Giọt nắng ban mai len qua khe cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, ve vuốt lên khuôn mặt đẹp phi giới tính của Lục Diệp. Khi hắn mở mắt, hình ảnh đầu tiên thu vào là Vân Hi đang nằm gọn trong vòng tay. Trong lúc mê man không mấy an giấc, y vẫn nhíu chặt chân mày, môi cũng mím lại, dường đã thành thói quen. Lục Diệp mỉm cười dịu dàng, dù mới chỉ chiếm được thân xác, nhưng lòng hắn vẫn dâng lên cảm giác thoả mãn như thể bản thân đã hoàn toàn đoạt được ái nhân, chính phục được đỉnh cao danh vọng.
Cũng đã năm ngày trôi qua, Lục Diệp ngoài làm tình thì cũng chỉ có làm tình. Tống lão gia cưng chiều nhất đứa cháu trai là hắn, bởi vậy Lục Diệp có làm gì cũng không bị quản. Mỗi ngày hắn đều sai gia nhân đem đồ ăn vào phòng, chủ yếu là để phục vụ cho mấy trò chơi tình thú, uy Vân Hi "ăn" bằng cái miệng phía dưới. Còn cái miệng phía trên... Lục Diệp vẫn không cho y ăn một bữa hoàn chỉnh nào, phần vì đã đồng ý với Tống Tử Đằng, chỉ tiêm đường glucose cùng thuốc cho y, phần vì hắn cũng cảm thấy để Vân Hi đủ tỉnh táo không ngất đi giữa chừng làm hỏng lạc thú là đủ, Lục Diệp tự cảm thấy mình đã đối xử với Vân Hi tốt hơn Tống Tử Đằng gấp mười lần rồi. Ít nhất hắn không như tên khốn ngu ngục kia, đem bảo bối tâm can cho kẻ khác chơi đùa.
Nhắc tới Tống Tử Đằng, cũng năm ngày này, Lục Diệp không thấy hắn. Đêm đó, Lục Diệp cố tình để hé cửa, cho Tống Tử Đằng nghe thấy âm thanh trong phòng, nhưng trái với dự đoán, Tống Tử Đằng lại bỏ đi, đi tận năm ngày. Cũng tốt, không có hắn, Lục Diệp càng thoải mái tận hưởng tư vị mỹ nhân.
Lục Diệp siết chặt vòng tay, ôm ghì Vân Hi, khiến y vì đau mà rên lên một tiếng mê người, phân thân của Lục Diệp đang chôn sâu trong cơ thể Vân Hi cũng vì thế mà lại phình to lên. Lục Diệp cười cười nhận ra, Vân Hi quả thật hợp khẩu vị còn hơn hắn đã nghĩ. Hắn tuy bị cha mẹ quản thúc, nhưng phụ huynh nào ngăn được con cái trưởng thành. Lục Diệp cũng từng có thời ăn chơi trác táng, nếm qua đủ loại mỹ nhân, trai gái đều thử, trêu đùa ái ân vài lần là chán. Nhưng Vân Hi thì khác, càng nhìn càng muốn ăn. Ăn một lại muốn ăn hai, ăn hai lại muốn ăn ba... tóm lại Lục Diệp khẳng định mình có thể lăn giường cùng mỹ nhân cả ngày không biết chán.
Tống Tử Đằng về khoản này cũng thật biết hưởng thụ, nhốt kín y trong căn biệt thự xa hoa lộng lẫy của chính mình, dùng lý do hận thù khiến Vân Hi mãi mãi bị giam cầm ở căn phòng tối tăm như địa ngục, trở thành công cụ tiết dục của riêng mình hắn. Nhưng có lẽ chẳng ai tàn nhẫn bằng Tống Tử Đằng, chính mình hành hạ thể xác, dẫm nát tự tôn của người đem lòng yêu hắn bằng cả tâm can còn chưa đủ, lại liên tiếp ném y cho kẻ khác chơi đùa. Lục Diệp đôi lúc tự hỏi, Tống Tử Đằng có phải hay không bị hận thù che mờ mắt, mới không thấy tình cảm và sự chiếm hữu khác người của bản thân hắn với Vân Hi, hay do hắn có đam mê với NTR.
(NTR: NTR Hay còn gọi là NTR Anime, xuất phát từ Nhật Bản. Đây là một tên gọi dành cho một nhân vật chính là người phụ nữ hay người là người vợ, người yêu bị chiếm đoạt bởi người khác. Từ này được xuất xứ từ thể loại truyện hay những bộ phim nói về nhân vật chính là người phụ nữ bị cưỡng đoạt bởi một nhân vật khác.
Lục Diệp ngụ ý Tống Tử Đằng không nhận ra hắn chiếm hữu Vân Hi một cách khác người, đồng thời có sở thích nhìn Vân Hi bị cưỡng bức.)
Mà sao cũng được, giờ hắn cần phải giải toả dục vọng của mình, hơi sức đâu nghĩ cho kẻ khác. Nghĩ là làm, Lục Diệp túm lấy vai Vân Hi, ôm chặt cứng, đề phòng y tỉnh dậy phản kháng, từ phía sau thúc tới, ra vào huyệt động vẫn khít chặt sau cả đêm dài bị cưỡng ép. Nhưng mới đâm rút được vài lần, tiếng điện thoại lại vang lên cắt đứt hết tâm tình.
Lục Diệp hừ nhẹ, quay đầu với lấy điện thoại trên bàn, vừa nghe vừa tiếp tục xuyên xỏ hưởng thụ. Người gọi đến là cấp dưới của Lục Diệp, báo cáo hôm nay có người của bộ đến kiểm tra nên không thể thiếu sự có mặt của người đứng đầu là hắn. Lục Diệp thế mà quên mất lịch trình, nhưng vẫn ừm ừ vài câu như thể đã thuộc làu thời gian biểu, trong khi mắt vẫn dán vào tấm lưng trần trắng muốt của Vân Hi. Trên đó còn lưu lại những vết roi quất do Tống Tử Đằng gây ra, vết cũ chưa lành da, vết mới đã xuất hiện, chồng chéo lên nhau chỗ đậm chỗ nhạt, nhưng không những không làm người nhìn khó chịu, còn tăng thêm mấy phần tình thú, khiến người ta muốn thi bạo. Lục Diệp hưng phấn đâm chọc vào nơi sâu nhất, rồi rút mạnh ra, lại đột ngột đâm mạnh vào. Lòng bàn tay to lớn bịt chặt miệng Vân Hi không cho y phát ra âm thanh nào cả.
Lúc Lục Diệp thoả mãn rời giường, Vân Hi vẫn nhắm nghiền mắt, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn, nhưng nhất thời chưa tỉnh lại được. Lục Diệp có chút tiếc nuối, hắn thực muốn nhìn biểu cảm của Vân Hi khi sáng sớm mới mở mắt đã thấy thân thể mình bị ngược đãi.
Nhưng không sao, nếu Tống Tử Đằng tiếp tục hận em, chúng ta càng có nhiều thời gian cùng nhau, không phải sao, Vân Hi?
Nghĩ vậy, tâm tình Lục Diệp tốt hơn rất nhiều, hắn khoác áo blouse trắng, đeo lên kính mắt, tóc vuốt ra sau, chân đi giày da, trở lại bộ dáng lương y như từ mẫu.
Khoảng nửa tiếng sau, Vân Hi bị đánh thức bởi tiếng động nặng nề như có đồ vật lớn rơi từ trên cao xuống. Y cựa quậy thân thể đau như bị rần từng khúc xương, lúc xoay người phát hiện ra có người đang nằm lù lù ngay bên cạnh, tim giật thót lên theo phản xạ. Sau khi bình tâm lại mới phát hiện ra đó là Tống Tử Đằng. Tống Tử Đằng hai mắt nhắm nghiền, tóc mái xoà xuống che khuất cả mi tâm, làm khuôn mặt đáng sợ thường ngày lúc này hiền dịu đi không ít. Áo khoác ngoài của hắn dính nước mưa ẩm ướt, hơi lạnh từ cơ thể truyền ra cả không khí. Vân Hi đưa tay chạm nhẹ vào trán hắn, phát hiện Tống Tử Đằng vậy mà sốt rồi.
Vân Hi gắng gượng đứng dậy, có cảm giác thân thể đau nhức như bị xe cán qua, nhất là ở nơi khó nói kia, còn chảy ra bạch trọc, Vân Hi chỉ được Lục Diệp bọc trong chăn, trên người mặc một chiếc áo mỏng manh, phía dưới trống trơn không một mảnh vải che chắn. Y vơ vội một bộ quần áo trong tủ, nhanh chóng đem vào nhà tắm lau rửa thân thể rồi mặc vào, đồng thời lấy một chiếc khăn dấp nước lạnh. Lúc này Vân Hi cũng nhận ra mặc dù bị Lục Diệp hành hạ thể xác, nhưng thuốc của hắn thực sự hữu dụng, cổ họng của Vân Hi đã bớt sưng tấy, đã có thể nói chuyện được, cơn sốt có vẻ cũng bay biến không thấy dấu vết.
Vân Hi khó khăn xoay người Tống Tử Đằng lại, đem khăn ướt cẩn thận đặt lên trán giúp hắn hạ sốt. Mười năm về trước, Vân Hi một mình vác Tống Tử Đằng trên vai trong đêm mưa gió, tuy rằng chật vật, nhưng cũng không đến nỗi quá sức như bây giờ. Một thiếu niên thiếu ăn thiếu uống, nhưng không hiểu lúc đó lấy ở đâu ra sức lực, cõng một thanh niên nặng gấp rưỡi mình suốt cả quãng đường dài như thế về nhà, tránh sự truy đuổi của bọn đòi nợ, thiên không thời, địa không lợi, nhân không hoà, nhưng chẳng hề biết mệt mỏi sợ hãi là gì.