Chạm Đáy Thương Đau

Chương 54: Vén màn




Tiếng lũ quạ quàng quạc rủ nhau kiếm ăn vang xé những tầng mây đánh thức Lục Diệp, lúc này sắc trời đã không còn trong xanh quang đãng. Vệt máu khô đọng lại trên trán và dưới ghế ngồi không đủ để trấn tĩnh Lục Diệp khỏi cơn choáng váng vì tai nạn xe bất ngờ. Thế nhưng, hắn lập tức tỉnh táo trở lại khi nhận ra chỗ ngồi bên cạnh đã vắng bóng Vân Hi. Lục Diệp chẳng màng tay trái bị đập đến gãy xương, máu chảy thành dòng, việc đầu tiên hắn làm là gọi điện cho thuộc hạ thân tín nhất điều một chiếc xe thể thao khác tới ngay bây giờ. Thật may, chỗ này rất gần với một trong những căn biệt thự của hắn. Trước khi cúp điện thoại, Lục Diệp không quên ra lệnh cho thuộc hạ đem tất cả tài liệu và áp giải “nhân chứng sống” cùng lên xe. 

Sau tất cả Lục Diệp cũng quyết định vén lên bức màn che giấu sự thật, bởi Vân Hi còn quan trọng hơn tất thảy những tài sản, quyền lực, và cả những chiếc bẫy mà hắn đã giăng sẵn ra suốt bao năm qua để chờ đợi Tống Tử Đằng rơi vào, phá nát những gì Tử Đằng tạo dựng rồi sau đó tàn nhẫn cướp Vân Hi khỏi tay hắn ta. Dù Vân Hi không đáp lại tình cảm của hắn đi chăng nữa, thì đến bước đường này, Lục Diệp cũng nguyện ý, hắn chỉ cần được nhìn thấy em ấy những ngày cuối cùng, được chăm sóc em, được ôm lấy em trong vòng tay cho khỏa lấp mối tình đơn phương đã nghiền nát trái tim hắn suốt bao năm qua. 

Sau khi chiếc Koenigsegg Jesko Absolut được đưa tới, Lục Diệp vẫn nhất quyết ngồi vào ghế lái. Mặc dù chưa thể xác định vị trí chính xác của Vân Hi, nhưng hắn đã bao quát được phạm vi của em. Kẻ cả gan cướp Vân Hi khỏi tay hắn chỉ có thể là Tống Tử Đằng, hoặc là “người đó”. Hiện tại, chỉ cần tới biệt thự phía Đông nơi mà Nhật Tâm đang ở, nhất định một mũi tên trúng hai con nhạn. 

Lục Diệp đã từng vào phòng làm việc của Tống Thành, bởi vậy tất cả những mảnh đất Tống Tử Đằng sở hữu vào khoảng sáu năm về trước Lục Diệp đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Có một khoảng thời gian hắn còn phái thuộc hạ theo dõi tiến trình mua bán đất của Tống Tử Đằng. Căn nhà lớn ở trục phố chính mà khi trước Lục Diệp đặt lên bàn cân với Tử Đằng, nhằm đổi lấy một đêm xuân với Vân Hi cũng là kết quả của sự giám sát gắt gao này. 

Ban đầu, Lục Diệp vốn chẳng mấy để tâm đến kẻ được bác mình nhận làm con nuôi, nhưng sau khi biết Vân Hi - người duy nhất mà hắn bị thu hút ngay từ lần gặp đầu tiên, rồi ngày qua ngày càng thêm say đắm đang đem lòng yêu thương kẻ mà hắn chẳng thèm để vào mắt, Lục Diệp liền sinh ra nỗi ác cảm và đố kỵ. Hắn tự hỏi kẻ này rốt cuộc có điểm gì hơn mình, mà tại sao có thể khiến người hắn có dụng ý phải âm thầm hi sinh và chịu đựng. Rồi cứ thế, Lục Diệp điều tra được ngày càng nhiều bí ẩn thú vị đằng sau vẻ ngoài bất cần của Tử Đằng, kể cả những bí mật ẩn sâu mà kẻ kia còn chẳng hề hay biết. Cho tới một ngày hắn câu kết với người mà đối thủ cực kỳ tin tưởng rồi biết được toàn bộ sự thật nằm dưới tấm màn che mà Tống Tử Đằng luôn cho là tín ngưỡng…

Trên đường di chuyển, Lục Diệp không quên xem lại những tư liệu mà hắn có được. Tống Tử Đằng dạo gần đây đã bán đi rất nhiều mảnh đất để đầu tư vào dự án vàng - nơi mà Paradise mới được xây dựng trên đó cách đây không lâu. Mấy căn biệt thự nằm ở phía Đông đã bay đi gần hết, thế nhưng ở bờ Tây vẫn còn rất nhiều. Não bộ Lục Diệp nảy số liên tục. Qua vài phút, sắc mặt hắn bỗng chốc trở nên âm trầm khi nghe thuộc hạ báo cáo không thể liên lạc được với sát thủ đang làm nhiệm vụ ở khu vực Nhật Tâm tĩnh dưỡng.

Bàn tay trên vô lăng nắm chặt lại, hắn nhận ra mình suýt nữa đã dính hoả mù mà Tống Tử Đằng và “kẻ kia” tung ra. Rất may, Lục Diệp là kẻ nhạy bén, hắn ngay lập tức gọi điện thoại cho đám thuộc hạ, không màng việc mình làm có ảnh hưởng tới gia tộc hay không mà ra lệnh điều phối tất cả các xe lên đường để truy tìm tung tích của Tống Tử Đằng. Loại xe mà Tử Đằng đang đi là xe thể thao đời mới nhất, hiện tại hãng chỉ cho ra thị trường đúng ba mươi chiếc, ở thành phố này, người sở hữu nó chắc chắn chỉ có một mình tên đó mà thôi, không khó để tìm được người.

Lục Diệp đẩy nhanh tốc độ, phóng đi như một chiếc tên lửa vừa bơm đầy nhiên liệu và không phút nào ngơi nghỉ, thế nhưng vẫn quan sát rất kỹ lưỡng những nơi vừa mới lướt qua. Nhận được điện báo xe của Tống Tử Đằng vừa mới xuất hiện ở phía Nam, Lục Diệp liền nhanh chóng đánh tay lái chuyển hướng. Hắn thậm chí còn vượt qua tất cả xe của thuộc hạ, đi đầu tìm kiếm bóng dáng chiếc Bugatti Chiron Super Sport 300+ của Tống Tử Đằng. Đến đoạn bìa rừng ngay sát bên vực thẳm, cuối cùng Lục Diệp cũng bắt kịp tốc độ với chiếc ô tô thể thao của đối phương. Hắn đánh tay lái, ngạo nghễ chắn ngay trước đầu chiếc siêu xe đen bóng. 

"Két" một tiếng thật dài, hai chiếc xe thể thao gần như cùng lúc rơi xuống vực. Lục Diệp đứng sát bên cửa tử nhưng không có vẻ gì là e sợ, bởi hắn đang là người chủ động hơn trong cuộc chiến này. Đám thuộc hạ của Lục Diệp cũng nhanh chóng tới nơi nhưng bị hắn ra lệnh không được xông vào. Đưa mắt nhìn chiếc siêu xe đối diện, Lục Diệp thấy Tống Tử Đằng lảo đảo bước xuống, máu trên đầu hắn chảy thành vệt dài, nhuốm đỏ một bên thái dương, nhưng ánh mắt kiên định vẫn như cũ không hề có chút dao động. 

"Vân Hi đâu?" 

Lục Diệp là người lên tiếng trước, giọng hắn rất bình tĩnh nhưng hai tay lại nắm chặt, Lục Diệp đang rất kiềm chế để không lao vào đấm Tống Tử Đằng thành một mớ hỗn độn. Hắn cần phải giữ Tống Tử Đằng tỉnh táo để truy tìm tung tích của Vân Hi. Chỉ cần biết được vị trí của em ấy, Lục Diệp thề sẽ cho Tử Đằng ra bã. 

Khoé môi của Tống Tử Đằng nhếch lên, hắn cười nhạt, chẳng hề che giấu vẻ thách thức.

"Cậu biết để làm gì?" 

Lục Diệp không đáp lại hắn, chỉ lấy trong trong kẹp tài liệu một xấp ảnh chụp, giống như bố thí mà ném thẳng vào mặt Tống Tử Đằng. 

Những tấm ảnh chụp từ hơn mười năm trước lặng lẽ rơi xuống đất. Từng tấm từng tấm chồng chéo lên nhau, nhưng ánh nắng chiếu rọi lại khiến chúng rõ nét hơn bao giờ hết. Sương mù đã sớm tan đi và những đám mây đen xám xịt lại nối tiếp nhau kéo đến, khiến lòng người bồn chồn thổn thức những nỗi mông lung lạ kỳ. 

Tống Tử Đằng sẽ không bao giờ quên được đêm mưa giông bão bùng năm ấy, khi hắn được một thiên sứ trong hình hài con người cứu rỗi, người ấy đã nắm lấy tay hắn, mạnh mẽ kéo ra khỏi vũng lầy đen tối vào thời khắc hắn đang chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng của sự mất mát và truy đuổi khốn cùng. Trong bức ảnh trên cùng kia, Tống Tử Đằng nhận ra bản thân của năm đó, và thiếu niên đang cõng hắn trên lưng tới tận bây giờ vẫn còn giữ được những đường nét thanh tú khi xưa. 

Vân Hi. 

Em là áng mây tôi hằng khao khát

Sao kẻ dại khờ tàn nhẫn xua tan...