Cha Thượng Tá, Giở Trò Lưu Manh!

Cha Thượng Tá, Giở Trò Lưu Manh! - Chương 9: Bệnh viện cứu người (3)





“Sao vậy?”


Dung Nhụy Tâm ngước mắt hỏi, nhìn anh mím chặt môi nắm chặt ngón tay phải, nơi đó có vài giọt máu đỏ tươi tràn ra, xem ra là không cẩn thận tổn thương đầu ngón tay rồi.


Làm bác sĩ ngày ngày phải thao tác với nhiều loại dao kéo nên khó tránh khỏi chạm phải đầu mũi bén nhọn gì đó mà thương tổn đến ngón tay, vì không để làm ảnh hưởng đến quá trình phẫu thuật, bất kể vết thương lớn hay nhỏ, chỉ cần sau khi thấy máu, thì đều không thể cầm dao mổ được nữa.


“Thật xin lỗi, anh có sao không...”, người trợ thủ bên cạnh cả người run lên, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra, không ngừng lặp đi lặp lại lời xin lỗi, bởi vì trong quá trình chuyển dao do sơ suất anh ta đã quẹt vào tay của Tôn Hải Dương làm anh bị thương.


Dung Nhụy Tâm lạnh lùng liếc mắt sang người không có chút tiền đồ nào đó, hành vi quá cẩu thả, thân là bác sĩ mà lại phạm phải một sai lầm nhỏ nhặt như thế. Ngay lập tức cô liền nhanh chóng đứng vào vị trí chủ đạo, làm tiếp công việc còn lỡ dở của Tôn Hải Dương.


Công việc cấp cứu vẫn tiếp tục tiến hành, thấy động tác của cô so với mình còn quen tay cùng chuẩn xác hơn nhiều, ánh sáng nơi đáy mắt Tôn Hải Dương chợt lấp lóe,vui vẻ hiện đầy trên khóe môi. Hiện tại đã vững tâm nên anh cần phải tranh thủ thời gian,tháo găng tay ra, khử hết độc sau đó băng bó vết thương, tiếp đến mới đeo lại găng tay trở về bàn mổ.


Hai người đổi vị trí cho nhau, cũng không ảnh hưởng đến quá trình giải phẫu, gọn gàng ngăn nắp, thuận lợi một lèo đến hơn 3 giờ rưỡi mới kết thúc.


Người bị thương đại nạn không chết, ca mổ này cuối cùng cũng không uổng công, về phần có thể hoàn toàn bình phục hay không vậy thì cần phải xem vận mệnh của anh ta nữa.


Sau khi mọi người ra khỏi phòng mổ, lúc quay trở lại phòng làm việc của Tôn Hải Dương, Dung Nhụy Tâm đã có vẻ kiệt sức không để ý đến ai, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Cả ngày hôm nay, đã quá kinh sợ, quá nóng lòng, quá bận rộn, tất cả thi nhau ập đến khiến cho cô không chịu nổi.


Tôn Hải Dương làm bác sĩ chính, rất sợ nhân viên tay mơ lại làm ra sự vụ gì nên chỉ có thể tự mình theo dõi bệnh nhân. Lúc bố trí sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy quay lại phòng làm việc của mình thì cũng sắp năm giờ rồi.


Dung Nhụy Tâm nửa tỉnh nửa mê sau khi nói với anh một tiếng liền đi theo người nhà trở về, tắm rửa qua loa, liền ngả mình xuống giường, ôm thân hình mềm mại ấm áp của con trai chìm vào giấc ngủ.




Ai ngờ, Dung Tiểu Phong đã sớm luyện thành thói quen, mẹ cậu vừa động vào người liền tỉnh, chớp chớp mắt, mông lung nhìn ra xung quanh, lại nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện sắc trời đã xám trắng, bình minh sắp tới gần.


Không lập tức ngồi dậy ngay, đợi đến khi người trên giường truyền đến tiếng hít thở có quy luật, xác định mẹ cậu đã ngủ say Dung Tiểu Phong mới cẩn thận đặt cánh tay ôm trước ngực mình xuống, cúi người nhẹ nhàng hôn lên mặt mẹ một cái, sau đó nở nụ cười tươi rói, nhỏ giọng nói: “Mẹ, chào buối sáng, Tiểu Phong yêu mẹ!“.


Rời giường, thay quần áo xong xuôi đâu đấy, cậu nhóc bèn đi tới trước cửa sổ khẽ kéo rèm lại, cậu không muốn ánh mặt trời sắp ló dạng quấy rầy giấc ngủ của mẹ mình, để mẹ có thể ngủ thật ngon.


Con ngươi lóng lánh trong suốt, lại vô cùng hoạt bát quan sát khắp xung quanh căn phòng một lượt, ánh mắt rơi vào chiếc điện thoại bàn đang nằm trên tủ đầu giường, cậu bé lập tức quay trở lại rút dây ra, lại lần mò tìm điện thoại di động của mẹ mình ra tắt máy đi, bảo đảm không còn bất kỳ vật gì có thể đánh thức giấc ngủ được nữa cậu nhóc mới mới hài lòng, rón rén rời đi.


Ngủ một mạch đến lúc tỉnh, Dung Nhụy Tâm từ từ mở mắt, nhìn khung cảnh hoàn toàn xa lạ xung quanh lập tức ngồi bật dậy, vỗ vỗ lên đầu có chút mơ hồ, lông mi thật dài khẽ chớp, tình cảnh ngày hôm qua giống như một thước phim quay chậm trong đầu, một lát sau, mới sâu kín thở dài, bản thân thật sự không còn ở thời không của mình...


Ngủ cả một ngày, nên bụng đang kháng nghị kêu lên ùng ục, không thể chần chừ nữa, nếu không sẽ chết vì đói mất, dường như cả ngày hôm qua cô còn chưa có bỏ gì vào dạ dày đâu.


Cấp tốc vệ sinh cá nhân sạch sẽ, tìm từ trong tủ quần áo được một bộ khá ưng ý, một mỹ nữ thanh nhã xinh đẹp lập tức hiện ra trước gương, khẽ cười lên cho phấn chấn tinh thần cô lập tức đi xuống lầu tìm đồ ăn.


“Cha, mẹ!”, vừa xuống cầu thang, thấy cha mẹ mình đang xem TV liền lên tiếng chào hỏi.


Hai vị phụ huynh cùng ngẩng lên nhìn, nét mặt già nua hiện đầy từ ái vui vẻ, con gái bảo bối của họ càng ngày càng trở nên xinh đẹp, ánh mắt đen như ngọc, đôi môi khẽ giương lên tạo thành hình bán nguyệt, yêu kiều như nước, đẹp đến mức khiến cho người ta thất hồn lạc phách.


Mẹ Dung đứng dậy kéo tay con gái đến phòng ăn, vừa đi vừa nói: “Tâm nhi ngủ cả ngày rồi, chắc đói bụng lắm, mẹ đã bảo chị Đỗ hâm lại thức ăn cho con, cứ ngồi xuống đây đã để mẹ đi lấy.”


“Cám ơn mẹ!”


“Con bé ngốc này, mau mau ngồi xuống!”


Dung Thiếu Thu thu hồi tầm mắt, con ngươi lấp lánh có thần, sâu không thấy đáy, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, trầm tư nhớ tới chuyện tối qua.


“Tiểu thư, cô dậy rồi sao, nhanh ăn cơm đi, đừng để đói bụng lắm!“. Chị Đỗ hiện tại đã bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi, gương mặt phúc hậu, vừa giúp mẹ Dung bê thức ăn ra ngoài vừa nói.


Chị Đỗ đã làm ở nhà họ Dung gần mười năm, nên rất được mọi người ở đâykính trọng, ai cũng đều xem chị như người trong gia đình, mối quan hệ chủ tớ tương đối hài hòa.


“Cám ơn chị Đỗ!”, vừa nhìn người phụ nữ thành thật ôn hòa này, Dung Nhụy Tâm đã thấy cảm tình, bèn nở nụ cười ngọt ngào đáp lại.


Dọn thức ăn cho con gái xong, mẹ Dung liền mỉm cười giục: “Nhanh ăn đi!”


Đói bụng một ngày một đêm, vừa ngửi được mùi thức ăn thơm nức mũi, Dung Nhụy Tâm chỉ gật đầu một cái, liền không khách khí cầm đũa lên ăn ngấu nghiến, chỉ chốc lát sau, hai mặn một canh liền sạch bách, nhìn thấy cả đáy.


“Tiểu thư, cô bị đói quá lâu, cho nên mới ăn ngon miệng đến vậy!“.


Chị Đỗ nhanh nhẹn thu dọn, buồn cười nhìn tiểu thư mềm mại đáng yêunhà mình, hiếm thấy cô ăn uống vội vàng như thế này, khác xa với bình thường lúc nào cũng tao nhã lịch sự, xem ra thật sự là bỏ bữa đã lâu.



“Ông ngoại, bà ngoại, mẹ cháu đã dậy chưa?!”


Dung Nhụy Tâm đang muốn đáp lời liền nghe được tiếng con trai vang lên ngoài phòng khách liền đứng dậy cười cười với chị Đỗ, sau đó xoay người đi ra đón bóng dáng nho nhỏ nào đó.


“Tiểu Phong, mẹ ở đây!”


Cái đầu nhỏ quay qua quay lại tìm kiếm bóng dáng của mẹ mình, khuôn mặt trắng hồng vô cùng vui vẻ tựa như một đóa nở rộ, lập tức nhào tới nói: ”Mẹ, chú Tôn tới thăm chúng ta đấy!“. Cậu nhóc dắt mẹ đi ra ngoài, nhưng vẫn không quên thông báo một tin quan trọng.


“Cháo chàu hai bác, Đại Dương đã quấy quả rồi!“.


Giọng nói quen thuộc truyền đến, vừa liếc mắt liền thấy Tôn Hải Dương một thân tây trang thẳng tắp đang đứng trong phòng khách.


Ngũ quan anh tuấn, làn da trắng trẻo chẳng khác nào cổ ngọc ngàn năm, không hề có chút tỳ vết, mắt kính trong trẻo càng làm tăng thêm nét hào hoa phong nhã của người đàn ông này. Khóe môi lúc nào cũng khẽ giương lên, xuyên thấu qua tròng kính có thể cảm nhận được tia sáng cưng chiều sâu thẳm.


Đúng vậy, chính là cưng chiều...


Bắt gặp ánh mắt của ai đó của Dung Nhụy Tâm lễ phép mỉm cười gật đầu, người này chắc có lẽ thường hay tới đây nên mọi người mới quen thuộc đến vậy.