Chạm Đáy Thương Đau

Chương 14: Con rối (H)




Lại Nhật Tâm nằm nghiêng người, ở góc độ này, cậu có thể nhìn rõ sườn mặt anh tuấn của Tống Tử Đằng. Tống Tử Đằng sở hữu một đôi mắt sâu, là kiểu mắt dài và hẹp, phối hợp với những đường nét còn lại khiến khuôn mặt cương nghị tăng thêm mấy phần phong lưu; lông mi dày nhưng không có vẻ nữ tính, ngược lại càng tôn lên sống mũi cao thẳng tắp trời sinh. So với mười năm trước, hắn không khác đi nhiều lắm, chỉ có tóc mái là ngắn hơn, không còn che khuất đi ánh mắt xa xăm và phong thái trưởng thành nhuốm màu năm tháng.

Lại Nhật Tâm nhìn đến si mê, đưa tay muốn chạm vào hắn, không ngờ lại bị Tống Tử Đằng hất mạnh ra. Nhật Tâm ăn đau "a" lên một tiếng nhỏ như muỗi kêu, Tống Tử Đằng lúc này mới sực tỉnh, áy náy vỗ về cậu. Nhiều năm lăn lộn hắc đạo, hắn luôn trong trạng thái đề phòng, nhất là khi đang nghĩ đến chuyện khác, cơ thể lại cực độ cảnh giác.

[Anh à, vết thương trên người em đều đã lành rồi. Chúng mình có thể... có thể làm không?]

Nhật Tâm nắm lấy tay Tống Tử Đằng, dựa sát thân mình vào người hắn, có phần ngượng ngùng nói ra điều cậu mong muốn. Ánh mắt to tròn ngước lên, vừa ngây thơ vừa dụ hoặc chết người.

Tống Tử Đằng dịu dàng xoa đầu Nhật Tâm, nhẹ nhàng đẩy cậu ngã xuống nệm giường êm ái. Kỳ thực nhiều năm mang danh phận người yêu, nhưng Tống Tử Đằng chưa bao giờ quá phận với Nhật Tâm. Phần vì hồi đó cả hai vẫn còn độ tuổi niên thiếu, phần vì Tống Tử Đằng luôn ôm hận mà sống tiếp, với chuyện yêu đương cũng không để tâm quá nhiều, phần vì Nhật Tâm trong sáng và thuần khiết quá đỗi, Tống Tử Đằng không nỡ vấy bẩn thiên thần của hắn. Bởi vậy tất cả chỉ dừng ở những cái nắm tay, những động chạm nhỏ nhặt.

Tống Tử Đằng cúi xuống, che đi ánh mắt mong đợi của Nhật Tâm, chính mình cũng nhắm mắt lại, muốn dành tặng cậu nụ hôn đầu thuần khiết nhất. Nhưng ngay khi chạm môi, hình ảnh khuôn miệng nhỏ nhắn của Vân Hi bị đè ép phải ngậm lấy cự vật to lớn của hắn lại lướt qua tâm trí. Hai cánh môi tứa máu nhưng vô cùng mềm mại của y khó khăn nuốt lấy một phần thân thể của hắn, tư thái ti tiện nhưng đồng thời lại như liều thuốc kích thích đánh mạnh vào thị giác. Tống Tử Đằng càng cố xua đi, hình ảnh đầy nhục dục đó càng hiện ra rõ mồn một.

Mẹ kiếp!

Tống Tử Đằng thấy thứ nằm giữa hai chân rục rịch ngẩng đầu, nhưng lại là vì nghĩ tới thứ tiện nhân kia. Hắn dứt khoát buông Nhật Tâm ra, bọc cậu lại trong chăn ấm rồi quay đi, không để Nhật Tâm nhìn thấy sự xao động trong ánh mắt.

"Ngủ ngoan. Anh ra ngoài hút thuốc một lát."

Nhật Tâm còn chưa hiểu chuyện gì, muốn gọi với theo nhưng Tống Tử Đằng đã tắt đèn trần, căn phòng phút chốc chỉ còn lại ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn ngủ để bàn. Hắn quay lưng đóng cửa lại, nhanh chóng rời đi.

Ra đến ngoài hành lang, Tống Tử Đằng châm lửa điếu thuốc trên tay, rít một hơi dài. Đôi chân mày cau lại, cảm giác ngột ngạt khó chịu khiến hắn bực bội muốn phát điên.

"Xin anh... làm ơn..."

Trong đêm khuya thanh vắng, bất cứ âm thanh nhỏ nào cũng nghe rõ như ban ngày ban mặt. Tống Tử Đằng dập tắt điếu thuốc đang cháy dở trên tay, dùng mũi giày di nát. Tiếng nức nở nghẹn ngào này, có nhắm mắt hắn cũng nhận ra được. Hắn tiến lên vài bước, ghé sát vào cửa sổ căn phòng nơi phát ra tiếng động, chỉ thấy thanh âm nức nở đứt quãng và tiếng va chạm thân thể truyền ra không dứt.

Tiện nhân mãi mãi là tiện nhân. Trời sinh dâm đãng nằm dưới thân kẻ nào cũng có thể rên rỉ được.

Tống Tử Đằng hừ nhẹ một tiếng, nỗi khinh miệt trong lòng đối với Vân Hi lại tăng thêm vài phần. Thế nhưng phản ứng sinh lý của cơ thể lại chống lại hắn, vật nam tính giữa hai chân hắn vì tiếng rên của Vân Hi mà ngẩng cao thêm. Tống Tử Đằng khó chịu kéo khoá quần, tưởng tượng đến hình ảnh Vân Hi đang nằm dưới thân Lục Diệp cầu hoan mà sự giận giữ và... ghen tị cùng lúc dâng lên.

Vân Hi lúc nào cũng chỉ có một bộ sợ hãi hắn, mở miệng toàn là những lời dối trá và cầu xin tha thứ, vậy mà đối với tên lang băm chết tiệt kia lại bày ra bộ mặt dâm đãng thiếu thao?

Muốn bị chơi đến thế sao? Thứ tiện nhân đó...

Tống Tử Đằng bị phẫn nộ che mờ, hoàn toàn không nghĩ tới Vân Hi bị chuốc thuốc, âm thầm tuyên thệ có một ngày phải khiến y sợ hãi đàn ông chạm vào mới thôi.

Từ lần đầu gặp gỡ, Vân Hi lúc nào cũng trưng ra bộ mặt vô cảm xa cách, khiến Tống Tử Đằng vừa tò mò, vừa vô thức mong chờ những biểu cảm khác của y. Sau khi ở cùng nhau một thời gian dài, cả hai lại ít khi chạm mặt, Nhật Tâm như thể cầu nối cả ba người lại với nhau, mỗi lần Tống Tử Đằng thấy Vân Hi, đều cảm thấy y đang che giấu điều gì đó, nhưng lúc ấy hắn quả thực không nghĩ nhiều, ai ngờ sau này phát hiện ra, y thật sự đã chôn vùi một bí mật động trời, mà hắn lại ở ngay gần bên kẻ thù hại cha mẹ nhưng chẳng hề hay biết, còn nảy sinh tình cảm với y.

Mười năm qua đi, tất cả đã khác xưa, Vân Hi giờ đã chẳng còn gì trong tay, chỉ là thứ tiện nhân không hơn, mà Tống Tử Đằng nay đã nắm được tất thảy quyền lực, cũng trở nên tàn nhẫn không có điểm dừng. Hắn đã có thể phân định rạch ròi giữa ân nhân và kẻ thù. Tống Tử Đằng có thể bảo hộ Nhật Tâm đến cuối, cũng có thể tra tấn Vân Hi đến cùng. Chính bởi vì thế, lột đi chiếc mặt nạ nhân nghĩa kia xuống, Vân Hi cũng chỉ là một kẻ hèn mọn trong mắt hắn, dù y có đáng thương ra sao, khóc cầu thế nào, đối với hắn cũng không bao giờ là đủ để tha thứ.

Tống Tử Đằng bực bội phát tiết. Sau khi dùng khăn lau đi bạch trọc phóng thích ra, vẫn cảm thấy nặng nề khó chịu. Cuối cùng lên ô tô thể thao, tự mình cầm lái ra vùng ngoại ô. Tiếng bánh xe vun vút lao ra ngoài, xé tan màn đêm tịch mịch.

***

Vân Hi trong phòng nghe được tiếng giày da của Tống Tử Đằng, có cảm giác như người sắp chết nắm được cọng rơm cứu mạng, trong đầu y giờ chỉ còn là một mảnh trống rỗng, y không nghĩ được gì, nhưng mọi giác quan đều trở nên mẫn cảm, bật ra cái tên từ trong tâm thức.

"Tử Đằng..."

Nhưng đáp lại y chỉ là tiếng bước chân xa dần, và từng cú thúc như trời giáng từ phía sau lưng. Lục Diệp nắm chặt lấy phần eo gầy yếu của y, vẫn không dừng lại động tác xuyên xỏ, đồng thời cúi xuống ghé vào tai y mỉa mai.

"Tống Tử Đằng đi rồi. Muốn cầu cứu? Em nghĩ hắn sẽ cứu em? Tôi thì e là hiện giờ hắn chỉ hận không thể ngay lập tức chơi em đến chết."

Người Vân Hi khẽ run lên, không biết vì thuốc hay vì những lời Lục Diệp nói. Trong mơ màng, y chỉ nghe thấy tiếng xe thể thao quen thuộc phóng ra ngoài, ngày càng xa cách.

Y không muốn khóc, không muốn bản thân trở nên yếu đuối, nhưng đêm nay mọi thứ đều vượt ra khỏi tầm kiểm soát của bản thân, y không điều khiển được cơ thể mình. Nước mắt không nghe lời chảy dài xuống gò má sưng đỏ. Trải qua đau đớn như xẻ thịt, sức lực trên người y đều đã kiệt quệ, nhưng lại không tài nào rơi vào hôn mê. Mỗi lần tưởng chừng sắp ngất đi, lại bị thô bạo kéo về thực tại tàn khốc. Lục Diệp dùng thuốc rồi tiến công như vũ bão, khiến Vân Hi như một con rối mặc người ngược đãi, những âm thanh nức nở thoát ra không cách nào ngăn lại.

Lục Diệp liên tục thúc sâu vào người Vân Hi, tiếng da thịt va chạm vang dội trong đêm tối. Hắn điên loạn dập mạnh, phóng ra chất lỏng đậm đặc vào nơi ấm nóng nhất trong thân thể Vân Hi, sâu đến tận cùng. Khi Lục Diệp rút ra, hậu huyệt y đã đỏ ửng, không ngừng khép mở, ép ra chất lỏng trắng đục hoà cùng tơ máu. Lục Diệp liếm môi vừa lòng, lấy ra một khay đồ ăn đặt ở trên giường, nhân cơ hội phía sau của Vân Hi vì bị chà đạp một thời gian dài, chưa đóng lại được mà nâng người y lên như xi tiểu em bé, để những viên trân châu đã lẫn lộn dịch thể của bản thân hắn trong hậu huyệt y rơi xuống khay. Sau đó túm lấy tóc Vân Hi hung hăng dúi xuống, rút điện thoại ra, bật đoạn ghi âm của mấy hôm trước lên. Giọng Tống Tử Đằng phát ra từ điện thoại rõ ràng từng chữ.

"Vân Hi, cậu đói lắm phải không?"

"Há miệng ra."

"Cậu ương bướng với ai?"

"Mau nuốt vào cho tôi."

Tác dụng của thuốc vẫn còn, đầu Vân Hi ong lên, nghe được giọng điệu quen thuộc của Tống Tử Đằng, mặc dù lãnh tĩnh, nhưng Vân Hi vẫn tự mình đa tình, cảm thấy trong đó ẩn chứa sự ân cần quen thuộc của hai mươi năm trước. Vân Hi như bị thôi miên, vươn đầu lưỡi, liếm lên viên trân châu, mùi vị ngòn ngọt của bột đường và tanh tưởi của tinh dịch cùng lúc tiến vào khiến y nôn nao.

Đúng lúc này, Lục Diệp lại ghé sát vào tai y, như bỏ thêm củi vào ngọn lửa đang cháy bùng.

"Bảo bối, nếu em không nuốt hết, Tử Đằng sẽ giận lắm đó."

Vậy thì, nếu em nghe lời, anh sẽ tha thứ cho em phải không, Tử Đằng?

Như hiểu ra điều gì đó, Vân Hi khép lại đôi mắt đã phủ một tầng hơi nước, đôi môi nứt nẻ cong lên tạo thành một nụ cười đẹp đến đau lòng, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, trở thành con rối mặc người thao túng.