Lục Diệp cẩn thận đặt Vân Hi vào ghế phụ, thắt dây an toàn rồi mới quay về ghế lái. Cuối cùng hắn vẫn quyết định đưa Vân Hi đến địa điểm đã giao hẹn. Nửa năm qua đi, trải qua quãng thời gian đóng chặt cánh cửa trái tim đợi ngày gặp lại, rồi gần như vuột mất người hắn yêu thương khỏi tầm tay, Lục Diệp cuối cùng cũng nhận ra cảm giác bất lực khi để Vân Hi phải chịu sự tra tấn đến mức tàn phế đau đớn dường nào. Giờ đây, hắn không tin tưởng ai nữa, chỉ có bản thân hắn mới có thể bảo vệ được em.
Sau cuộc trao đổi thành công với Tống Tử Đằng, Lục Diệp càng tự tin hơn vào khả năng của mình.
Kể từ ngày Tô Minh đưa Vân Hi trốn thoát, đồng thời bắt cóc Nhật Tâm, sau khi cứu được cậu ta khỏi hang ổ, trừng phạt mầm mống còn sót lại của Đại Bàng Hội một cách vô cùng tàn nhẫn, Tống Tử Đằng đã dành một nơi nghỉ dưỡng riêng cho Nhật Tâm, thuê người chăm sóc cậu 24/7. Nhưng hắn chỉ đến thăm Nhật Tâm đúng hai lần, khoảng thời gian còn lại đều tập trung vào công việc, nói đúng hơn là cố làm mình bận rộn để thôi để tâm đến Vân Hi, nhưng hắn không muốn thừa nhận điều đó.
Nước cờ này của Tống Tử Đằng vô tình tạo ra một kẽ hở để đối thủ lật ngược thế cờ. Lục Diệp không biết từ lúc nào đã thuê sát thủ âm thầm theo dõi, đe dọa đến tính mạng của Nhật Tâm, hiện tại gã đang lởn vởn ở trong biệt thự. Hắn yêu cầu Tống Tử Đằng để lại mẫu tinh dịch ở địa điểm hẹn sẵn sau đó rời đi. Đổi lại, Lục Diệp sẽ để Nhật Tâm được an toàn.
Tống Tử Đằng dĩ nhiên dấy lên nghi ngờ, hắn gọi điện cho người chăm sóc Nhật Tâm, nghe thấy giọng bà ta run rẩy qua điện thoại, nói hiện tại cậu ấy đang sốt nặng, khắp thân thể đều mỏi nhừ và đau nhức như có xe tải chèn qua. Tình trạng này đã bắt đầu từ tối hôm trước, bà định báo cho Tống Tử Đằng ngay lúc ấy nhưng bị Nhật Tâm ngăn cản lại, cậu ấy nói không muốn Tống Tử Đằng phải lo lắng. Cùng lúc đó, có tiếng động kỳ lạ như tiếng kim loại ma sát trên nền gạch rõ mồn một, dường như cố tình tạo ra để đối phương nghe thấy.
“Chăm sóc em ấy cho tốt. Tôi sẽ đến trong hôm nay.”
Tống Tử Đằng đáp lại một câu như vậy trước khi cúp máy và đồng ý với màn trao đổi của Lục Diệp. Cướp lại Vân Hi là chuyện sớm muộn hắn sẽ làm, nhưng mạng sống của Nhật Tâm chỉ có một, hắn đã tự hứa với bản thân sẽ không để em ấy gặp nguy hiểm thêm lần nào nữa.
Huống chi, Tống Tử Đằng cảm thấy mình đang bắt đầu để tâm quá nhiều tới Vân Hi, đến nỗi quên mất người hắn thật sự cần lo lắng và chăm sóc là ai. Đã quá lâu rồi kể từ lần cuối hắn tới thăm Nhật Tâm.
Trước khi Lục Diệp xuống khỏi máy bay, xông tới biệt thự của Tống Tử Đằng rồi cướp người đi lúc gia chủ không có ở đây, Tống lão đại vừa có một cuộc gọi khẩn cấp cần phải giải quyết. Lúc ấy, hắn vừa nghe điện thoại, vừa liếc nhìn Vân Hi đã bị làm đến bất tỉnh ở trên giường. Khuôn mặt gầy nhỏ và trắng bệch nghiêng qua một bên, loà xoà những lọn tóc đen che đi cái nhíu mày đầy đau đớn. Từ chiếc cổ in hằn những dấu ngón tay đổ xuống, phần thân thể gầy gò và ốm yếu của y cũng rải rác đầy những vết bầm. Dạo này, những nơi Tống Tử Đằng chạm qua trên người Vân Hi, chỉ cần mạnh tay một chút đều tụ máu lại, chuyển sang màu tím xanh, không thể hồng hào lại như trước nữa. Những vết thương hở miệng cũng khó đông máu hơn. Tống Tử Đằng bắt đầu nghi ngờ có phải Vân Hi đã mắc bệnh gì rồi không, nhưng cuối cùng vẫn chưa từng hỏi mỗi lần Phan Cảnh Liêm tới thăm khám, hắn không muốn nghe sự thật.
Mùa đông năm ngoái khi Lục Diệp tới, ung dung liệt kê một loạt bệnh trạng của Vân Hi ra, Tống Tử Đằng tuy ngoài mặt không có biểu hiện gì nhưng trong lòng không tránh khỏi gợn sóng. Hắn không muốn kẻ nào quan tâm quá mức tới Vân Hi, không muốn nghe những điều lặp đi lặp lại về tình trạng sức khỏe của y, cũng không muốn chấp nhận sự thật rằng những đòn roi tra tấn của hắn đang rút cạn đi sinh mệnh của Vân Hi từng ngày. Tống Tử Đằng không muốn mình rung động vì kẻ này thêm nữa. Sự thay đổi lạ lùng của bản thân những ngày qua vì Vân Hi tới đây là quá đủ rồi.
Vì vậy, hắn đồng ý để lại mẫu tinh dịch - cũng là liều thuốc cứu rỗi mạng sống cho con điếm nhỏ đó. Dù gì, Tống Tử Đằng vẫn sẽ để Vân Hi sống để trả giá cho tất thảy những điều ác độc y đã gây ra, hắn sẽ tạm thời buông tha cho y được hít thở trong giây lát rồi một lần nữa tóm gọn lại, khiến y chìm đắm trong những tháng ngày đớn đau không có lối thoát.
Xong xuôi, hắn lên chiếc Bugatti Chiron Super Sport 300+, thẳng tiến về nơi ánh mặt trời của cuộc đời đang chờ đợi.
Xe của Tống Tử Đằng vừa khuất bóng cũng là lúc chiếc Toyota Land Cruiser của Lục Diệp tới. Địa điểm này không quá gần biệt thự của hắn, nhưng lại có sẵn nhiều thuộc hạ mai phục. Chỉ cần Tống Tử Đằng cùng người của Bạch Xà có ý định tấn công, Lục Diệp đều có thể trở tay kịp lúc.
Mới lúc nãy, kết quả xét nghiệm đã có, Vân Hi dương tính với AK 24, y thực sự đã bị Tống Tử Đằng tiêm thuốc trộn lẫn với tinh dịch của bản thân vào trong cơ thể. Mặc dù là người đầu tiên điều chế ra thứ độc dược đáng sợ này, nhưng Lục Diệp còn chưa từng sử dụng, cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày người hắn đem lòng yêu thương lại là nạn nhân của con virus cực độc đó. Nhìn dáng vẻ run rẩy, thỉnh thoảng còn co giật dữ dội ở ghế phụ, Lục Diệp giống như dẫm phải gai nhọn. Dùng tinh dịch của “kẻ thuần phục” để kéo dài sự sống cho Vân Hi chỉ là phương án tạm thời, hắn sẽ phải nghiên cứu và điều chế ra thuốc giải trong thời gian ngắn nhất trước khi AK 24 tàn phá hoàn toàn cơ thể của Vân Hi. Đó là trách nhiệm của Lục Diệp, mặc dù không phải kẻ đầu sỏ ra tay, nhưng hắn luôn cho rằng mình đã đẩy Vân Hi đến bước đường này.
Giữ chặt hai cánh tay, không cho Vân Hi phản kháng tự làm hại bản thân, Lục Diệp tách mở lỗ hậu đã sưng đỏ vì bị cắm rút kịch liệt, bơm vào tinh dịch của Tống Tử Đằng. Cảm giác khó diễn tả thành lời này khiến Lục Diệp nhăn mi. Mặc dù khó chịu, nhưng Lục Diệp cũng cảm thấy thật may mắn khi sáng nay hắn đã khống chế được ham muốn mà dừng lại kịp thời. Để đối tượng khác ngoài “kẻ thuần phục” bắn tinh dịch vào cái lỗ nhỏ này, thật chẳng dám tưởng tượng tình trạng của Vân Hi sẽ thê thảm đến mức độ nào.
Xong xuôi, Lục Diệp hôn nhẹ lên mi mắt đẫm nước của Vân Hi, dỗ dành.
“Không sao, chỉ khó chịu một chút thôi. Rồi em sẽ sớm khỏe lại bảo bối của tôi.”
Quả thực, chỉ một lúc sau, sắc mặt Vân Hi đã hồng hào hơn, không còn xám xanh bệch bạc như lần đầu hắn nhìn thấy em khi vừa đặt chân vào lồng giam u tối ấy. Nhớ lại dáng vẻ sợ hãi của Vân Hi lúc đó, Lục Diệp lại không tránh khỏi thở dài. Hiện tại, Vân Hi vẫn đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê bởi tác dụng của thuốc, khi tỉnh táo lại, không biết chừng sẽ lại khóc nháo và tự làm hại bản thân. Trải qua những chuyện kinh khủng như vậy, việc sợ hãi loài người, đặc biệt là đàn ông quả thật không thể tránh khỏi.
Lục Diệp dùng một tay duy trì tốc độ lái vừa phải, tay còn lại nắm chặt lấy bàn tay của Vân Hi, xoa nhẹ, như muốn để em quen với hơi ấm của mình. Nếu không biết những gì hắn đã gây ra, nhìn cả hai thật giống một cặp tình nhân đang yêu. Dưới ánh nắng ban mai rực rỡ, khung cảnh bỗng chốc bình yên đến lạ.
Nhưng tiếc thay chẳng được bao lâu, một tiếng “rầm” vang lớn bên tai. Chiếc ô tô đen đi ngược chiều với tốc độ như ma đuổi đâm sầm vào xe thể thao của Lục Diệp. Mặc dù hắn đã xử lý rất nhanh, đánh tay lái sang bên cạnh để tránh né trong gang tấc, nhưng đối phương dường như cố ý gây ra tai nạn.
Đầu xe móp lại một mảng lớn, bốc khói mịt mù. Lục Diệp choáng váng, hắn có thể cảm nhận được máu trên đầu mình nhỏ xuống từng giọt tí tách, che mờ cả tầm mắt. Trước khi chìm vào trong màn đêm tăm tối, Lục Diệp vẫn gắng sức nắm chặt lấy tay Vân Hi, nhưng kẻ tàn ác nào đó không nương tay dùng búa đập mạnh cho đến khi tách rời được em ra khỏi hắn.
Đồ khốn, không được cướp em ấy đi.
Tiếng chửi bới cuối cùng vẫn không thể nói thành lời trước khi chủ nhân của nó chìm vào màn đêm vô tận, một lần nữa bỏ lỡ người mà hắn yêu thương tha thiết.