tay, nhanh lên một chút!“.


“Nhưng, ba vị bác sĩ trực đều là những người vừa mới tốt nghiệp, Tôn giáo sư không lẽ để bọn họ...”, mặt của nữ y tá càng ngày càng hồng, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ, đầu càng cúi thấp hơn, không dám đối mặt với vị giáo sư mặt lạnh hàn khí bức người kia.


Nếu không phải, mấy vị bác sĩ trực ban ngoài kia đều là tay mơ thì bản thân cô ta nào dám xông vào tận đây tìm giáo sư mặt lạnh kia đi cứu người. Nữ y tá nhỏ xui xẻokhóc không ra nước mắt, chỉ muốn lập tức đào thoát khỏi nơi này.


Lông mi dài rung rung, sắc mặt Tôn Hải Dương càng ngày càng đen, ánh mắt lại sắc như dao, lạnh lùng nói: “Ý của cô là, hiện tại cả bệnh viện, chỉ có một nhân tài là tôi đây mới có thể giải phẫu được?“.


“Tính thêm cả tôi nữa, cầm quần áo và găng tay đến đây cho tôi!“. Y đức nghề nghiệp trỗi dậy, Dung Nhụy Tâm bật thốt lên như một phản xạ có điều kiện.



Câu nói này đã thành công làm mọi người xung quanh chấn kinh, mặt của ai nấy đều lộ rõ vẻ khó tin, còn trong đầu lại lẩn quẩn một vấn đề, từ bao giờ mà Tâm nhi lại có thể làm giải phẩu cứu người cơ chứ?


Dung Nhụy Tâm lạnh nhạt, thanh nhã, chậm rãi đi tới, giờ phút này cô không có tâm tư để ý đến biểu tình cùng ý nghĩ trong lòng của bọn họ. Đôi mày tinh sảo khẽ nhếch lên, hai tròng mắt đen nhánh như mực đột nhiên sáng bừng, cất giọng nhàn nhạt nói: “Ngây ngốc ở đây chỉ lãng phí thời gian, còn không bằng nhanh chóng đi cứu người!“.


Thời gian chính là sinh mạng, mỗi người bác sĩ, ai cũng đều hiểu được đạo lý cơ bản này!


Phong cách thanh nhã xinh đẹp bỗng nhiên biến đổi, một thần thái lạnh nhạt, kiêu ngạo cùng tự tin tản mát ra mang đến cảm giác rung động không nói nên lời.


“Mau cầm quần áo và găng tay đến đây cho Dung tiểu thư!”, Tôn Hải Dương nhìn khuôn mặt ngơ ngác của nữ y tá lạnh lùng phân phó, từ sâu trong tròng mắt đen như mực lại ánh lên tia sáng, đè xuống tất cả nghi vấn và vui mừng trong lòng, anh tin tưởng người con gái này!


Không gian yên tĩnh bị phá vỡ, Vũ Phỉ hồ nghi liếc mắt nhìn sang bên cạnh, không ngờ cô gái vừa tới khám bệnh cũng là bác sĩ, lập tức không dám chậm trễ, kính trọng nói: “Dung tiểu thư, mời đi theo tôi!“.


“Ừm!”, Dung Nhụy Tâm gật đầu đáp, sau đó quay lại nhìn cha mình và hai vị huynh trưởng thản nhiên cười, rồi áy náy nói: “Cha, anh cả, anh hai, Tâm nhi cứu người trước đã!“. Sau khi nói xong liền cất bước đi theo nữ y tá kia.


Dung Thiệu Hưng lập tức hồi hồn, nhanh chóng vươn tay túm cổ áo bạn mình, hung dữ nói: “Cái thằng này, sao lại đồng ý với Tâm nhi chứ, xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ, mạng người quan trọng, ai sẽ chịu trách nhiệm đây!“.


“Cái gì mà làm sao bây giờ? Cái gì mà ai chịu trách nhiệm? Đừng quên các anh đều là người nhà họ Dung, có gì phải sợ chứ!“.


Khẽ vỗ lên bàn tay vô lễ kia, Tôn Hải Dương ưu nhã phủi phủi lại cổ áo nhăn nhúm, tròng mắt đen khẽ chuyển lạnh lùng liếc nhìn người nào đó một cái, không nhanh không chậm nói.


Tuy nói thế nhưng trong lòng cũng hết sức bất mãn hết sức, người này cứ gặp phải chuyện của người trong nhà thì lập tức trở nên ngu ngốc, chuyện gì cũng quên sạch.


“Cậu...”, Dung Thiệu Hưng bị chặn họng, kìm nén bực bội nói không ra lời.


Riêng hai người đàn ông còn lại biểu tình tương đối tỉnh táo, Dung Thiệu Văn cũng không nói thêm gì, con ngươi thâm thúy chợt lóe sáng, thần sắc bình tĩnh quét qua chiếc đồng hồ CK tinh sảo trên cổ tay, lên tiếng: “Cha, bây giờ đã là chín rưỡi tối rồi!“.


“Hải Dương, như vậy đi, cậu cũng tìm quần áo cho chúng tôi, còn Thiệu Văn gọiđiện thoại về nhà nói một tiếng!“. Vẻ mặt nồng đậm hứng thú, Dung Thiếu Thu thần thái sáng láng, con ngươi như đầm sâu tựa toát ra màu sắc rực rỡ, quyết định cùng đi dò la đến cùng.


Sự thay đổi của con gái khiến cho ông vô cùng hiếu kỳ, chẳng lẽ con bé này vẫn luôn ở giả trư ăn cọp? Ngay cả mọi người trong nhà cũng bị lừa?


Ba người đàn ông, ba phong thái khác nhau, đối với quyết định của cha mình Dung Thiệu Văn không có ý kiến gì, lấy điện thoại di động ra gọi về nhà thông báo.


Còn Dung Thiệu Hưng tâm lý vẫn chưa ổn định, đầu óc rối bời, nhưng cũng tiếp nhận quyết định rất nhanh, đưa tay vuốt vuốt cằm, tựa hồ như đang suy nghĩ mông lung, không lên tiếng nữa.


Đẩy đẩy gọng kính trên cánh mũi, khóe miệng Tôn Hải Dương lặng lẽ nhếch lên, cười yếu ớt, sau đó gật đầu một cái, coi như là đã đáp ứng yêu cầu đứng ngoài quan sát của cha con nhà họ Dung.


Nói trắng ra, ai cũng không có tư cách yêu cầu như thế, nhưng, nhà họ Dung ở thành phố H cực kỳ đặc thù, người dám nói chữ ‘ không ’ với bọn họ vẫn chưa có ai dám đứng ra, cho nên, trước mắt yêu cầu này vẫn được chấp nhận.


Cứu người quan trọng hơn, trong phòng cấp cứu của bệnh viện Tỉnh nhất thời nháo nhào thành một đoàn, mấy vị bác sĩ trực ban khẩn trương chuẩn bị đủ loại các loại dụng cụ, trong lòng còn âm thầm thấy may mắn vì bản thân đã có cơ hội làm trợ thủ cho vị giáo sư đứng đầu khoa ngoại này để học hỏi thêm kinh nghiệm, đồng thời lại sợ sơ xuất dẫn đến sai lầm mà bị phủ quyết năng lực của mình, với thân phận của anh ta chỉ cần tùy ý nói một câu, thì sự nghiệp của bọn họ xem như giậm chân tại chỗ.


Lần nữa đứng trên bàn mổ, đèn huỳnh quang chói lòa, đèn giải phẫu, đèn tử ngoại sáng choang, hoàn cảnh quen thuộc khiến cho Dung Nhụy Tâm có cảm giác như mình đang trở lại trước đây, sự tự tin cùng kiêu ngạo từ trong xương dần dần tản mạn ra chung quanh.


Khóe mắt lạnh lùng xẹt qua người đang máu thịt lẫn lộn trên bàn mổ, hiện tại đãlâm vào hôn mê sâu, ngay lập tức liếc sang Tôn Hải Dương, hai người ăn ý cùng hành động, nhiệm vụ của bác sĩ không phải đều là cướp người trong tay Diêm Vương sao.


“ Xuất huyết nhiều, cần 500CC máu B, mau truyền vào trong cơ thể người bị thương, chú ý quan sát bình dưỡng khí...”


“Kéo nhỏ, dao... vạch ra..”


“Chuẩn bị dưỡng khí lên buồng tim, nhịp tim người bị thương vẫn đang chậm dần...”


Theo chỉ đạo của Tôn Hải Dương, cả tổ cấp cứu ai nấy đều mồ hôi ướt đẫm, cẩn thận tiến hành từng thao tác nhỏ, hoàn toàn quên hẳn việc có người đang ở ngoài quan sát.


Thấy động tác của cô vô cùng thông thạo thành thục lại gọn gàng linh hoạt, làm cho cha con nhà họ Dung vô cùng khiếp sợ, mắt nhìn vào bóng dáng áo trắng không chớp, quên cả suy tư, quên cả bản thân đang ở chỗ nào.


“A!”, Tôn Hải Dương đang bận rộn vội rên lên một tiếng.