Biệt thự của Tống lão gia nằm ở vùng ngoại ô, thiết kế theo phong cách cổ điển xưa cũ. Nơi ở được xây chính giữa khuôn viên, xung quanh toàn là vườn tược. Tống lão gia cũng không thuê nhiều gia nhân, vệ sĩ, không biết vì chẳng hề sợ những kẻ thù địch, hay đã quá yên tâm khi bản thân, con nuôi và cháu trai duy nhất đều là những kẻ chẳng ngại máu tanh. Buổi tối, đất rộng người thưa, ra khỏi phòng ăn, đi dọc hành lang, chỉ có tiếng lá cây xào xạc và ánh sáng hiu hắt từ chiếc đèn trần rọi xuống, mờ mờ ảo ảo.
Sau bữa tối, Lục Diệp như chỉ đợi có vậy, bế ngang Vân Hi trên tay, thẳng tiến về phòng mình. Vân Hi chỉ được khoác trên mình độc một chiếc áo, giữa tiết trời đông giá rét, gió lạnh từng cơn lùa vào buốt óc, chạm tới da thịt, như cứa sâu tận từng lỗ chân lông. Vân Hi bị ôm vùi trong lồng ngực, mắt không nhìn thấy, chỉ có tai nghe rõ từng tiếng bước chân lộp cộp va vào sàn gạch, cũng va vào trái tim thổn thức những đau thương.
Trứng rung và dương cụ giả trong hậu huyệt Vân Hi theo từng bước di chuyển của Lục Diệp lại chấn động càng mạnh, không ngừng đánh mạnh vào thành nội bích, khuấy đảo mãnh liệt, như hận không thể xới tung từng ngóc ngách trong huyệt động chặt chẽ, hành hạ từng mị thịt đỏ ửng vì bị xâm phạm. Lục Diệp từ hai tiếng trước đã bật độ rung lên mức cao nhất, cứ vậy ở trước mặt Tống Tử Đằng nghênh ngang ôm lấy y. Mà Vân Hi trong đau đớn vẫn cố giữ mình tỉnh táo, cuối cùng cũng chỉ nhận lại ánh nhìn lạnh nhạt cùng khinh khi của Tống Tử Đằng. Y có thể làm gì khác đây? Cổ họng rát bỏng đau nhói không thể nói, so với kẻ câm còn kinh khủng hơn gấp trăm ngàn lần. Một đầu ngón tay cũng khó khăn lắm mới nhấc lên nổi, còn thảm thương hơn bị trói buộc. Mà dù có thể nói, có thể cử động được, thì cũng chẳng thể thay đổi được gì. Mở miệng ra để nhận lấy những hành hạ tàn khốc của Tống Tử Đằng? Phản kháng lại để lĩnh hội những thủ đoạn tàn độc của Lục Diệp? So với cá nằm trên thớt còn biết trước kết cục của bản thân, thì Vân Hi thậm chí chẳng biết mình sẽ bị hành hạ ra sao, sống mà không có tôn nghiêm tới khi nào.
Lục Diệp rất nhanh đã dừng bước trước cửa phòng. Hắn huýt sáo, cởi bỏ chiếc áo duy nhất che chắn cơ thể Vân Hi. Chóp mũi hắn chạm vào mái tóc đen mượt như tơ lụa, rồi lướt xuống xương quai xanh gợi cảm và từng tấc da thịt non mịn, tham luyến hít vào hương thơm dìu dịu đặc trưng của người trong lòng, hoà lẫn với mùi hương của chiếc áo khi nãy. Hắn ghé vào tai Vân Hi, hơi thở nóng rực.
"Em có mùi của tôi. Nó làm tôi muốn lấp đầy em."
Vân Hi không đáp, chỉ lạnh nhạt quay đầu qua hướng khác. Trước thái độ cự tuyệt này, Lục Diệp mỉm cười, đôi mắt híp lại, cởi xuống chiếc kính mắt thư sinh, lộ ra đôi con ngươi giảo hoạt. Thoạt nhìn còn tưởng hắn đang vui vẻ, chỉ có người đã từng thấy bộ mặt thật của hắn mới biết, Lục Diệp càng cười, giông bão càng lớn. Quả nhiên, hắn siết chặt vòng tay ôm Vân Hi, tiến vào bể bơi trong phòng, rồi nhắm ngay chỗ sâu nhất mà buông tay thả người xuống. Lục Diệp không như Tống Tử Đằng, hắn biết cách làm cho kẻ khác không đổ máu mà vẫn đau thấu xương tủy.
Bọt nước xung quanh bắn toé ra, nhấn chìm Vân Hi trong bể bơi sâu không thấy đáy. Từng dòng nước đậm mùi Clo mùi xộc vào khoang mũi, cay xè. Vân Hi theo phản xạ cố sức quẫy đạp chân tay, nhưng vẫn không ngăn được cơ thể chìm xuống sâu hơn. Cảnh vật trước mắt y nhoè đi, không phân biệt được bởi vì nước mắt hay là thứ chất lỏng lạnh lùng vô tình đang muốn giết chết y. Thật giống tối hôm đó, bị Tống Tử Đằng tàn nhẫn dìm xuống, máu tươi trên cơ thể bật ra, hoà lẫn với nước lạnh xộc vào mũi miệng, tanh ngọt vị máu. So với khi ấy, thảm trạng hiện giờ có lẽ vẫn coi là đỡ thảm thương hơn đi.
Ngay lúc Vân Hi sắp mất đi ý thức, Lục Diệp lại kéo y từ dưới nước lên, đem vào trong phòng tắm.
"Đừng ngất vội, tỉnh táo nhìn xem tôi thương yêu em thế nào."
Lục Diệp lấy ra một túi đá viên, mỗi viên đều to cỡ ngón tay cái, có lỗ thủng ở giữa, chính là loại đá lạnh dùng để pha nước hoa quả và sinh tố, rất dễ bị đập vỡ. Hắn kéo căng hai chân Vân Hi, mở khoá chiếc đai trinh tiết bó buộc hành hạ y suốt cả buổi chiều tối.
Vân Hi nghe thấy tiếng lạch cạch vang lên, biết sắp có chuyện chẳng lành, nhưng không mở nổi mắt, cơ thể khẽ run run, muốn dùng chút sức lực còn lại tránh tên bác sĩ biến thái điên rồ này càng xa càng tốt, nhưng ngay lập tức đã bị phát hiện. Lục Diệp cởi bỏ thắt lưng, trói hai tay Vân Hi ra sau.
"Đã định lát nữa sẽ nhẹ nhàng trói em bằng dây lưng áo tắm. Nhưng em cứ khiêu khích tôi. Vậy thì đừng trách tôi mạnh tay."
Vân Hi nghĩ trong đầu. Đồ khốn. Có gì khác nhau đâu chứ.
Mở khoá đai trinh tiết, phần da thịt bên trong lộ ra rõ mồn một. Tính khí của Vân Hi vì bị kích thích tuyến tiền liệt mà dựng thẳng, lại không thể phóng thích, run rẩy thảm thương. Lục Diệp nhếch môi, ánh mắt ngày càng sâu thẳm. Hắn kéo mạnh đai trinh tiết ra, dương cụ giả nối liền với đai lập tức cũng bị lôi ra theo, "pục" một tiếng rút ra khỏi hậu huyệt ửng đỏ, kéo theo một ít dịch ruột non trong suốt cùng tơ máu đỏ tươi chảy tràn ra. Sáu quả trứng rung màu hồng phấn bên trong miệng nhỏ mấp máy, chưa thể khép lại mà lúc ẩn lúc hiện trước cửa động, đánh mạnh vào thị giác, gợi cảm vô cùng, như đang mời gọi đàn ông đến xỏ xuyên chà đạp.
Lục Diệp liếm môi, đưa tay đẩy mấy quả trứng vào sâu hơn, đè xuống thân thể Vân Hi đang dãy dụa phản kháng.
"Bên trong em nóng quá. Thật chặt."
Đến khi cảm thấy đã đủ, Lục Diệp mới rút ngón tay ra. Vân Hi chưa kịp thở hắt, đã thấy hậu huyệt truyền tới cảm giác tê buốt. Từng viên đá bị Lục Diệp đẩy vào trong, huyệt động yếu ớt cũng bị cưỡng ép mở ra nghênh đón, nuốt vào từng viên. Đá lạnh cọ sát với tường nội bích nóng rực, như muốn dính chặt không rời, biến thành cảm giác tê tái quỷ dị.
Đến khi bên trong Vân Hi hoàn toàn bị lấp đầy, Lục Diệp một lần nữa nhồi dương cụ giả vào trong huyệt động, tận hưởng khuôn mặt đỏ bừng vì đau đớn của Vân Hi. Hoá ra so với bị cự tuyệt mà cứng, nhìn người đẹp bị hành hạ cưỡng ép còn khiến dục vọng của hắn muốn bùng nổ hơn. Tiếc là bây giờ vẫn chưa được, Lục Diệp còn muốn nhiều hơn. Hắn còn muốn kéo con người quật cường này xuống vũng bùn lầy nhơ nhớp sâu hơn nữa.
"Bảo bối, cầu xin tôi buông tha em đi."
Vân Hi cắn môi, vì đau mà đôi mắt đen phủ một tầng hơi nước. Bị ánh mắt muốn phản kháng mà phải chịu khuất nhục này nhìn, bên dưới Lục Diệp càng trướng đến phát đau. Khi hắn tưởng rằng Vân Hi sẽ đầu hàng, y lại mở miệng, đôi môi mấp máy không thành tiếng.
[Nằm mơ.]
Lục Diệp bật cười. Đến lúc này vẫn không chịu nhún nhường xin tha thứ, đúng là Lại Vân Hi, thật khiến đàn ông không thể ngừng hứng thú. Lục Diệp khoá đai trinh tiết lại, ném Vân Hi vào trong bồn tắm ngập nước.
"Đến khi nào chịu cầu xin tôi sẽ tha cho em. Còn không cứ nằm đó suốt đêm đi."